Bình An Trọng Sinh

Chương 227: Muốn gặp anh ấy một lần



Hạng mục trung tâm thương mại do Bình An phụ trách vì nằm kế cận khu vực đang nổi đình nổi đám là Phượng Hoàng Thành nên đã trở thành công trình thu hút sự quan tâm chú ý của mọi người, nên cũng bởi vì vậy mà rất nhiều trình tự công việc cũng trở nên nghiêm khắc so với trước kia hơn, các vấn đề trục trặc nhỏ trước kia hay xuất hiện đã không xảy ra nữa.

Một khi hạng mục công trình đã được tiến hành ổn định trong quỹ đạo, Bình An dĩ nhiên là không còn bận rộn như lúc ban đầu, cho nên các hội nghị lớn nhỏ thuộc công trình xây dựng cải tạo mới khu chung cư cũ Phương Hữu Lợi đều cho người thông báo cô đến tham dự, mơ hồ có ý muốn Bình An tham gia vào công trình này một lần nữa.

Đây phải nói là một việc tốt đối với Bình An, nhưng lại làm cho vài người thay đổi nét mặt sau khi thấy Bình An liên tiếp tham dự mấy lần hội nghị, trong đó trừ Lê Thiên Thần thỉnh thoảng cau mày nhìn Bình An trong khi đang họp còn có Liên Kiến Ba cũng như có như không quan sát cô, giống như đang tính toán cái gì đó ở trong lòng.

Bình An vốn đang muốn dò xét hai người kia nên những biến hóa nho nhỏ trên mặt họ đều bị cô bắt được, mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên như không.

Sau vài lần, rốt cuộc cũng có người không thể tiếp tục nhịn nổi.

“Chuyện của chúng ta vừa mới bắt đầu, nếu giờ để cô ta tham gia vào công trình thì chắc chắn không dễ che giấu được. Bình An vốn đã không hợp với tôi... Tôi sợ sẽ bị cô ta bắt được manh mối.” Trong góc tối của một quán rượu có hai người đàn ông bề ngoài xuất sắc như nhau ngồi ở đó, mỗi người cầm trong tay một ly rượu, không biết đang nhỏ giọng trao đổi việc gì.

Có một vài cô nàng ăn mặc ít vải đến quán rượu giải buồn nhìn thấy bọn họ thì muốn đến gần nhưng đều bị cự tuyệt một cách lạnh lùng.

Chẳng lẽ hai người đàn ông này là gay, chứ không thì tại sao lại không rục rịch gì khi thấy gái đẹp hết vậy. Không biết ai là công ai là thụ đây?

Đương nhiên, suy nghĩ của mọi người ở đây chẳng ảnh hưởng chút nào đến cuộc trò chuyện giữa Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba.

Nghe xong lời của Lê Thiên Thần, Liên Kiến Ba sờ sờ cằm, “Trước đây anh nói cô nàng Phương Bình An này dễ giải quyết lắm, nhưng sao tôi thấy cô ta không đơn giản đâu.”

Sắc mặt Lê Thiên Thần trở nên nặng nề, “Cô ấy chẳng còn giống với Phương Bình An mà tôi biết trước kia. Trước kia cô ấy không phải dạng này, mà là một người không có chủ kiến, lệ thuộc hoàn toàn vào Phương Hữu Lợi, trọng tâm của cả cuộc sống chính là làm thế nào để... lấy lòng tôi. Không biết làm sao mà cô ấy lại đột nhiên thay đổi.”

“Lấy lòng anh?” Liên Kiến Ba chẳng nể nang gì cười xì một tiếng, “Tôi thấy cô ta đang tức vì không đạp được anh mới đúng.”

“Biến hóa của cô ấy quá nhanh, gần như thay đổi thành một người khác hoàn toàn. Nếu không phải tôi vẫn gặp cô ấy thường xuyên thì có khi tôi cũng nghĩ đây không phải là Phương Bình An không chừng.” Lê Thiên Thần cười khổ.

“Vậy giờ làm sao đây? Có cần tạo sự cố để cô ta bận rộn nữa không? Nếu công trình trung tâm thương mại lại xảy ra thêm vấn đề gì nữa thì Phương Bình An chắc chắc sẽ truy tra tận đầu cây gốc rễ, đến lúc đó sớm muộn gì cũng tra ra chúng ta.” Liên Kiến Ba không biết Phương Bình An trước kia là người thế nào, nhưng hắn cảm thấy Phương Bình An hiện tại nhìn thì có vẻ nhu nhu nhược nhược đấy, nhưng sau khi giao tiếp mấy lần thì lại có cảm giác cô gái này có sự kiên nhẫn và kiên nghị thật sự, còn có một tính cách riêng không nói nên lời.

Dù thế nào đi chăng nữa, hắn thật sự cảm thấy hứng thú với cô nàng này, chỉ tiếc là cô đã sắp lập gia đình rồi.

Bất quá cô có lấy chồng hay không cũng chẳng ảnh hưởng mảy may đến hứng thú của hắn, cưa đổ được vợ của người khác chẳng phải là còn kích thích hơn đó sao?

“Chỉ cần làm gì đó có thể phân tán lực chú ý của cô ấy là được, chúng ta còn thiếu có một bước thôi, chỉ cần số tiền kia được đưa vào thần không biết quỷ không hay thì coi như thành công, chuyện kế tiếp cũng dễ làm hơn.” Lê Thiên Thần nói.

Liên Kiến Ba nhìn Lê Thiên Thần, “Anh có biện pháp gì không?”

Lê Thiên Thần uống một hơi cạn sạch lượng rượu còn lại bên trong chén, “Tóm lại chúng ta không thể tự ra tay!”

Đúng vậy, bọn hắn không thể tự ra tay lần nữa, không thể để Phương Bình An có bất cứ nghi ngờ gì với bọn hắn. Hiện tại, hắn cũng không nghĩ cô gái này dễ mà chọc vào!

“Thế à?” Liên Kiến Ba cười cười, rót thêm rượu cho Lê Thiên Thần, không hỏi hắn có biện pháp gì, “Trợ lý mới được điều tới của anh tin được không?”

“Đã điều tra lý lịch của anh ta. Anh ta là bạn học của Phương Bình An, hai người từng đối đầu sống chết với nhau, thiếu chút nữa thì bị Phương Bình An làm cho bị đuổi học.” Lê Thiên Thần nói, “Một người rất thức thời, có thể trọng dụng.”

Liên Kiến Ba không có ý kiến gì khác, “Chỉ muốn nhắc anh một điều, chuyện về ba tôi anh không được hé răng một chữ nào đâu đấy.”

“Yên tâm!” Lê Thiên Thần khẳng định.

Hai người một trước một sau ra khỏi quán bar. Một vài người trong quán đã chú ý tới bọn họ từ nãy giờ thấy vậy thì nhịn không được xì một tiếng khinh miệt: hai người này chắc hẳn là chuẩn bị đi thuê phòng đây mà, giả bộ xa lạ với nhau định lừa ai vậy chứ, thật là biến thái.

Quán rượu này vốn nằm ở nơi khá vắng vẻ ở Thành phố G, vả lại cũng không có tiếng tăm gì. Người tới đây uống rượu phần nhiều không phải là người địa phương, nhất là những nhân viên văn phòng cao giá thì lại càng không tới mấy chỗ hẻo lánh như thế này vào nửa đêm nửa hôm.

Sau khi từ quán rượu ra, Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba đều tự lái xe quay về nội thành, giống như hai người mới vừa rồi chưa từng ngồi chung một chỗ mà uống rượu vậy, ngay cả liếc mắt nhìn đối phương một cái cũng không có.

Lê Thiên Thần về đến nhà thì Đỗ Hiểu Mị vừa mới làm xong mặt nạ dưỡng da, đang ngồi xem tạp chí trước khi đi ngủ, nghe được tiếng mở cửa thì nhướn mắt nhìn lên, “Về rồi à?”

“Chưa đi ngủ à?” Lê Thiên Thần cởi giày, cởi áo khoác và cà vạt, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Hiểu Mị.

“Đang chờ anh đấy, đi gặp Liên Kiến Ba hả?” Đỗ Hiểu Mị để tạp chí xuống, ôm sát Lê Thiên Thần, hỏi.

“Ừ. Bên Thành phố S em xử lý sạch sẽ rồi hả?” Lê Thiên Thần hạ giọng hỏi.

Đỗ Hiểu Mị nói, “Đã bảo Tô Cầm rời khỏi chỗ đó, những người khác cũng đuổi rồi, cửa hàng cũng đã chuyển nhượng cho người khác. Tiếc thật, đang kinh doanh tốt thế mà. Thật không hiểu bọn họ nghĩ gì.”

Lê Thiên Thần liếc ả một cái, “Đừng thiển cận như vậy, đây cũng là cách để làm cho người khác không điều tra ra được. Có vài người không thể khống chế được cả đời.”

“Vậy Tô Cầm định xử lý thế nào?” Đỗ Hiểu Mị hỏi.

“Em gặp cô ta rồi chứ?” Lê Thiên Thần nhẹ giọng hỏi.

Đỗ Hiểu Mị trả lời, “Vẫn chưa, chỉ nói chuyện qua điện thoại. Chẳng phải anh đã bảo em đừng nhúng tay vào nữa đó sao?”

Lê Thiên Thần yên lặng nhìn ả một lát, rồi dịu dàng hỏi, “Em làm trong Tư Tư thế nào?”

“Tàm tạm.” Nếu như không có cái con mẹ Cao Tinh suốt ngày cứ thích vênh mặt hất hàm sai khiến kia thì ả chắc sẽ vui vẻ thoải mái hơn một chút.

“Hình như em có nói là trong công ty của em có một quản lý nhãn hàng có thù cũ với Phương Bình An hả?” Lê Thiên Thần hỏi.

“Ý anh nói là Cao Tinh đó hả? Cô ta cũng muốn đấu tay đôi với Bình An đấy, nhưng tiếc là ngay cả Trình Vận cô ta còn đối phó không được nữa là.” Đỗ Hiểu Mị hết sức xem thường Cao Tinh, y như Cao Tinh cũng gai mắt với ả vậy.

“Cô ta không định ra tay nữa hả?” Lê Thiên Thần hỏi.

Đỗ Hiểu Mị nhìn hắn đầy nghi hoặc, “Sao vậy, sao hôm nay lại tự nhiên quan tâm đến chuyện của công ty em thế?”

Lê Thiên Thần nở nụ cười, cô nàng này quả nhiên khôn khéo thật, “Nếu Cao Tinh còn muốn gây khó khăn gì nữa cho công ty của Bình An thì em liền góp thêm chút sức nhé, làm sao cho Bình An không có thời gian đâu mà nhúng tay vào công trình hiện tại của bọn anh.”

“Ý anh là muốn cho em thả ga đối phó với con oắt thối đó rồi hả?” Mắt Đỗ Hiểu Mị sáng rực lên, giọng nói cũng cao vút lên nhiều.

“Miễn sao em không còn phải ôm ấm ức trong lòng là tốt rồi.” Lê Thiên Thần cười nói.

“Tốt quá!” Đỗ Hiểu Mị cao hứng nhào tới, hôn chụt lên môi hắn.

Tô Cầm cuối cùng vẫn chủ động hẹn gặp Bình An, chẳng qua là hành động lén lén lút lút như muốn trốn tránh cái gì, hẹn tới gặp ở một nơi rất vắng vẻ.

“Đỗ Hiểu Mị không biết tôi và cô đã gặp nhau. Trong tay cô ta có... ảnh nude của tôi, nên tôi không thể để cho cô ta biết tôi bán đứng cô ta...” Tô Cầm tuy tới gặp Bình An nhưng vẫn vô cùng lo lắng, giống như sợ bị người khác thấy.

“Nơi này không có người khác, cô không cần phải sợ dữ vậy. Cô đã không muốn để cho Đỗ Hiểu Mị biết mà hôm nay còn hẹn gặp tôi, vậy có phải là đã có quyết định rồi hay không?” Bình An lãnh đạm nhìn cô ta, giọng lạnh lùng.

“Cô có thể... cho tôi gặp lại anh ấy một lần hay không?” Tô Cầm đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi.

Bình An lập tức hiểu được ý của cô ta, cô ta muốn gặp Hà Tư Lâm.

“Việc gì phải vậy. Chuyện đó đã qua lâu thế rồi, rất nhiều thứ đã không còn như cũ nữa.” Bình An nhàn nhạt mở miệng. Hà Tư Lâm mới từ nước ngoài về đầu năm nay, chưa chắc anh đã còn nhớ Tô Cầm, mà cho dù có nhớ thì rất có khả năng đã không còn tình cảm sâu sắc như năm đó nữa.

Mặt Tô Cầm tái hẳn đi. Dù cô ta đã giải phẫu sửa lại mặt, nhưng khuôn mặt này vẫn có vẻ nhu nhược khiến người ta vừa thấy đã thương, khiến người ta kềm lòng không nổi mà sinh lòng thương tiếc.

Nhưng Bình An không thể nào khơi dậy nổi sự thương tiếc đối với người phụ nữ này.

Cô ta run rẩy nhìn Bình An, “Tôi hiểu ý của cô. Nhưng mà, dù anh ấy... anh ấy có thể đã quên tôi, nhưng tôi vẫn muốn gặp anh ấy.”

“Gặp rồi thì sao?” Bình An hỏi, cô không hề muốn để cho người đàn bà này phá vỡ cuộc sống yên tĩnh hiện tại của Hà Tư Lâm.

“Tôi chỉ muốn nói với anh ấy một tiếng xin lỗi chứ không muốn gì khác. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi còn có hy vọng xa vời gì sao? Cô yên tâm, tôi không hề có.” Tô Cầm cười một tiếng tự giễu.

Bình An nhìn sâu vào mắt cô ta, “Hiện thời tôi không thể đáp ứng cho cô được, tôi phải hỏi ý anh ấy trước đã. Nếu anh ấy đồng ý, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau.”

Tô Cầm gật đầu vẻ cảm kích, “Cám ơn cô.”

“Giờ cô ở chỗ nào? Đỗ Hiểu Mị có liên lạc với cô không?” Bình An hỏi.

“Ở trong một căn nhà trệt ngoài ngoại thành. Cô ta có gọi cho tôi, hình như có chuyện gì đó muốn cho tôi đi làm, nhưng mà vẫn không gặp được người bên trên.” Tô Cầm trả lời từng câu.

“Ừ, tôi hiểu rồi. Cái di động này cho cô, về sau dùng cái này để gọi cho tôi.” Bình An lấy từ trong túi xách ra một cái điện thoại di động đưa cho cô ta.

“Cô nhất định phải hỏi anh ấy giúp tôi nhé.” Tô Cầm lại nhắc một lần nữa.

Trên đường về, Bình An vẫn mải suy nghĩ xem Đỗ Hiểu Mị điều Tô Cầm đến Thành phố G có mục đích gì? Hồi ở Thành phố S, việc Tô Cầm bị Đỗ Hiểu Mị lợi dụng làm mấy việc kia chắc chắn Lê Thiên Thần phải biết một hai, mà nói không chừng hắn cũng có phần trong việc thao túng này.

Bọn họ đến cùng là đang làm cái quỷ gì vậy nhỉ? Dường như có một âm mưu thâm độc nào đó đang hình thành thì phải.

Xem ra phải kêu Phúc Vị Chỉ điều tra kỹ càng thêm về lý lịch của Liên Kiến Ba rồi, cô cứ có cảm giác rằng chỉ cần biết gốc gác tên này là thế nào thì tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng.

Hai ngày sau, Bình An sắp xếp hẹn Hà Tư Lâm ra gặp Tô Cầm. Lúc cô nhắc tới Tô Cầm trước mặt Hà Tư Lâm, sắc mặt anh vẫn trầm tĩnh như nước hồ không gợn sóng, giống như đã quên mất Tô Cầm rồi.

Bất quá, Bình An quên nói cho anh biết là Tô Cầm đã sửa mặt rồi.

Lúc gặp mặt, Hà Tư Lâm sửng sốt mất một lúc lâu, đến khi Bình An nhỏ giọng giải thích với anh thì anh mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Anh cũng không có oán hận Tô Cầm về chuyện của năm đó nữa, chẳng qua là đã không còn yêu thương mà thôi.

Tô Cầm thực hiện như những gì cô ta đã nói. Cô ta đã không còn hy vọng gì đối với Hà Tư Lâm nữa mà chỉ khóc rồi nói thật xin lỗi, hỏi anh gần đây sống thế nào.

Hà Tư Lâm sắp kết hôn.

Ngoại trừ nói lời chúc mừng, cô ta đã không còn gì có thể nói hơn được nữa, đương nhiên là cũng không thể đem chuyện hai năm qua cô đã sống thế nào ra mà kể lể để tìm sự thương hại của Hà Tư Lâm rồi. Không, nhất định là không rồi, anh sẽ chỉ càng xem thường cô ta mà thôi.

Cứ như vậy là được rồi, chỉ cần gặp lại một lần là đã đủ hài lòng rồi, áy náy của cô ta cũng có thể tiêu tan rồi.

Lúc hai người gặp nhau, Bình An ngồi tránh vào một chỗ xa. Bây giờ nhìn hai người ngồi đối mặt trong im lặng thì cô cũng chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.