Bình An Trọng Sinh

Chương 264: Tiệc gia đình



Ngày phép cho tuần trăng mật trôi qua rất nhanh, Bình An một lần nữa quay lại đi làm tại Tập đoàn Phương Thị.

Mặc dù cô đã quyết định từ chức Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị, nhưng thật khó mà mở miệng nói ra ý định này với Phương Hữu Lợi. Lúc trước chính cô yêu cầu đến làm việc tại công ty, thậm chí vì để có được chức vụ Tổng Giám Đốc mà cô đã phải nỗ lực lâu thật lâu. Nhưng bây giờ lại nói rời đi thì dường như không được tốt lắm.

Ít nhất cũng phải chờ đến khi công trình Quảng trường Thời Đại hoàn tất, đây là công trình duy nhất mà cô phụ trách toàn bộ từ đầu đến cuối.

Quảng trường Thời Đại chính là khu thương mại lớn nằm lân cận với Phượng Hoàng Thành. Nơi này đã sắp hoàn công, cô muốn nhìn được nó lúc chính thức hoàn thành cũng như khai trương thành công.

Khi Bình An vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng thoải mái vui vẻ của tuần trăng mật thì công việc đã bắt đầu bận tối mắt. Chắc vì không có khoảng thời gian quá độ để chuyển đổi nên trong khoảng thời gian ngắn Bình An chưa bắt kịp được công việc, khiến cô cảm thấy phải cố hết sức kéo căng bản thân.

Tình huống này vẫn duy trì đến ngày nghỉ dài Tết Âm lịch. Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng có thể thăng bằng lại.

Tết năm nay không giống như năm ngoái. Trước kia cô dù có tiệc xã giao nhưng đa số chỉ cần cho thư ký tặng lễ qua đó là được, cô đại khái vẫn có thể đắp chăn nằm nhà mấy ngày để hưởng thụ một chút thời gian nhàn nhã tốt đẹp. Nhưng năm nay người cô cần phải ứng phó nhiều lắm, bởi rất nhiều thân thích của Nghiêm gia cô còn chưa quen biết, đành rằng có gặp sơ qua trong ngày hôn lễ, nhưng trên cơ bản thì đã quên mất quan hệ của từng người là thế nào rồi.

Cho dù quan hệ giữa Nghiêm Túc và Ôn Nguyệt Nga khá căng thẳng, nhưng bữa cơm đoàn viên đêm 30 dù thế nào cũng không thể vắng mặt. Đây là quy củ của Nghiêm gia. Chẳng qua năm nào Nghiêm lão gia đều yêu cầu con dâu trước tham gia, nhưng Vu Tố Hà vẫn ở lại Mỹ mà không về tham dự.

Năm nay ông cụ sẽ không cho phép bà vắng mặt nữa.

Trong thâm tâm của hai ông bà Nghiêm, Vu Tố Hà vĩnh viễn không phải là người ngoài.

Ôn Nguyệt Nga vốn dĩ cao hứng bừng bừng tham dự bữa tiệc đoàn viên gia đình này, nhưng khi bà ta nhìn thấy Vu Tố Hà ngồi cạnh Nghiêm lão phu nhân thì cả khuôn mặt giống như một bảng pha màu, thay đổi liên tục nhiều màu sắc.

Thiếu chút nữa là bà ta đã nhảy đổng lên la hét, con ả đê tiện này sao lại ở đây?

Nhưng bà ta không thể làm vậy. Tối nay bà ta phải giữ vững phong độ, bởi vì toàn bộ người trong gia tộc Nghiêm Thị đều có mặt tại đây. Bà ta chỉ cần hơi mất đi lý trí một chút thôi thì ngày mai nhất định sẽ trở thành đầu đề, trở thành tin tức để mọi đối tượng cười chê.

Cho dù trong lòng có nghẹn uất đến thế nào chăng nữa, bà ta cũng phải ráng nhịn mà làm kẻ cười cuối cùng.

Nếu dựa theo bối phận, chỗ ngồi của Nghiêm Lôi Hải là ngay dưới cạnh Nghiêm lão phu nhân, bất quá nơi đó đã có Vu Tố Hà ngồi, mà hiển nhiên trong suy nghĩ của hai ông bà cụ thì Vu Tố Hà quan trọng hơn con trai.

Nghiêm Lôi Hải chỉ có thể ngồi xuống phía đối diện Vu Tố Hà.

Nghiêm Túc ngồi xuống cạnh Vu Tố Hà, không thèm nhìn Ôn Nguyệt Nga ngồi đối diện một cái.

“Mọi người đã đến đông đủ, tôi cũng không muốn nói năng dài dòng, chỉ hy vọng mọi người năm mới đều được thuận lợi, cũng hy vọng công ty tiếp tục phát triển vững vàng.” Nghiêm lão gia không phải là người thích nói nhiều, lời dạo đầu chỉ nói mấy câu liền kêu mọi người bắt đầu bữa tiệc.

Người dòng họ Nghiêm ngồi ở các bàn khác đều để mắt quan sát tình huống bên này, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ tin tức nhỏ nhoi quan trọng nào.

Bình An lần đầu tiên tham gia tiệc gia tộc họ Nghiêm. Dù cô đã là người nhà Nghiêm gia, nhưng kỳ thật còn có rất nhiều người cô còn không biết, huống chi cô lại không làm việc tại Nghiêm Thị nên bình thường cũng ít tiếp xúc.

Nghiêm Hân hôm nay khá yên tĩnh, không xoắn xuýt cố ý lấy lòng Vu Tố Hà như mỗi lần nhìn thấy cô ta trước kia. Chắc hẳn bởi vì có Ôn Nguyệt Nga ở đây nên cô ta không muốn khiêu chiến dây thần kinh của mẹ mình.

Bất quá, Nghiêm Hân lại tỏ ra thật nhiệt tình đối với Bình An.

Mấy ngày qua cô ta gọi điện cho Bình An không chỉ một lần, muốn hẹn Bình An cùng đi dạo phố, thậm chí còn đề nghị đến tận nhà Bình An và Nghiêm Túc đang ở để chào hỏi.

Bình An tuyệt đối có thể khẳng định rằng nếu cô chỉ cần ra vẻ 30% nhiệt tình với Nghiêm Hân thôi thì Nghiêm Hân chắc chắn sẽ thuận thế bám theo mà bò lên, có khi còn đưa ra yêu cầu dọn đến ở luôn tại biệt thự của họ không chừng.

“Chị Hai, mấy ngày Tết này chị với anh Hai có tiết mục gì không? Có muốn cùng đi với em đến khu du lịch suối nước nóng không?” Nghiêm Hân nhìn Bình An cười đầy thân thiết lấy lòng.

“Không, chúng tôi có việc.” Bình An cười lắc đầu, nói không thân thiện lắm.

Nghiêm Hân ồ lên một tiếng thất vọng, nhưng rồi lại cười rất nhanh, “Đúng rồi, qua Tết em sẽ đến công ty làm, nếu chị Hai cũng đến làm tại Nghiêm Thị thì tốt quá, chúng ta có thể là đồng nghiệp.”

Bình An hơi kinh ngạc. Nghiêm Hân đã không chỉ một lần đề cập tới việc đến Tập đoàn Nghiêm Thị công tác, nhưng đều bị Nghiêm Túc cự tuyệt. Sao giờ Nghiêm Hân lại có thể vào làm tại công ty? Tuy cô không rõ lắm về năng lực của Nghiêm Hân, nhưng cô cảm thấy để cho Nghiêm Hân vào làm tại Nghiêm Thị không phải là ý kiến hay.

“Vậy sao? Chúc mừng cô, cô sẽ là một trợ giúp lớn cho công ty.” Bình An liếc mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga một cái, cười nói.

Ôn Nguyệt Nga không lạnh không nóng, “Đương nhiên rồi, Tiểu Hân có năng lực hơn người khác nhiều, chẳng qua là không có cơ hội mà thôi. Lần này nếu không nhờ cố gắng tranh thủ thì chưa chắc đã vào làm việc trong công ty được.” Nếu không nhờ có Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Túc vẫn sẽ không đồng ý cho Nghiêm Hân đến làm việc trong công ty.

Nghiêm Lôi Hải vẫn là cổ đông, dù số cổ phần ít hơn nhiều so với Nghiêm Túc nhưng chưa đến nỗi chỉ là một cổ đông nhỏ. Huống chi ông ta đã từng là Tổng tài của Nghiêm Thị.

Nghiêm Hân uống một hớp rượu đỏ, nhìn Bình An cười, “Chị Hai là Tổng Giám Đốc của Phương Thị, nói không chừng về sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, hoặc là... cạnh tranh đấy.”

Bình An nhẹ nhướng đôi mày thanh tú, không hiểu rõ lắm ý tứ của cô ta.

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện công việc!” Nghiêm lão gia nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt dù đã già nhưng vẫn sắc bén quét qua hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga.

Không khí trở nên cứng ngắc. Nghiêm lão gia luôn đặc biệt lạnh lùng đối với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, rất ít khi tươi cười hòa ái dễ gần.

Vu Tố Hà mỉm cười dịu dàng, cố gắng xoa dịu bầu không khí, “Rất nhiều năm rồi con không đón Tết tại Trung Quốc, không khí mừng năm mới dễ chịu thật.”

“Lát nữa ngoài bờ sông có bắn pháo hoa, chúng ta ra đó xem đi.” Nghiêm lão phu nhân cười.

Nghiêm Túc còn nghiêm chỉnh nói, “Phải đi xem chứ, công ty chúng ta tài trợ không ít đâu, không xem thì lỗ vốn mất.”

Bình An kìm không được cười khẽ một tiếng, ngay cả Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cũng bị chọc cho nở nụ cười.

“Thằng nhóc thối kia, sao ông lại không biết hóa ra con lại con buôn đến thế nhỉ?” Nghiêm lão gia tức giận hỏi.

“Ông nội à, vậy là ông nội không hiểu rõ con rồi. Con là thương nhân mà.” Nghiêm Túc khoát tay, nghiêm trang nói.

Trừ hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga, tâm trạng của mọi người đều ổn định lại, cùng nhau cười cười nói nói.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, rất nhiều người đứng lên xông xáo đi qua đi lại. Những người trên danh nghĩa là thân thích Nghiêm gia này bình thường đều rất ít khi liên hệ lẫn nhau, nhân dịp này rất nhiều người muốn liên lạc tình cảm.

Dĩ nhiên, đa số đều vì điều kiện lợi ích mà hàn huyên cùng đối phương thôi.

Nghiêm Túc đang cùng bàn bạc với Vu Tố Hà về việc mấy ngày nữa bà phải quay trở về Mỹ, còn Bình An vốn đang nói chuyện với Nghiêm lão phu nhân thì Nghiêm Hân lại đột nhiên chạy tới, rất nhiệt tình lôi kéo Bình An nói chuyện.

“Đúng rồi, chị Hai, chị với anh em quen nhau thế nào đấy? Lúc ấy chị vẫn còn là sinh viên đúng không? Anh em theo đuổi chị thế nào?” Nghiêm Hân làm ra vẻ một cô bé ngây thơ, trên mặt đính một nụ cười đáng yêu hỏi Bình An.

Nếu như người hỏi không phải là Nghiêm Hân, không phải là con gái của Ôn Nguyệt Nga, thì có lẽ Bình An còn có thể tán gẫu cùng cô ta một chút.

“Đó là bí mật của tôi và Nghiêm Túc.” Bình An cười nói, thái độ không mặn không lạt.

“Đừng hẹp hòi vậy chứ. Anh Hai em chưa bao giờ chủ động theo đuổi con gái, mà toàn là các cô chủ động bò lên giường của ảnh. Chị lại là ngoại lệ. Anh ấy kết hôn với chị, chứng tỏ chị không giống những người khác.” Nụ cười ngọt ngào đáng yêu trên mặt Nghiêm Hân không thay đổi, nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia sáng ác độc.

Bình An nhún vai, “Đúng vậy, tôi là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất của Nghiêm Túc!”

Sắc mặt Nghiêm Hân khẽ tối xuống, nhưng chỉ là trong tíc tắc, rồi khuôn mặt rất nhanh lại đầy vẻ tươi cười, hỏi đùa, “Chị không sợ anh em... lại quay về như trước đây, có xì căng đan dính dáng tới những minh tinh người mẫu gì à?”

“Cô thật là không hiểu Nghiêm Túc rồi.” Bình An không tỏ vẻ gì là tức giận, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Nghiêm Hân một cái. Muốn dùng phương pháp này để châm ngòi quan hệ giữa cô và Nghiêm Túc à, đúng là quá ngây thơ.

“Ai nói em không hiểu anh em?” Nghiêm Hân trợn mắt nhìn Bình An, không vui kêu lên.

Bình An cười cười, từ chối cho ý kiến.

Nụ cười này trong mắt Nghiêm Hân thật giống như đang châm chọc cô ta không có tư cách để hiểu Nghiêm Túc vậy, khiến vẻ mặt cô ta trở nên hết sức khó coi.

“Còn chuyện gì khác không?” Bình An muốn đi tìm Nghiêm Túc, không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Nghiêm Hân nữa.

Nghiêm Hân nhìn thoáng ra xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này liền tiếp sát vào Bình An, hạ giọng dùng tiếng Anh nói vào tai cô, “Don’t you feel it? I really hate you, you lousy bitch!” (Chẳng lẽ mày không cảm giác được? Tao thật sự ghét mày vô cùng, đồ chó cái hạ tiện!)

Bình An nén không được cười khẽ một tiếng. Rốt cuộc cũng giả vờ không nổi nữa rồi sao? Khóe môi cô hiện lên nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn Nghiêm Hân, “Thì ra cảm giác của chúng ta giống nhau. Không cần phải sắm vai quan hệ chị dâu em chồng vui vẻ làm gì. À mà chúng ta cũng không thể xưng là chị dâu em chồng đâu nhỉ, cô và mẹ cô hoàn toàn không được thừa nhận trong nhà này.”

“Mày...” Lửa giận trong đầu Nghiêm Hân lập tức phừng lên, gần như không kềm được tức giận mà muốn chửi ầm lên. Nhưng khi đuôi mắt liếc thấy Nghiêm Túc và Vu Tố Hà đang đi về phía các cô, cô ta chỉ có thể nhịn xuống, “Mày đừng mơ có được tất cả nhà chúng tao.”

Bình An cho cô ta một ánh mắt buồn cười, “Đó là của cô sao?”

Nghiêm Hân cắn chặt răng. Không phải của cô ta! Trong lòng mọi người, tất cả mọi thứ của Nghiêm gia, bao gồm cả công ty, đều là của Nghiêm Túc. Nhưng cô ta nhất định sẽ không để cho mình cái gì cũng không chiếm được.

Cô ta không phải là một kẻ thất bại như Ôn Nguyệt Nga!

“Bình An, hai người đang nói gì đó?” Nghiêm Túc chạy tới cạnh các cô, cảnh giác nhìn Nghiêm Hân.

“A, chỉ đang tán gẫu thôi.” Bình An cười nói.

Nghiêm Túc nói, “Mình về trước đi, ông bà nội đi xem pháo hoa rồi.”

“Mình cũng đi xem đi, dù sao...” Bình An ôm cánh tay Nghiêm Túc, “Không xem thì lỗ vốn mà.”

“Đúng vậy!” Nghiêm Túc cười gật đầu. Hai người không để ý đến Nghiêm Hân, cặp tay cùng nhau rời đi.

Nghiêm Hân tức đỏ mắt, nhưng không có lập trường nào để ngăn cản bọn họ rời đi, hoặc là nói gì với bọn họ.

Ôn Nguyệt Nga đi tới sau lưng cô ta, lạnh lùng nhìn bóng dáng Bình An và Nghiêm Túc đang dần xa, “Tất cả Nghiêm Thị đều sẽ là của bọn nó, nếu con vẫn còn muốn tiếp tục rong chơi.”

“Mẹ, mẹ không lấy được, nhưng con nhất định phải chiếm được. Mẹ chờ xem đi!” Nghiêm Hân quay đầu lại gằn giọng nói với Ôn Nguyệt Nga.

“Vậy sao? Mẹ mỏi mắt chờ mong à nha!” Ôn Nguyệt Nga bén nhọn mỉa mai, “Mẹ còn tưởng rằng con đã đứng về phía Nghiêm Túc rồi chứ. Tiểu Hân, con trông giống y như một cô em gái ngoan yêu anh trai của mình, đang ghen tỵ vì Phương Bình An có thể độc chiếm Nghiêm Túc.”

“Con vốn chính là một cô em gái ngoan!” Sắc mặt Nghiêm Hân tối xuống, trừng mắt Ôn Nguyệt Nga một cái, rồi xoay người tránh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.