Bình An Trọng Sinh

Chương 182: Do dự



Ở kiếp trước của Bình An, Lê Thiên Thần sau khi đi Thành phố S hai năm thì được Phương Hữu Lợi trọng dụng, trở thành Tổng Giám Đốc của Tổng Công ty Phương Thị, từ đó về sau mà một bước lên mây, hầu như toàn bộ Tập đoàn Phương Thị đều nằm dưới sự quản lý của hắn. Nhưng đạt được tất cả những thứ này đều là thông qua sự hỗ trợ của Bình An, bởi có quan hệ với cô nên Phương Hữu Lợi mới thiên vị cho Lê Thiên Thần như vậy. Nhưng kiếp này Bình An chẳng hề quan tâm đến hắn, thậm chí còn âm thầm gây khó dễ trong công việc cho hắn, tại sao mọi sự vẫn được sắp đặt giống như kiếp trước, vận mệnh vẫn đưa Lê Thiên Thần đi đến một vị trí cao như vậy?

Tóm lại cô đã sơ sót cái gì? Một năm vừa qua, cô vội vàng lo cho công ty của mình nên rất ít chú ý đến Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, chẳng lẽ trong lúc cô không chú ý, bọn họ đã làm ra chuyện gì rồi sao?

Để cho Đỗ Hiểu Mị đi theo Lê Thiên Thần đến Thành phố S là một bước cờ sai chăng?

Kiếp trước, lúc Lê Thiên Thần ở Thành phố S thì không có Đỗ Hiểu Mị bên cạnh. Cô đã quá coi thường Đỗ Hiểu Mị, xem nhẹ khả năng cô ả này sau khi không chiếm được sự chú ý của ba thì sẽ đặt toàn bộ tâm tư lên người Lê Thiên Thần. Làm sao ả ta có thể để cho người đàn ông của mình không có tiền đồ sự nghiệp gì trong tay mà suốt đời ở lại chi nhánh công ty cho được.

Nhất định là ả đã làm gì đó mới khiến cho Lê Thiên Thần ở Thành phố S được hanh thông mọi việc!

Bình An phiền muộn đi qua đi lại trong văn phòng. Cô vốn đang sốt ruột lo lắng cho sức khỏe của Viên lão phu nhân, nay lại nhận được tin tức về Lê Thiên Thần như vậy, tâm trạng của cô lúc này càng thêm buồn bực.

Trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm, đó là không thể để cho Lê Thiên Thần trở lại Tổng Công ty!

Nhất định không thể! Chỉ cần để cho Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị tiếp xúc đến quyền quyết định sách lược cao nhất tại Phương Thị, như vậy chẳng khác nào dâng tận tay cơ hội cho bọn chúng đem đến tai họa cho Tập đoàn Phương Thị sao?

Nhưng chỉ bằng tiếng nói của một người thì làm thế nào để ngăn cản đây? Nhất là trong tình huống này, quyền quyết định không phải do Phương Hữu Lợi làm chủ, mà là do các thành viên của Hội Đồng Quản Trị bỏ phiếu. Tuy cô cũng có quyền bỏ phiếu, nhưng nếu chỉ có mình cô phản đối thì có ích gì?

Đáy mắt Bình An hiện lên một chút tia thâm trầm, cô dừng phắt bước chân lại, không thể khoanh tay ngồi nhìn không làm gì cả mà để cho bọn Lê Thiên Thần trở lại Tổng Công ty được, cô nhất định phải thử ngăn cản mới được.

Cô quay lại cầm di động để trên bàn công tác lên, dò tên người cần liên hệ, gọi đến.

“Anh Hồng, giờ anh có rảnh không? Em có chút chuyện muốn hỏi anh.”

Hẹn Hồng Dịch Vũ xong, Bình An gọi điện thoại nội bộ dặn thư ký thông báo buổi họp chiều nay chuyển sang sáng mai, sau đó lập tức lái xe đến quán cà phê gần Tổng Công ty Phương Thị gặp Hồng Dịch Vũ.

Hồng Dịch Vũ đến quán cà phê còn sớm hơn thời gian đã định. Đã rất lâu rồi Bình An không có tìm anh, đột nhiên giờ lại gọi điện thoại cho anh hẹn ra hỏi chuyện, nhất định không phải đơn giản là để nói chuyện phiếm đâu.

Anh nhìn đồng hồ, đã đến giờ rồi, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa quán cà phê thì liền nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của Bình An xuất hiện trong tầm mắt, đang đi tới phía anh.

Trong khoảng thời gian hai năm qua, sự trưởng thành của Bình An thật sự làm cho người khác kinh ngạc. Cô không chỉ đưa Duy An trở nên nổi đình nổi đám, mà ngay cả bản thân cô cũng khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác vô cùng trầm tĩnh trang nhã, không còn là cô gái trẻ tính tình như trẻ con lúc trước.

“Anh Hồng.” Bình An đã đi tới, cười chào Hồng Dịch Vũ.

“Em đến rồi à, ngồi xuống đi.” Hồng Dịch Vũ đứng lên gật đầu, cười nói.

“Ngại quá, lúc này mà còn hẹn anh ra ngoài, không ảnh hưởng đến công tác của anh chứ?” Bình An vừa ngồi xuống vừa hỏi.

Hồng Dịch Vũ cười, “Chiều nay không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, không sao đâu.”

Bình An nhướn nhẹ đôi mi thanh tú, ngồi xuống đối diện anh, “Tổng Giám Đốc Anh sắp về hưu rồi phải không ạ? Gần đây chắc Tổng Công ty náo nhiệt lắm nhỉ.”

“Em nghe được tin tức gì phải không?” Hồng Dịch Vũ đã đoán trước Bình An tìm anh là để hỏi chuyện trong Công ty, cho nên không có kinh ngạc lắm.

“Em nghe nói Hội Đồng Quản Trị muốn chọn Lê Thiên Thần làm người kế nhiệm, có thật vậy chăng? Lê Thiên Thần hình như còn khá trẻ mà, bàn về trình độ và kinh nghiệm, trong Phương Thị hẳn còn có rất nhiều người thích hợp hơn anh ta chứ nhỉ.” Bình An cố gắng hết sức để sự kích động của cô không biểu hiện ra ngoài.

Hồng Dịch Vũ nhướn mày, thấp giọng nói, “Anh cũng không ngờ việc Lê Thiên Thần được xem là thí sinh hàng đầu, nhưng thành tích của anh ta ở Thành phố S thật sự là tốt nhất trong tất cả các công ty chi nhánh, lại là người đã từng được Chủ Tịch giữ bên cạnh để rèn luyện không ít năm, HĐQT ai cũng ủng hộ anh ta cả.”

Bình An hừ lạnh, “Em cũng được coi là thành viên HĐQT vậy, có nhất thiết là ủng hộ Lê Thiên Thần đâu.”

Vốn dĩ hai năm trước, sau khi Bình An được quyền tự do sử dụng trước tuổi số cổ phần của Tập đoàn Phương Thị mà Viên Lệ Hoa để lại cho cô thừa kế, cô đã trở thành đại cổ đông của Tập đoàn Phương Thị. Nhưng bởi vì số tuổi còn quá nhỏ nên lúc trước cô cũng không có vào HĐQT. Cách đây nửa năm, được Phương Hữu Lợi và Lục Vân Đình đề cử, cô đã chính thức được gọi là thành viên của Hội Đồng Quản Trị.

Sở dĩ HĐQT đồng ý cho cô tiến vào đa số là vì ngó thấy cô có thể phát triển Duy An tốt như vậy, nên muốn sau này sẽ kiếm được một chút cháo trong thị trường mỹ phẩm.

“Lê Thiên Thần khiến cho những người khác đánh giá rất cao.” Tuy rằng Hồng Dịch Vũ không có hảo cảm lắm với Lê Thiên Thần, nhưng anh không phải là người bôi nhọ người khác, cho nên nói ra một câu mơ hồ.

Bình An hừ lạnh một tiếng, “Anh Hồng, đừng có giở giọng nước đôi đó ra với em. Nhất định Lê Thiên Thần đã hứa hẹn biếu xén lợi ích gì đó cho vài người trong HĐQT, chứ nếu không thì cho dù anh ta ở Thành phố S thật sự có tiền đồ đi chăng nữa thì cũng không có khả năng khiến cho mọi người đều nhất trí xem trọng.”

Hồng Dịch Vũ trầm mặc một lát, “Bình An, em đã bước chân vào thương trường gần hai năm, hẳn là đã hiểu được đạo lý trong đó. Một nhân tài như Lê Thiên Thần thì rất dễ thành công, hắn biết phải đến lấy lòng một vài thành viên, điều đó chứng minh hắn hiểu được đạo kinh doanh đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Các Giám Đốc trong công ty chúng ta đều không phải là người ngu ngốc, cũng không phải là loại hễ thấy lợi ích thì nhắm mắt gật bừa.”

Cô đương nhiên hiểu được trong kinh doanh thì ngoài mặt luôn phải giữ hành động như là quang minh lỗi lạc, nhưng có rất nhiều thời điểm cũng phải sử dụng chút thủ đoạn không để cho người khác biết.

“Ba em nói thế nào?” Bình An hạ mắt xuống mục, thấp giọng hỏi.

Phương Hữu Lợi là Giám Đốc Điều Hành, nếu ông không đồng ý, các Giám Đốc khác nhất định cũng sẽ coi trọng ý kiến của ông chứ.

“Chủ Tịch nói chờ đến trước khi tiến hành đại hội thường niên cuối năm sẽ mời họp Hội Đồng Quản Trị một lần, rồi để cho mọi người bỏ phiếu biểu quyết tuyển chọn một Tổng Giám Đốc mới.” Hồng Dịch Vũ nói.

Nói như vậy, ba cũng không phản đối việc Lê Thiên Thần trở lại Thành phố G?

Bình An lại một lần nữa cảm thấy lo lắng, cô không làm việc tại Phương Thị nên rất nhiều quyết sách đều không thể tham dự, càng đừng nói tới chuyện phản đối điều gì.

“Em biết rồi, cám ơn anh.” Bình An cười nói với Hồng Dịch Vũ, biết có hỏi thêm gì nữa cũng không được gì.

“Bình An, em thật sự chống đối việc bầu Lê Thiên Thần làm Tổng Giám Đốc sao?” Hồng Dịch Vũ hỏi.

“Em chỉ cảm thấy không thể giao công ty cho một người như anh ta quản lý mà thôi.” Bình An thản nhiên nói, “Thôi, không quấy rầy anh làm việc nữa, em đi về trước đây.”

Hồng Dịch Vũ là một người biết quan sát, sao có thể không nhận ra là Bình An vô cùng lo lắng và mâu thuẫn đối với khả năng Lê Thiên Thần sẽ quay về Tổng Công ty chứ, anh không nén được nhẹ giọng thở dài, “Nếu em làm ở Phương Thị thì vị trí Tổng Giám Đốc này chắc hẳn là của em rồi.”

Ánh mắt Bình An lóe lên, nhưng rồi cô thản nhiên cười cười, “Em về trước nhé.”

Sau khi chào tạm biệt Hồng Dịch Vũ, Bình An không về công ty ngay, cũng không quay về tiểu khu Bạch Vân, mà lái xe ra khỏi nội thành tới một quần thể kiến trúc màu trắng nằm ngoài ngoại ô thành phố, dừng xe bên kia đường lớn nhìn sang. Kiến trúc này nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng yên tĩnh, toát ra một sự lạnh lẽo dày đặc khiến người ta không dám lại gần.

Nhìn xuyên qua hàng rào trắng còn có thể nhìn thấy trên mặt cỏ xanh rờn bên trong có mấy bệnh nhân mặc quần áo trắng đang đi qua đi lại, bước chân của những người đó vô hồn, vẻ mặt dại ra, hoàn toàn không có biểu cảm như người bình thường nên có.

Cô từng sống và sinh hoạt ở trong này một năm!

Đúng vậy, nơi này chính là bệnh viện tâm thần Thành phố G, nơi cô đã bị Đỗ Hiểu Mị tống vào giam suốt một năm. Kiếp trước, chính trong chỗ này cô đã kết thúc sinh mệnh của mình.

Từ sau khi được trọng sinh, cô cũng chưa đến liếc mắt qua chỗ này lần nào. Hôm nay cô cố ý đến đây, nhìn nơi đã từng là ác mộng của cô này, để hồi tưởng lại rất nhiều ký ức trong kiếp trước.

Nhớ lại càng nhiều, cô càng chắc chắn được một sự kiện, cô không thể để cho Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị lại làm gì đó thương tổn đến Phương Thị và ba lần nữa. Tuy rằng hiện tại bọn chúng còn chưa làm điều gì rõ ràng, nhưng cô phải đề phòng.

Yên lặng nhìn khối kiến trúc bên kia đường thêm một lúc nữa, sắc mặt đang trắng bệch của Bình An dần dần lộ ra vẻ kiên quyết, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã tìm được đáp án.

Lúc này, mặt trời đã lặn xuống phía Tây, cô lắc lắc đầu, phục hồi lại tinh thần, khởi động xe quay về nội thành.

Trở lại nhà Viên lão phu nhân thì đã hơn sáu giờ. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này sắc trời đã muốn mênh man tối xuống.

Viên lão phu nhân đang ngồi trên xe lăn, nhìn xa xăm ra bóng tối bên ngoài khung cửa sổ sát đất.

“Bà ngoại, đang nhìn gì vậy?” Lúc Bình An xuống xe cũng thay vẻ mặt thành tươi cười ngọt ngào thoải mái, bất kể bây giờ tâm trạng trong cô có kém đến độ nào thì cô cũng không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến bà ngoại.

“Con về rồi à, đang đợi con mà.” Bởi vì trúng gió, thanh âm của Viên lão phu nhân bây giờ có chút hàm hồ, chỉ có thể nói chậm từng chữ một.

Bình An ấm áp trong lòng, ngồi xuống sàn bên cạnh Viên lão phu nhân, “Bà ngoại, về sau bà đừng chờ con vậy nữa, kẻo đói bà ạ.”

Viên lão phu nhân cẩn thận nhìn Bình An trong chốc lát, mới gian nan mở miệng, “Con không vui hả?”

“Bà ngoại, không phải con không vui.” Bình An đứng lên, đẩy xe lăn đi vào sofa. Cô ngồi ở trên sofa, tựa đầu vào đùi của Viên lão phu nhân, “Bà ngoại, con từng có một cơn ác mộng, con mơ thấy có người thương tổn ba, thương tổn Phương Thị, còn muốn hại con chết. Sau khi tỉnh lại, con rất sợ giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật, cho nên con muốn bảo vệ Phương Thị...”

Dừng một chút, Bình An ngẩng đầu lên nhìn Viên lão phu nhân, “Người này sẽ có được chức vụ cao trong Phương Thị. Con thật sự rất sợ hãi, bà ngoại à, bà nói xem con nên làm cái gì bây giờ?”

“Con bé ngốc!” Viên lão phu nhân kéo kéo khóe miệng, “Có ba con ở đó, không có việc gì đâu.”

Bình An lắc đầu, “Ba con rất tin tưởng hắn. Bà ngoại à, con nghĩ con nên vào Phương Thị.”

“Duy An thì sao?” Viên lão phu nhân hỏi.

“Con sẽ có biện pháp.” Ánh mắt buồn bã của Bình An lúc này lộ vẻ quyết tâm.

Viên lão phu nhân gật gật đầu, “Con đã trưởng thành.”

Bình An một lần nữa nở nụ cười, “Đúng vậy, con đã không còn là Bình An của trước kia nữa. Bà ngoại, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Hai bà cháu mới vừa ngồi xuống bàn cơm thì Phương Hữu Lợi tới.

Dạo này, cứ hễ rảnh rỗi là Phương Hữu Lợi sẽ đến thăm Viên lão phu nhân.

Viên lão phu nhân thật cao hứng, kêu Bình An nhanh chóng chạy đi lấy thêm bát đũa, muốn Phương Hữu Lợi ăn cơm cùng hai bà cháu. Cơm nước xong, Viên lão phu nhân muốn Phương Hữu Lợi đẩy bà ra ngoài hoa viên nhỏ tản bộ. Bình An định cùng đi, nhưng lại bị Viên lão phu nhân cự tuyệt.

“Vậy con đi gọt hoa quả, chờ bà với ba về ăn.” Bình An đoán có lẽ bà ngoại có chuyện muốn nói với ba nên không đi cùng nữa, cười cười đi vào bếp gọt hoa quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.