Bình An Trọng Sinh

Chương 266: Chính thức giới thiệu



Lễ tang của Viên lão phu nhân được tổ chức giản dị, theo ý muốn của bà lúc sinh thời.

Bởi vì họ hàng của Viên lão phu nhân đều không ở Thành phố G nên lễ tang do Phương Hữu Lợi đứng ra phụ trách. Em trai chồng bà ngày thứ ba mới tới được.

Mất đi người thân, mấy ngày nay tâm trạng Bình An vô cùng đau thương. Nhưng nhờ có Nghiêm Túc vẫn luôn bên cạnh cô, vả lại cô cũng biết rằng việc Viên lão phu nhân mất đi là thuận theo tự nhiên, nên cô đã dần dần tiếp nhận. Nhưng cho dù hiểu vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất thương tâm.

Khi Nghiêm lão gia và Nghiêm lão phu nhân biết được tin dữ này cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng. Họ đã là bạn với Viên lão phu nhân suốt chiều dài cuộc đời, bà bạn ra đi trước mình khiến họ cũng cảm thấy rõ ràng hơn rằng mình cũng không còn bao nhiêu năm tháng, ngoài nỗi buồn cũng có thêm chút sợ hãi.

Lúc đưa tang, Phương Húc đang làm ăn tại Thành phố G cũng tới tham dự. Đã rất lâu Bình An chưa gặp lại người anh họ này, chỉ nghe nói là anh ta mở một cửa hàng điện thoại di động, kinh doanh cũng khá, hơn nữa cũng đã lấy vợ. Ban đầu vợ chồng Phương Hữu Kiệt định ở chung với vợ chồng anh ta, nhưng quan hệ với con dâu không được tốt lắm nên đã quay về Thành phố J.

Sau khi tang sự xong xuôi, luật sư đại diện của Viên lão phu nhân liền công khai di chúc của bà.

Viên lão phu nhân để lại biệt thự tại cư xá Bạch Vân cho Bình An, bao gồm cả những khoản tài sản bằng tiền mặt của bà. Căn nhà của người chồng quá cố để lại cho em trai của ông. Trong di chúc, bà cũng nhấn mạnh một lần nữa rằng hy vọng Phương Hữu Lợi tái hôn, đây là tâm nguyện duy nhất của bà.

Bình An từ nhỏ đã sống tại khu cư xá Bạch Vân, nên có tình cảm rất sâu đậm đối với nơi đó. Khi nghe được Viên lão phu nhân để lại căn nhà cho cô, cô khẽ nấc nhỏ. Nghiêm Túc vỗ vỗ vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô dựa vào người anh.

Không ai có ý kiến gì đối với di chúc này. Họ đều kính yêu Viên lão phu nhân, cũng vì bà rời khỏi dương thế mà cảm thấy buồn thương. Bất kể quyết định gì của Viên lão phu nhân khi còn sống, họ chỉ có tôn trọng mà không có bất kỳ dị nghị nào.

Chết là đã hết, Bình An biết mình không thể mãi đắm chìm trong bi thương nên sau khi tang sự xong cô liền đâm đầu vào công việc. Không phải là muốn mượn sự bận rộn để quên đi nỗi đau buồn trong lòng bởi cô sẽ vĩnh viễn nhớ đến Viên lão phu nhân; nhưng cô cũng sẽ không vĩnh viễn bi thương, bởi cô đã hiểu được như thế nào là hoài niệm người thân đã rời xa.

“Bình An, đến văn phòng ba một chút.” Bình An đang xem văn kiện thì Phương Hữu Lợi gọi điện thoại, bảo cô đến văn phòng của ông.

Bình An thở ra. Cô đang nghĩ không biết lúc nào thì ba sẽ tìm cô để nói chuyện. Lễ tang đã qua mấy ngày rồi, tâm trạng của cô cũng đã dần dần bình tĩnh, nhưng ba hoàn toàn không có ý tìm cô để nói một chút về quan hệ của ông với Trình Vận.

Về mối quan hệ giữa ba và Trình Vận, cô cảm thấy rất kinh ngạc. Trước đó cô hoàn toàn không phát hiện được khi nào thì họ bắt đầu qua lại. Trong ấn tượng của cô, dường như số lần gặp mặt giữa hai người cũng đâu có nhiều đâu?

A, đúng rồi, cô có nghe Kỷ Túy Ý nói qua, Trình Vận và ba đã gặp nhau ở Hongkong? Chẳng lẽ bắt đầu từ lúc đó?

Thật muốn bà tám về chuyện tình lãnh mạn giữa hai người này quá đi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Bình An thoải mái hơn rất nhiều.

“Ba tìm con hả?” Bình An cười bước vào văn phòng của Phương Hữu Lợi.

Phương Hữu Lợi nhẹ hắng giọng một tiếng, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, “Lại đây ngồi xuống đi.” Ông chỉ chỉ vào ghế đối diện bàn làm việc, “Gần đây công việc thế nào? Tâm trạng tốt hơn rồi chứ?”

Bình An ngồi xuống, gật gật đầu, “Dạ. Bà ngoại chắc cũng không muốn trông thấy con đau buồn mà không có ý chí phấn đấu trong cuộc sống.”

“Vậy thì tốt!” Phương Hữu Lợi cười gật đầu, đưa mắt nhìn Bình An một lúc, “Ừm, con có gì muốn nói với ba không?”

“Chẳng phải là ba nên có gì đó cần nói với con sao?” Bình An trợn mắt lên, nhìn Phương Hữu Lợi mà cười vô cùng giảo hoạt.

Phương Hữu Lợi không kềm được cười khẽ, “Xem ra con không phản đối.”

“Chị Vận là một phụ nữ tốt.” Bình An chân thành nhìn Phương Hữu Lợi, “Con vô cùng thích chị ấy, hơn nữa cũng rất hy vọng chị ấy có thể có được hạnh phúc. Nhưng mà ba à, nếu như hai người muốn đến với nhau thì rất có khả năng sẽ gặp không ít trở ngại đấy.”

“Điều này ba rất rõ. Nhưng mà ba cũng không quan tâm đến cái nhìn của người ngoài.” Phương Hữu Lợi nói, “Ba chỉ lo cho Trình Vận, không biết bên phía gia đình cô ấy sẽ có ý kiến gì.”

Bình An cười, “Con nghĩ chị Vận sẽ không quan tâm đến ý kiến của gia đình lắm đâu. Hơn nữa mấy năm qua, gia đình đó đều tỏ thái độ để mặc chị Vận, có thể sẽ không ngăn cản đâu.”

“Ba nghĩ là con sẽ phản đối.” Phương Hữu Lợi nghiêm nghị nhìn Bình An.

“Tại sao lại phản đối?” Bình An nghi hoặc, “Chẳng lẽ phản đối là ba... trâu già gặm cỏ non?”

Phương Hữu Lợi không khách sáo đưa tay gõ cộp một cái vào trán Bình An, “Ba già lắm à?”

Bình An bật cười ha ha, nói bằng giọng nịnh nọt, “Ba không hề già chút nào, vẫn còn đẹp trai chán, còn vô cùng thu hút nữa chứ. Nhưng mà, ba và chị Vận... thật tình chứ?”

“Cô ấy là một phụ nữ đáng để người ta quý trọng.” Phương Hữu Lợi chân thành nhìn Bình An.

Đúng vậy, Trình Vận là một phụ nữ đáng để tất cả đàn ông quý trọng, đáng tiếc Lương Phàm lại không hiểu được điều này, ông chồng của chị ấy ở kiếp trước cũng không hiểu. Nhưng Phương Hữu Lợi thì hiểu.

“Ba, con sẽ chúc phúc cho hai người.” Bình An cầm lấy hai tay Phương Hữu Lợi, thấp giọng công bố.

Phương Hữu Lợi vui mừng cười, “Tối nay cùng nhau ăn cơm đi.”

“Kêu luôn Nghiêm Túc chứ?” Bình An cười hỏi. Ba đang muốn chính thức giới thiệu với cô mối quan hệ giữa ông và Trình Vận đây.

“Ừ, chuyện này con nên dò hỏi ý kiến nó một chút.” Phương Hữu Lợi nói.

“Dạ con biết!”

Quay lại văn phòng, Bình An gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, hẹn anh sau giờ làm đến ăn tối tại Nhà hàng Bán đảo Italy, cũng không nói với anh là sẽ ăn cơm cùng hai người Phương Hữu Lợi.

Nghiêm Túc tưởng đây là bữa tối lãng mạn của hai người nên đồng ý không chút do dự.

Sau khi hết giờ, Bình An xuống dưới lầu chờ Nghiêm Túc tới đón, không đợi được mấy phút đã thấy chiếc Porsche của Nghiêm Túc xuất hiện trong tầm mắt.

Hai người tới Nhà hàng Bán đảo Italy, Bình An đã đặt bàn trước.

“Cưng à, hôm nay là ngày gì đặc biệt ư?” Nghiêm Túc mỉm cười nhìn Bình An. Mấy ngày nay tâm tình của cô vẫn rất sa sút, thế mà hôm nay lại chủ động hẹn anh ăn cơm. Nếu không phải là ngày gì đặc biệt, vậy thì nhất định là tâm trạng đã tốt lên rồi.

Bình An cười thần bí, “Một lát anh sẽ biết.”

“Xem ra tâm trạng thật sự khá tốt!” Nghiêm Túc cười nói.

“Em đâu thể đắm chìm trong đau buồn hoài được.” Bình An nói.

Nghiêm Túc thật vui mừng khi thấy cô rốt cuộc có thể khôi phục lại nụ cười như trước đây, anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, “Bà ngoại biết em nghĩ vậy chắc sẽ vui lắm.”

Bình An hỏi, “Anh còn nhớ trước khi đi bà ngoại nói gì không?”

“Bảo anh chăm sóc em thật tốt.” Nghiêm Túc cười nói.

“Không, không phải về chúng ta.” Bình An lắc lắc đầu, chờ mong nhìn Nghiêm Túc. Không biết Nghiêm Túc có ý kiến gì đối với tình cảm giữa ba và chị Vận không.

Nghiêm Túc khẽ hạ mắt, nhìn Bình An bằng vẻ mặt khó dò.

Bình An sửng sốt một chút. Cô ở chung với Nghiêm Túc đã rất lâu nên biết vẻ mặt của anh thế này là có ý gì, “Anh không tán thành chị Vận với ba em.”

“Anh chỉ cảm thấy... không tốt lắm.” Nghiêm Túc do dự, “Nhà họ Trình sẽ không đồng ý, ông nội anh và bà nội chị ấy cũng không nhất định sẽ đồng ý.”

“Tại sao?” Bình An hỏi. Chị Vận qua lại với ba cô có cái gì không tốt đâu?

“Bình An, chị Vận là chị họ của anh, họ sẽ bàn ra đấy.” Nghiêm Túc nghiêm nghị nói. Lập trường của anh là không sao cả, điều này cũng không có gì đáng để ý. Nhưng trong quan niệm của lớp người già thì có thể sẽ có chút trở ngại.

“Vậy ý của anh là sao?” Bình An cau mày hỏi.

Nghiêm Túc nhún vai, “Em quên anh lớn lên ở đâu à?”

Đúng vậy, Nghiêm Túc lớn lên tại Mỹ, một đất nước tự do về luyến ái, ai yêu ai đều không thành vấn đề.

“Giờ khoan nói gì đã, ba em và chị Vận đã tới.” Bình An xua xua tay, kêu Nghiêm Túc đừng tiếp tục nói về đề tài này, đưa mắt nhìn ra phía cửa cười chào hỏi Phương Hữu Lợi cùng Trình Vận đang đi về phía cô và anh.

Phương Hữu Lợi nắm tay Trình Vận đi tới, gật đầu một cái với Nghiêm Túc.

“Ba, hai người đã tới.” Nghiêm Túc mỉm cười đứng lên, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy hai người vừa đến. Ngay thời điểm Bình An hỏi về vấn đề này, anh đã đoán được ngay là tối nay sẽ ăn cơm cùng với ai.

Trình Vận lại có vẻ hơi câu nệ, “Hi, Bình An, Nghiêm Túc.”

Bình An cười thật thân thiết, “Ba, chị Vận!”

“Chờ lâu chưa?” Trình Vận nhẹ nhàng hỏi.

“Vừa tới chưa lâu!” Bình An cười trả lời.

Phương Hữu Lợi chính thức giới thiệu với Bình An và Nghiêm Túc, Trình Vận là bạn gái của ông.

Sau vài câu hàn huyên, phục vụ liền dọn lên món thịt bò bít tết mà họ đã gọi. Bình An vẫn lo lắng sợ Nghiêm Túc sẽ biểu hiện thái độ không giống trước kia, nhưng xem ra vẫn hoàn hảo. Bốn người họ chuyện trò vui vẻ như người một nhà, không có bất kỳ ngăn cách ngại ngùng nào.

Sau khi ăn xong, Trình Vận liếc nhìn Phương Hữu Lợi, hạ giọng nói với Bình An một câu, “Chúng ta ra ngoài dạo một chút đi.”

“Dạ!” Bình An cười gật đầu, cùng Trình Vận đi ra ngoài bờ đê dọc sông tản bộ.

Hai người đi dọc theo đê sông một lát, Trình Vận mới dịu dàng mở miệng, “Bình An, cám ơn em, ba em nói hết với chị rồi.”

Bình An quay đầu nhìn khuôn mặt trông nghiêng trắng nõn dưới ánh đèn đường của Trình Vận, nhẹ nhàng thở dài, “Chị Vận, chị đừng nói vậy, em nên cám ơn chị mới đúng. Ba em... đã rất lâu rồi không có vui vẻ như vậy. Kể từ sau khi mẹ em qua đời, ba vẫn một mình. Ý em là, cho dù trước kia ông có bạn gái, nhưng những người này đều không thể làm cho ba em thật sự tiếp nhận họ. Chị là người đầu tiên. Chị và ba em đều là những người mà em rất quan tâm. Thấy hai người đều có thể có được hạnh phúc, em rất vui. Thật đấy.”

“Chị cho là em sẽ phản đối, nhưng bây giờ không cần lo lắng nữa.” Trình Vận cười nói.

“Nếu như bà ngoại em không... Chẳng lẽ hai người định giấu giếm cả đời?” Bình An nghiêng đầu nhìn chị, nghĩ thầm, chị Vận chắc sẽ cùng ba kết hôn nhỉ? Vậy sau này xưng hô thế nào đây?

Đây thật sự là một vấn đề làm cho người ta hao tâm tổn trí mà lại vui vẻ nha.

“Có thể sẽ tìm một thời cơ tốt hơn để nói.” Trình Vận nói.

Bình An cười gật đầu, “Vậy, chị và ba em... bắt đầu từ lúc nào thế?”

Trình Vận cười khẽ một tiếng, mặt hơi mất tự nhiên, “Ừm, cũng không biết, khi đó vô tình gặp ở Hongkong... vừa hay lại ở cùng một khách sạn. Ba em giúp chị cự tuyệt Lương Phàm. Sau đó để cám ơn ông ấy, chị mời ông ăn cơm... Cứ như vậy.”

“Ha ha, rất thích hợp với các tình tiết trong tiểu thuyết lãng mạn.” Bình An bật cười. Nhất định là ba có ý với người ta trước rồi, nên hai người mới có thể phát triển tới mối quan hệ như hiện tại.

“Được rồi, chúng ta quay về thôi, sau này từ từ nói tiếp!” Trình Vận cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.