Bình An Trọng Sinh

Chương 162: Anh rất nhớ em



Trừ Hàn Á Lệ là Quản lý Nhãn Hiệu của Duy An, còn có một người phụ trách nhãn hàng khác gọi là Dư Du Kì, do Tiền Hải Quang mời từ công ty mỹ phẩm khác về, đồng thời các cô còn kéo theo một số cấp dưới của mình. Như vậy rất thuận tiện cho việc vận hành của Duy An, tuy rằng vẫn có chỗ hổng, nhưng tạm thời trong thời gian ngắn ban đầu vẫn chưa lộ ra, chờ tương lai khi công ty đi vào quỹ đạo hoạt động rồi, khi đó sẽ có sự cạnh tranh giữa các nhãn hàng, lúc đó sẽ có khả năng tâm phúc của mình chưa chắc mình đã quản lý được.

Mọi việc đều có hai mặt tốt xấu, hiện tại chỉ có thể coi trọng một mặt trước.

Mặc dù PSD đồng ý giao quyền đại lý tại Thành phố G cho Duy An, nhưng quầy trưng bày sản phẩm của Duy An vẫn chưa ký hợp đồng với trung tâm thương mại, còn phải tìm người phát ngôn chính thức, mở một buổi họp báo, lễ ra mắt của một công ty là vô cùng quan trọng, cũng là bước đầu tiên để xác lập hình tượng công ty, nên tuyệt đối không thể qua loa cho có.

“Trung Hoa Thịnh Thế đã đồng ý cho chúng ta hai quầy chuyên doanh, Bách hóa Thành Phương và Trung tâm thương mại Thiên Hòa cũng đồng ý cho chúng ta ba gian hàng liên tiếp, những trung tâm thương mại khác cũng đang xem xét đơn của chúng ta. Nhưng vì bọn họ đã nghe được là Phương Thị và Nghiêm Thị đều đã cho chúng ta mở gian hàng độc quyền nên cũng sẽ nể tình mà ưu tiên, chắc sẽ không có vấn đề gì.” Sáng sớm Bình An đã mở một cuộc họp, thảo luận xem hiện tại công ty có thể mở được bao nhiêu quầy trưng bày sản phẩm chuyên doanh ở các trung tâm thương mại khác.

Các trung tâm thương mại dưới danh nghĩa của Nghiêm Thị và Phương Thị đều đã đồng ý cho Duy An mở quầy từ một tháng trước, rõ ràng là rất thiên vị, bất quá chẳng ai dám nói gì là được rồi.

Chỉ là điều này, đối với Bình An mà nói, cũng tạo ra chút không vui. Cô vốn muốn dựa chỉ vào hai bàn tay mình mà cố gắng thành công, nhưng thân phận của cô như vậy thì biết làm sao. Nếu cô làm mười phần, mà một cô gái bình thường khác chỉ làm được tám phần, người khác cũng vẫn sẽ cho rằng cô gái bình thường kia giỏi giang hơn cô. Đây là cách nhìn của người khác, cô có để ý thế nào đi chăng nữa cũng chẳng tác dụng gì, chi bằng cứ thoải mái tiếp nhận sự hỗ trợ từ ba và Nghiêm Túc.

Hàn Á Lệ nói, “PSD là sản phẩm chủ lực của công ty chúng ta, cho nên quầy trưng bày sản phẩm độc quyền là không thể thiếu.”

Dư Du Kỳ phụ trách dòng sản phẩm trang điểm rất nổi danh ở Hàn Quốc, Hàn Chi Bảo, cũng là sản phẩm nằm trong top mà Duy An định sắp tới xin làm đại diện, “Danh tiếng của PSD lớn hơn Hàn Chi Bảo, đúng là nên có quầy trưng bày riêng. Phần Hàn Chi Bảo chúng tôi có thể chờ thêm một chút được, sau này công ty ổn định rồi, đến khi đó tranh thủ hơn chút là được.”

Bình An gật đầu, hỏi Hàn Á Lệ, “Sản phẩm chủ lực của PSD là cái gì?”

“Là kem dưỡng ẩm cho da này.” Hàn Á Lệ đem một chai thuỷ tinh tinh xảo đặt trước mặt Bình An, đáy mắt có một vẻ tự tin chắc chắn, như vô cùng có lòng tin đối với sản phẩm này.

“Đây là kỹ thuật chuyển hoá thủy phân độc đáo vừa được nghiên cứu áp dụng, có thể bổ sung màng giữ ẩm cần thiết cho da, bổ sung 17-18% lượng nước cho bên trong da, có thể dùng làm kem lót hay phấn phủ gì đều được. Sản phẩm này vẫn chưa được tiêu thụ mạnh ở Đại lục, nhưng bên Hongkong và Đài Loan đã có doanh số bán vô cùng tốt.” Hàn Á Lệ giới thiệu.

“Nếu tốt như vậy, sao trong nước lại không nghe tuyên truyền quảng cáo gì thế?” Dư Du Kỳ hỏi.

Quản lý mở rộng thị trường trả lời, “Bởi vì lúc trước PSD không tập trung chủ yếu vào sản phẩm này, mà tập trung vào một sản phẩm làm trắng da, cho nên quảng cáo không nhiều, dẫn tới việc người tiêu thụ cũng không chú ý.”

“Good!” Bình An nở nụ cười, “Cho nên mới nói sản phẩm tốt cũng phải cần quảng cáo, liên lạc với bên công ty quảng cáo thế nào rồi?”

Vốn bộ phận Mở rộng Thị trường phụ trách luôn phần quảng cáo tuyên truyền của Duy An, nhưng bởi vì mới bắt đầu, rất nhiều đối tác vẫn còn chưa ổn định, hiện tại chỉ có thể hợp tác với công ty quảng cáo làm tuyên truyền, đến khi công ty ổn định rồi mới hoàn thiện tất cả các ngành.

“Đã thỏa thuận xong.” Trưởng phòng Mở rộng Thị trường Hoàng Đạt Thành trả lời.

“Người phát ngôn quyết định là ai chưa?” Bình An hỏi.

Hàn Á Lệ trả lời, “Tôi cảm thấy Từ Mạn vô cùng phù hợp với hình tượng của công ty chúng ta, cô ấy là ảnh hậu của năm nay, tao nhã gợi cảm, rất ít khi có xì căng đan, hình tượng rất tốt.”

Từ Mạn? Bình An nhẹ nhàng nhíu mày, nữ minh tinh xuất hiện cùng Nghiêm Túc ở tiệc rượu lần trước đó sao?

Mặc dù hơi có chút áp lực về tâm lý, nhưng không thể công tư bất phân.

“Mọi người liên hệ với Từ Mạn chưa? Cô ấy nói thế nào?” Bình An hỏi.

“Ngôi sao lớn thì mặt mũi cũng lớn, hơn nữa người đại diện của Từ Mạn danh tiếng cũng không thấp, đang cố gắng thương thảo.” Hàn Á Lệ nói.

Bình An gật đầu, “Được, vậy thì ai lo việc của người nấy, tan họp!”

Cô vẫn chưa bàn thảo được gì với Nhã Hòa, mấy ngày trước có hẹn với Delise, nhưng tiếc là chị ấy có việc không thể đúng hẹn, chỉ có thể hẹn lại vào ngày mai.

Sau khi tan họp, Bình An nhìn nhìn lịch công tác của mình hôm nay, cuối buổi chiều cũng tương đối rảnh rỗi, cô với Nghiêm Túc đã gần một tháng không gặp nhau rồi, nếu mấy ngày trước mà không nghe nói Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị về Tổng Công Ty họp, cô cũng đã quên mất chuyện hôm trước nhờ Nghiêm Túc hỗ trợ.

Đầu tiên là giải quyết chuyện Lê Thiên Thần bên kia trước cái đã, sau đó mới giải quyết vấn đề ba có thành kiến với Nghiêm Túc.

Cô quay vào văn phòng, kéo màn cửa sổ ra nhìn về phía xeo xéo đối diện, vừa hay nhìn thấy người nào đó cũng đứng ở bên cửa sổ ngóng nhìn cô bên này, Bình An nhịn không nổi nở nụ cười vui vẻ.

Mặc dù cự ly hơi xa, không thấy rõ ánh mắt, nhưng cô có thể cảm thấy tầm mắt nóng rực của anh, không nhịn được bèn cầm điện thoại di động nhấn nút gọi qua.

Đối diện, người nọ rất nhanh liền cầm lên điện thoại di động nhấn nghe.

“Sắp biến thành hòn vọng thê rồi!!!!” Cô cười khanh khách, hướng về bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó phất phất tay.

“È hèm.” Nghiêm Túc thấp giọng đáp một tiếng, thanh âm vẫn trầm ấm quyến rũ hấp dẫn trước sau như một.

Bình An lại nghe ra được anh đang bất mãn, cười hì hì nũng nịu hỏi, “Sao thế? Không vui à?”

“Em có thể nhớ đến anh khiến anh hết sức vinh hạnh.” Nghiêm Túc nói giọng nhàn nhạt.

“Ai nha, đừng vậy mà, gần đây em bận quá nên mới không cẩn thận lơ là anh thôi, hay là, tối nay cùng nhau ăn cơm?” Bình An dỗ dành.

“Em cho rằng... như vậy là đủ rồi sao?” Thanh âm trầm thấp của Nghiêm Túc hỏi, như mang theo một tia quyến rũ.

Bình An cắn cắn môi, “Vậy bây giờ em qua đó tìm anh nhé?”

Tim Nghiêm Túc lạc nhịp, “Anh chờ em.”

Bình An cười lắc đầu, đàn ông có lúc thật rất giống một đứa bé, cần dỗ dành, gần đây cô quả thật đã lơ là Nghiêm Túc nên cũng khó trách anh tức giận, ngay cả điện thoại cũng loay hoay không có thời gian nói hai câu.

Cô báo với thư ký buổi chiều sẽ không quay lại công ty, bảo cô ấy có chuyện gì thì gọi điện thoại, sau đó mang túi xách xuống lầu.

Đi tới sảnh dưới lầu của Tập đoàn Nghiêm Thị, Bình An đang suy nghĩ nên nói thế nào với cô nhân viên tiếp tân là cô muốn tới tìm Nghiêm Túc thì liền nhìn thấy Đường Sâm vừa đúng lúc từ trong thang máy đi ra, cô mừng rỡ, “Trợ lý Đường!”

Đường Sâm nghe tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy hóa ra là Bình An, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Em gái Bình An, sao em lại ở đây? A a, đến tìm Nghiêm Túc hả? Gần đây không biết có phải cậu ta bất mãn ai đó hay không mà cứ y như phụ nữ mất cân đối hormone thời kỳ tiền mãn kinh vậy. Em gái tới rất đúng lúc đó nhe, mau đi dập lửa đi, nếu cậu ta cứ tiếp tục hành hạ như vậy nữa, trái tim nhỏ bé của anh không thể chịu nổi nữa rồi.”

Bình An đã sớm quen với cung cách của Đường Sâm mỗi lần nhìn thấy cô đều tố cáo Nghiêm Túc ngược đãi anh ta thế nào, lành lạnh nhìn anh ta một cái, “Em lại tưởng anh muốn nói Cúc Hoa của anh sắp khó mà giữ được.”

“Này, anh thẳng như thước đấy!” Đường Sâm hạ thấp giọng nói vào tai Bình An, “Về phần Nghiêm Túc có phải hay không, cũng chỉ có em mới biết.”

Bình An đỏ mặt trừng anh, “Mau dẫn em đến văn phòng của Nghiêm Túc đi.”

“Em chờ một chút.” Đường Sâm bảo cô đứng ở cửa thang máy chờ anh, đi tới trước bàn tiếp tân không biết dặn dò cái gì, trong chốc lát đã trở lại, “Đi bên này, thẳng tầng cao nhất là đến văn phòng của Nghiêm Túc.”

Lúc này có nhân viên Nghiêm Thị đi ra từ một thang máy khác, nhìn thấy Đường Sâm đều gật đầu chào hỏi, mắt hướng trên người Bình An đánh giá.

Bình An phát hiện lúc Đường Sâm đối mặt với đồng nghiệp lại không hề hi hi ha ha như cô thường thấy, mà là một bộ dáng rất chững chạc tao nhã, thế này nếu theo cách nói của tiểu Ý chính là, người này dối trá thành tinh rồi!

Cô nhìn mà cũng rất muốn đạp cho mấy cước.

Văn phòng của Nghiêm Túc ở lầu 23, lúc thang máy mở ra, Bình An lập tức có cảm giác bị khí thế lẫm liệt lạnh lùng áp bức, cách thiết kế của tầng lầu này làm cho người ta cảm thấy rất lạnh và kiên định, toát ra cảm giác xa cách và lạnh lùng.

“... Đây là phòng thư ký, đây là văn phòng của anh, mặc dù chúng tôi ở cùng một tầng lầu với Nghiêm BOSS, nhưng thật ra chả được tự do một chút nào. Em gái Bình An à, em có cảm thấy đi vào nơi đây chẳng khác gì đang bước vào hoàng cung không? Tất cả thiết kế trang hoàng chỗ này đều do tự Nghiêm Túc nghĩ ra đó. Em nói xem, văn phòng cần ra vẻ nghiêm trang vậy làm gì, đặt mấy bồn hoa, treo mấy bức tranh thì ấm áp biết bao nhiêu chứ.” Từ khi vào thang máy đến bây giờ, miệng Đường Sâm chưa hề dừng lại nghỉ ngơi.

“Cậu lắm ý kiến với văn phòng đến thế thì dời đến lầu ba đi.” Thanh âm của Nghiêm Túc lạnh lùng vang lên trước mặt bọn họ, không biết từ lúc nào, Nghiêm Túc đã mở cửa văn phòng, đại BOSS đang miễn cưỡng dựa nghiêng vào cửa, cười như không cười nhìn Đường Sâm.

“Tớ cực kỳ hài lòng, nơi này quả thật chính là thiên đường.” Vẻ mặt của Đường Sâm vô cùng nghiêm chỉnh.

Nghiêm Túc quét mắt nhìn anh một cái, từ từ đi về hướng Bình An, vẻ mặt chuyên chú thâm thúy.

Tim của Bình An thình thịch nhảy mấy cái, cô cảm thấy ánh mắt của Nghiêm Túc giống như mang theo một ngọn lửa, đang đốt không khí quanh cô cháy rừng rực.

“Vào đi.” Anh dắt tay cô, xem Đường Sâm như trong suốt.

“Em gái Bình An à, chúng ta cùng vào tham quan văn phòng của Nghiêm...” Đường Sâm cười hì hì muốn theo sau vào, bị Nghiêm Túc ‘Phành’ một tiếng đóng mạnh cánh cửa gỗ, thiếu chút nữa đã đập bẹp dí cái mũi, “Thật là quá trọng sắc khinh bạn.”

Cuối cùng không còn một con kỳ đà siêu bự cản mũi.

Cửa mới vừa đóng, Bình An còn chưa kịp mở miệng đã bị đặt ở trên cửa, hơi thở lập tức bị cướp đi.

Anh ôm chặt lấy eo cô, như một luồng lửa mạnh mẽ quét tới, có chút gấp rút cường ngạnh cuốn lấy môi cô, dùng sức mút mạnh vào, lồng ngực nở nang bền chắc đè ép bầu ngực sữa căng đầy của cô.

“Nghiêm Túc...” Bình An vì vừa bị va chạm mạnh lên cánh cửa nên da đầu hơi tê dại, nụ hôn của anh quá kịch liệt làm Bình An có chút không chịu nổi.

“Hửm?..” Anh khàn khàn đáp một tiếng, một tay đã chui vào bên trong áo của cô, bao phủ lấy một bên mềm mại mà vuốt ve, hô hấp nặng nề dồn dập.

Bình An rên rỉ một tiếng, đôi tay ôm cổ anh, “Đừng... Đừng như vậy.”

“Anh rất nhớ em.” Anh nỉ non bên tai cô.

Cô có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh phun vào trên mặt mình, bụng hoàn toàn run rẩy.

Nụ hôn của anh nóng bỏng dịu dàng, dọc theo vành tai trượt đến cổ, tỉ mỉ hôn mút, lưu luyến không rời xương quai xanh trắng nõn mềm mại của cô, một tay khác đè lại cái mông của cô, để cho cô cảm thụ dục vọng của anh.

Bình An tim đập chân run, gần như đứng không vững, sức nặng toàn thân đều dựa hết trên người Nghiêm Túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.