Bình An Trọng Sinh

Chương 159: Báo trước



Hàn Á Lệ vốn là người phụ trách Beauty Salon của công ty Australia Secret, về mặt công trạng là không thể khinh thường. Cô là trợ thủ đắc lực, cánh tay phải của Trình Vận, cũng là nhân tài trong giới mỹ phẩm, có thể một mình đảm đương một mảng công việc, Công ty Australia Secret sao có thể đồng ý để cô rời đi?

Bình An chưa bao giờ có ý muốn khai thác nhân viên từ Australia Secret cả.

“Hàn tiểu thư, không phải chị đang nói đùa đấy chứ?” Bình An không dám tin hỏi.

Đôi mắt xếch của Hàn Á Lệ hiện lên ý cười, “Nhìn tôi giống đang nói đùa sao?”

“Nhưng tại sao vậy?” Cho dù cô rất muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng có vài nguyên nhân nếu không hỏi rõ ràng thì trong lòng cô sẽ không thoải mái.

“Mỗi người đều muốn hiện thực hóa giá trị của mình, ở Công ty Australia Secret đã không còn không gian để tôi có thể tăng giá trị, cho nên muốn tới Duy An để thử xem thế nào. Cô nghĩ là Trình Vận để cho tôi tới đây đấy à? Cô yên tâm, lúc tôi từ chức, Trình Vận còn mắng tôi một trận, tôi giải thích khô cả cổ chị ấy mới hết giận.” Hàn Á Lệ nói.

Bình An nhíu mày nói, “Nhưng mà, Duy An chỉ mới vừa thành lập.”

“Cho nên mới còn không gian để phát triển.” Cô đã theo Trình Vận đi lên từng bước một, cô nể phục Trình Vận, cũng xem Trình Vận là đối thủ, nhưng nếu vẫn ở Công ty Australia Secret, cô không thể làm trái lương tâm mà đấu đá phân cao thấp với đối thủ của mình được. Cô vốn đã có ý định từ chức, vừa đúng lúc đó Tiền Hải Quang tìm cô nên cô lập tức đáp ứng.

Dù cô xem Trình Vận là đối thủ, nhưng lại không ghen ghét Trình Vận, về mặt sự nghiệp bọn họ là đối thủ, về mặt cá nhân, các cô là bạn tốt, cho nên không thể ở cùng một công ty mà cạnh tranh lẫn nhau.

Bình An vươn tay với cô, “Hoan nghênh chị, Hàn tiểu thư.”

Hàn Á Lệ cười cười, “Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Tiền Hải Quang cười nói, “Có Á Lệ gia nhập, công việc có thể triển khai rất nhanh rồi.”

“Hay là tới công ty xem qua một chút, sau đó cùng nhau ăn cơm trưa?” Bình An cười đề nghị.

Hàn Á Lệ cùng Tiền Hải Quang đều đồng ý đề nghị này, bọn họ cùng đứng dậy đi lên văn phòng, đồng thời quyết định vào ngày mai bắt đầu công việc.

Sau đó, Bình An kêu Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu, đoàn người cùng nhau đến nhà hàng gần đó để ăn cơm.

Ăn cơm xong, bọn họ lại trở về công ty. Bình An cùng Hàn Á Lệ thảo luận, Tiền Hải Quang đã thông báo tuyển dụng thêm mấy thư ký và nghiệp vụ viên sản phẩm, kết cấu nhân viên xem như hoàn thiện, còn cụ thể thiếu cái gì thì phải sau khi triển khai công việc mới biết rõ được.

“Tương lai Duy An phải theo hướng quốc tế hóa, cho nên không thể chỉ có mỗi sản phẩm dưỡng da, mà tốt nhất cũng nên làm đại lý cho hãng mỹ phẩm nữa, đây là hai sản phẩm dùng hằng ngày mà phụ nữ không thể thiếu được nhất.” Một mảng lớn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Bình An cùng Hàn Á Lệ tùy tiện tìm hai chiếc ghế ngồi xuống, trong tay hai người đều có laptop, vừa thảo luận vừa ghi nhớ những chỗ cần lưu ý.

“Công ty Mỹ phẩm Dưỡng da Quốc tế Nhã Hòa vừa mới tung ra thị trường một loại kem BB, phụ nữ bây giờ rất ưa chuộng trang điểm tự nhiên, kem BB chính là một loại kem lót nhẹ thích hợp với loại trang điểm theo phong cách tự nhiên. Ở Trung Quốc hiện nay chưa có nhãn hiệu quốc tế nào qua mặt được kem BB cả, nếu như chúng ta có thể lấy được quyền đại lý trong nước cho sản phẩm đó, đồng thời làm tốt khâu quảng cáo, lượng tiêu thụ khẳng định sẽ rất tốt.” Về những biến động trong giới, Hàn Á Lệ vẫn rất chú ý, đến ngay cả chuyện Nhã Hòa muốn tung ra sản phẩm kem BB vẫn còn là một bí mật, công ty còn chưa chính thức công bố mà cô đã từ đường khác biết được rồi.

Bình An nói, “Tôi vốn cũng định đi theo hướng khai thác các sản phẩm cao cấp, có thể bắt đầu từ Nhã Hòa.” Cô nhớ tới Delise, cô gái xinh đẹp gặp ở buổi dạ tiệc từ thiện, nếu như tìm chị ấy hỗ trợ, không biết có được hay không.

“Sản phẩm của Nhã Hòa luôn chiếm được sự yêu thích của những phụ nữ thành đạt, đó cũng là nguyên nhân vì sao người đại diện hình ảnh đều có vẻ chín chắn, cô quyết định Duy An sẽ đi theo hướng hình tượng chín chắn thành thục hay sao?” Hàn Á Lệ hỏi.

“Nhã Hòa cũng có sản phẩm mới dành cho giới trẻ mà. Hiện tại, chúng ta vừa mới khởi nghiệp, phải đánh một trận vang danh rồi mới có thể phát triển trên nhiều phương diện được.” Bình An cười nói.

Hàn Á Lệ tán thưởng liếc mắt nhìn Bình An một cái, không chỉ biết cái trước mắt mà có mục tiêu thật sự, một cô gái trẻ mà đã nỗ lực được như vậy cũng không nhiều. Trước kia cô cho là Bình An nhất thời ham vui nên mới đến trung tâm thẩm mỹ Australia Secret học trang điểm, càng về sau chung đụng mới phát hiện cô ấy khác xa so với mình tưởng tượng.

Rõ ràng là một thiên kim đại tiểu thư, nhưng lại có khát vọng thành công như một cô gái bình thường, thật ra nếu chỉ muốn sống những ngày an nhàn sung sướng thì cô ấy hoàn toàn không thể phấn đấu đến trình độ này.

Mặc dù nhìn không thấu cô gái tên Bình An này, nhưng với Duy An của cô ấy, cô có thể đạt tới mục tiêu của chính mình, thế là đủ rồi. Duy An sẽ là bệ phóng rất tốt, cô tin tưởng như vậy.

“Vậy để tôi thử hẹn với Tổng Giám Đốc của Nhã Hòa xem sao, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp. Nhưng mà chúng ta dù sao cũng chỉ là một công ty mới thành lập, không có bất kỳ danh tiếng nào để làm cơ sở cả, chỉ sợ không dễ gặp được người ta.” Hàn Á Lệ nói.

Bình An suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói, “Phía Nhã Hòa để tôi nói cho, chị lưu ý sản phẩm dưỡng ẩm da bên PSD Paris mới vừa tung ra đó, xem thử có thể nắm được quyền đại lý hay không.”

Hàn Á Lệ không chút do dự gật đầu, “Được, cái này giao cho tôi.”

Buổi tối, Bình An cùng bọn Kỷ Túy Ý đi ăn cơm rồi hát Karaoke, đã thật lâu rồi cô không ngồi cùng họ tán gẫu đến quên đất trời.

“Úy Úy hình như cũng không về nhà mà, có gọi cô ấy ra đây luôn không?” Khi ăn cơm xong, đến Tiền Quỹ hát karaoke, Bình An sực nhớ Vi Úy Úy cũng ở lại Thành phố G nên đề nghị gọi cô ấy ra luôn.

“Bạch Hàm và Lâm Tĩnh cũng không về, hay là kêu bọn họ ra đây hết đi.” Kỷ Túy Ý nói.

“Cũng tốt, để tớ gọi điện thoại.” Bình An cười nói, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Hàm, Kỷ Túy Ý gọi cho Lâm Tĩnh.

Điện thoại của Bạch Hàm vang lên một lúc lâu mới tiếp thông, thanh âm giống như cố ý giảm thấp xuống, nghe Bình An mời xong, cô do dự một chút mới ấp úng nói cô có hẹn bạn, không đến hát Karaoke được rồi.

Bình An không suy nghĩ nhiều, nói mấy câu rồi cúp máy.

Kỷ Túy Ý còn đang nói cùng Lâm Tĩnh, “Được rồi, nhớ tự mình cẩn thận chút đó, tụi chị ở Tiền Quỹ phòng 418 chờ em.”

“Lâm Tĩnh ở đâu vậy? Nghe đâu mấy ngày nay hình như cô ấy đi dạo phố cùng bạn học thì phải.” Tống Tiếu Tiếu hỏi.

“Vẫn còn ở trường học, nói hiện tại sẽ đến tìm Mộng Ny rồi cùng đi đến đây.” Kỷ Túy Ý nói.

Bình An cười gật đầu, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, trong lòng không biết vì sao lại hơi nặng nề, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.

“Thời gian thấm thoắt thoi đưa nhỉ, hai tháng nữa chúng ta đã vào năm thứ ba rồi, sau đó sẽ nhanh tới kỳ đi thực tập... A a, sao lại phải trưởng thành chứ?” Vừa đúng lúc này phát bài “Không muốn lớn lên” của SHE, Tống Tiếu Tiếu ôm gối ôm lăn lộn trên ghế sofa, thật sự không muốn lớn lên chút nào aaaaaaa.

“Thanh xuân của tôi như chú chim nhỏ một đi không trở lại...” Kỷ Túy Ý cười cầm micro hát lên.

Bình An cười khẽ một tiếng, thời gian quả thật trôi qua rất nhanh, chỉ nháy mắt đã qua hơn nửa năm rồi. Từ giai đoạn mỗi tối đều trong cơn ác mộng, sáng thức dậy đều lo lắng sợ chuyện trọng sinh chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi, đến bây giờ trong đầu chỉ toàn nghĩ mình phải làm sao để càng trở nên kiên cường, càng có thêm năng lực. Ngoại trừ chuyện cô chưa bao giờ thay đổi mục tiêu, cô dường như cũng đã quên những gì đã trải qua trong kiếp trước.

Tình yêu say đắm đối với Lê Thiên Thần trở nên mơ hồ đến xa xôi, nhưng việc bị bọn Đỗ Hiểu Mị hãm hại phản bội vẫn khắc sâu vào ký ức như trước, cô cố gắng muốn cuộc sống của mình ngày càng tốt đẹp hơn nên đã tận lực để quên đi kiếp trước, nhưng có chút thù hận không phải cô muốn quên là có thể quên.

Chỉ khi những kẻ đã từng tổn thương cô và ba nhận sự trừng phạt xứng đáng, cô mới có thể chân chính trở thành chính mình.

Cô còn cần thời gian để tự thay đổi, còn mấy tháng nữa cô sẽ hai mươi mốt tuổi, là ngày đính hôn với Lê Thiên Thần kiếp trước...

Như sét đánh ngang tai, Bình An đột nhiên nhớ tới một chuyện, mặt đổi sắc, “Tiểu Ý, hôm nay là ngày mấy?”

“Ngày hai mươi, đừng nói hôm nay là ngày mấy cậu cũng quên đó nha.” Kỷ Túy Ý cười nói.

Bình An đứng phắt dậy. Ngày hai mươi? Kiếp trước, cô nhớ ngày hai mươi tháng bảy năm nay là ngày cô và Lê Thiên Thần ở khách sạn suốt một ngày, đó cũng là ngày ngọt ngào mà cô lột xác thành phụ nữ. Hôm sau, cô đọc thấy một tin chấn động đăng trên BBS của trường, nói có một nữ sinh của trường bị hai công nhân cưỡng hiếp ở khu vực gần Thư viện.

Khu đó là khu thí nghiệm mới của trường đang được xây dựng.

Nữ sinh kia là Lâm Tĩnh, bởi vì cùng ở trong Hội Sinh viên nên cô có ấn tượng khắc sâu, cũng từng thương tâm thật lâu cho cô ấy.

“Sao vậy?” Tống Tiếu Tiếu phát hiện sắc mặt Bình An không đúng, nghi ngờ hỏi.

Bình An vội vàng nói, “Bọn Lâm Tĩnh đều là con gái, tới đây không an toàn, còn phải đáp xe điện ngầm nữa, hay để tớ đi đón bọn họ.”

Nói xong đã vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Tĩnh.

“Lâm Tĩnh, em đang ở đâu?” Điện thoại vừa tiếp thông, giọng Bình An có nỗi sợ hãi nói không nên lời.

“Học tỷ hả, em đang trên đường, chuẩn bị đi tìm Mộng Ny.” Tiếng cười nhẹ nhàng của Lâm Tĩnh truyền tới.

“Đừng đi, trở về ký túc xá chờ chị, chị lái xe đón các em.” Bình An thét to.

Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu cũng cảm thấy Bình An bất thường, đứng bên cạnh nói, “Lâm Tĩnh đâu phải là đứa bé, cậu lo lắng cái gì.”

Lâm Tĩnh cười vui vẻ nói không cần lo lắng, rồi cúp máy.

Bụng Bình An nóng như lửa đốt, đời này, thời gian cô kết bạn cùng Lâm Tĩnh còn dài hơn so với kiếp trước, tình cảm càng sâu sắc hơn, cô không muốn nhìn thấy Lâm Tĩnh gặp chuyện không may. Không thể để cho Lâm Tĩnh lại một lần nữa phải chịu đựng ánh mắt quái dị của người khác đến nỗi đánh mất ý nghĩa làm người như kiếp trước được.

“Tớ... Đến trường học đây.” Bình An chụp chìa khóa xe chạy ra ngoài.

“Cậu làm gì thế, Lâm Tĩnh có phải là trẻ con đâu, cậu lo lắng cái gì?” Kỷ Túy Ý lôi kéo tay cô, cười bảo cô ở chỗ này chờ.

Bình An còn chưa kịp giải thích, điện thoại di động lại vang lên, cô nghĩ là Lâm Tĩnh gọi, tay run rẩy ấn nhận.

“Bình An, em đang ở đâu, muốn đi KTV với anh không, kêu bạn em theo luôn.” Điện thoại của Khâu Thiếu Triết, muốn mời Bình An cùng ra ngoài chơi.

“Anh đang ở đâu?” Bình An hỏi.

“Ở bãi đậu xe trường, đừng nói em cũng đang trong trường đó nhé.” Khâu Thiếu Triết hỏi.

“Em ở Tiền Quỹ rồi, bây giờ anh đến Thư viện đón Lâm Tĩnh, rồi cùng cô ấy lại đây, em chờ.”

“Sao đi Tiền Quỹ mà không gọi anh cùng đi, bạn bè chí cốt thế đấy.” Khâu Thiếu Triết oán trách.

Bình An quát lên, “Đừng lảm nhảm nữa, đi đón Lâm Tĩnh, mau.”

Khâu Thiếu Triết bất mãn lầm bầm mấy câu, “Biết rồi, biết rồi, tăng ga rồi đây.”

Bình An nghe được tiếng anh rồ ga, dặn dò, “Đón được cô ấy lập tức điện thoại cho em nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.