Bình An Trọng Sinh

Chương 278: Cầu cạnh



Túi xách trong tay Bình An rơi xuống đất, một tay khác của cô vươn ra chạm đất trước. Thật may sàn nhà được trải thảm rất dày, lúc cô ngã xuống đất trừ cổ tay cảm thấy đau thì những nơi khác không thấy gì khác lạ.

Nhưng cô đã hoảng sợ đến trắng bệch mặt mũi, một tay che bụng vội vã quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện được gì. Không biết là ai đã đẩy ngã cô.

“Bình An, Bình An!” Thấy Bình An ra ngoài gọi điện thoại đã lâu mà còn chưa quay lại, Nghiêm Túc ra ngoài tìm cô, không ngờ lại thấy cô té lăn trên đất. Anh hoảng hốt, sắc mặt biến đổi kịch liệt, sải bước chạy tới.

“Nghiêm Túc...” Nhìn đến anh, nỗi hoảng sợ trong lòng Bình An ổn định lại.

“Em không sao chứ? Anh đưa em đi bệnh viện!” Thanh âm của Nghiêm Túc lộ ra nét kinh hoảng, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Bình An, lo lắng sợ hãi nhìn cô, “Không sao đâu, chúng ta đi bệnh viện.”

Bình An rất muốn nói rằng cô không sao, nhưng khi nhìn đến Nghiêm Túc hiếm khi hốt hoảng giờ lại sợ hãi như vậy thì trái tim trở nên ấm áp như có một dòng nước ngọt ngào ấm áp chảy qua. Cô đặt một tay lên bụng mình, cảm thấy một cơn căng trướng đau đớn.

Nghiêm Túc ôm Bình An vội vã rời bữa tiệc. Ôn Triệu Dung đứng trên đài nhìn thấy bóng dáng hai người thì cúi đầu nói nhỏ một câu với Ôn Triệu Mẫn rồi vội vàng đuổi theo.

“Bình An sao vậy?” Ôn Triệu Dung sải bước đuổi theo Nghiêm Túc, vừa thở hổn hển vừa hỏi.

“Cô ấy ngã, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện.” Giọng Nghiêm Túc nghe thì bình tĩnh như nước, nhưng ánh mắt lại tràn ngập vẻ quyết liệt. Anh đang cố gắng đè nén lửa giận của mình.

Mới vừa rồi Bình An đã nhỏ giọng nói với anh, có người đẩy cô.

“Để tôi lái xe!” Ôn Triệu Dung vừa nghe Bình An ngã thì biến sắc, lập tức muốn hỗ trợ.

Nghiêm Túc không từ chối, gật gật đầu.

Ôn Triệu Dung lái xe. Nghiêm Túc ôm Bình An ngồi ghế sau, miệng mím chặt, toàn thân cứng ngắc.

“Em không sao.” Bình An tựa đầu vào ngực anh, nghe được tiếng tim đập gấp gáp của anh liền thấp giọng an ủi.

Nghiêm Túc sờ sờ mặt cô, “Anh biết, nhưng vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra.” Anh vuốt cổ tay của cô, “Sưng rồi, đau lắm phải không?”

“Tay có hơi đau.” Bình An gật gật đầu.

Đáy mắt Nghiêm Túc hiện lên một tia tức giận tối tăm.

Họ nhanh chóng đến được bệnh viện gần nhất, Nghiêm Túc ôm Bình An chạy thẳng vào, “Bác sỹ, bác sỹ đâu?”

Ôn Triệu Dung tương đối tỉnh táo hơn, nhìn bảng sơ đồ mặt bằng tại đại sảnh bệnh viện, rồi cùng Nghiêm Túc đến Tầng 3 – Khoa Phụ sản.

Lúc bác sỹ kiểm tra cho Bình An trong phòng khám, Nghiêm Túc và Ôn Triệu Dung đứng bên ngoài chờ. Hai người đều rất lo lắng, chẳng có tâm trạng đâu để ngồi xuống chờ kết quả nữa.

Ôn Triệu Dung vốn không biết Bình An mang thai, trên đường lái xe tới bệnh viện mới biết. Trong lòng anh lúc này thật không dễ chịu chút nào, vừa đau lòng thay Bình An, vừa cảm thấy áy náy. Dù sao Bình An gặp chuyện không may ngay trong bữa tiệc của nhà họ, Ôn gia không thể trốn tránh trách nhiệm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nghiêm Túc gần như không còn giữ kiên nhẫn được nữa, muốn xông thẳng vào phòng cấp cứu.

“Đứa bé sẽ không sao đâu!” Ôn Triệu Dung thấy dáng vẻ nóng nảy vì lo lắng của Nghiêm Túc, khô cằn an ủi một câu.

Nghiêm Túc quét mắt nhìn anh, “Chỉ cần Bình An không sao là tốt rồi.”

“Tôi sẽ tìm ra ai đã đẩy ngã Bình An.” Ôn Triệu Dung kiên định nói, như một lời cam kết nhất định sẽ cho vợ chồng họ một câu trả lời thỏa đáng.

“Chắc chắn khách sạn phải có camera an ninh, cậu đi kiểm tra đi. Phải đi ngay bây giờ kẻo có kẻ hủy chứng cứ.” Nghiêm Túc nói bằng giọng lạnh lẽo, không chút nào che giấu sát ý nơi đáy mắt đối với hung thủ đã đẩy ngã Bình An.

Ôn Triệu Dung rùng mình, lập tức gật đầu, “Tôi đi ngay đây. Bình An ra thì gọi cho tôi nhé.”

Nghiêm Túc ừ một tiếng.

Ôn Triệu Dung rời bệnh viện không bao lâu thì bác sỹ ra tới.

“Bác sỹ, vợ tôi thế nào?” Nghiêm Túc lập tức giữ chặt bác sỹ, gấp gáp hỏi.

Chắc hẳn bị khí chất lành lạnh từ trên người Nghiêm Túc tỏa ra làm cho hết hồn, bác sỹ phải mất một lúc mới trả lời được, “Ông Nghiêm, xin yên tâm, Bà Nghiêm không sao, chỉ hơi động thai cần nằm viện an thai một thời gian. Yên tâm, yên tâm, không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ cần nằm nghỉ mấy ngày là khỏe.”

Lúc nói đến Bình An bị động thai thì ánh mắt Nghiêm Túc y như muốn giết người, khiến bác sỹ kia sợ tới mức vội vàng giải thích rõ ràng.

“Tôi biết rồi, làm phiền bác sỹ.” Nghiêm Túc cứng ngắc gật đầu, “Tôi có thể vào gặp vợ tôi không?”

Bác sỹ vội vàng gật đầu, “Được chứ, được chứ.”

Nghiêm Túc vào phòng bệnh. Cổ tay trái bị trật của Bình An đã được băng bó lại, giờ đang được truyền dịch. Nhìn cô lúc này tái nhợt và suy yếu hẳn. Nghiêm Túc thấy vậy mà ruột gan như đứt từng khúc.

“Bác sỹ nói thế nào?” Thấy Nghiêm Túc vào, Bình An nở một nụ cười rạng rỡ.

“Không có sao, chỉ cần nằm viện quan sát mấy ngày.” Nghiêm Túc ngồi xuống bên giường, dán má mình vào má cô.

“Đừng nói cho ông bà nội kẻo ông bà lo.” Bình An nhẹ nhàng dặn.

Nghiêm Túc dịu dàng, “Ừ, nghe em hết.”

“Học trưởng đâu rồi?” Bình An hỏi, mới vừa rồi anh ấy đưa họ tới bệnh viện.

“Cậu ấy quay lại khách sạn lấy băng ghi hình của camera an ninh. Bất kể ai đã đẩy em ngã, anh cũng sẽ làm cho kẻ đó trả giá đắt gấp chục lần.” Nghiêm Túc thấp giọng trả lời, thanh âm thấm đẫm ý lạnh như băng tuyết ngàn năm.

“Lúc kẻ đó đẩy ngã em, em đã lập tức quay đầu lại để xem là ai nhưng không thấy được.” Bình An nói, “Em nhớ gần đây đâu có đắc tội với ai đâu.”

Nghiêm Túc cười lạnh, “Dù em không gây sự với ai không có nghĩa là người ta sẽ không tổn thương em.”

Bình An cầm lấy tay anh, “Thật may là không bị gì.”

“Thật xin lỗi.” Nghiêm Túc tự trách cúi xuống hôn gương mặt cô, “Sau này sẽ không để cho em bị thương tổn nữa.”

“Ừ.” Lòng Bình An tràn đầy ấm áp, “Em buồn ngủ quá.”

“Ngủ đi, anh ở đây với em.” Nghiêm Túc dịu dàng nói.

Chừng một tiếng sau, Bình An đã ngủ say sưa, mũi phát ra tiếng ngáy nho nhỏ đều đều. Nghiêm Túc nhìn gương mặt say ngủ của cô thật lâu rồi mới đứng lên, ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung, hỏi anh tra được gì rồi.

“Lấy được băng ghi hình rồi. Nhưng tôi nghĩ anh nên tự xem thì tốt hơn.” Thanh âm trầm thấp của Ôn Triệu Dung truyền từ đầu kia tới.

Giọng Nghiêm Túc lạnh xuống, “Tôi hiểu, cậu đem tới đây đi.”

Ôn Triệu Dung cầm băng hình tới ngay sau đó, còn mang theo cả laptop, mặt vẫn giữ bình tĩnh giao laptop cho Nghiêm Túc, “Tôi nghĩ đây cũng là hành vi phạm tội, tự anh quyết định xem có nên cho cảnh sát tham gia hay không.”

Nghiêm Túc hơi nheo mắt lại, đã đoán được tại sao Ôn Triệu Dung lại nói vậy.

Anh mở Laptop ra, cho phát lại đoạn video quay hành lang khách sạn kia.

Trong băng hình, Bình An từ trong toilet ra ngoài, sau lưng có một bóng người nhỏ nhắn đi theo. Dù góc quay có hơi mơ hồ, nhưng Nghiêm Túc chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhận ra ngay người đó là ai.

Khi chứng kiến tới đoạn kẻ đó dùng sức đẩy ngã Bình An, ánh mắt anh hiện lên nỗi tức giận bén nhọn mạnh mẽ.

Nghiêm Hân!

Xem xong đoạn băng Bình An té ngã, Nghiêm Túc nhẹ nhàng khép lại laptop, hỏi Ôn Triệu Dung, “Triệu Dung, đoạn này giao cho tôi xử lý được chứ?”

Ôn Triệu Dung gật đầu ngay bởi anh cũng đã định giao cho Nghiêm Túc xử lý, nhìn về phía phòng bệnh, “Bình An thế nào rồi?”

“Cần giữ lại quan sát vài ngày.” Giọng Nghiêm Túc lành lạnh, “Hôm nay làm phiền cậu. Cám ơn.”

“Đừng nói vậy, tôi rất áy náy vì Bình An gặp chuyện khi dự tiệc của nhà chúng tôi. Chúng tôi sắp xếp không được chu toàn.” Ôn Triệu Dung nghiêm nghị.

Nghiêm Túc cũng vô tâm tiếp tục khách sáo với Ôn Triệu Dung, “Đã trễ rồi, cậu về trước đi. Có chuyện gì tôi sẽ báo với cậu.”

Ôn Triệu Dung nói một tiếng ‘tốt’, lại đưa mắt nhìn cửa phòng bệnh một cái rồi mới xoay người rời đi.

Nghiêm Túc một lần nữa quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Bình An ngay cả khi ngủ vẫn vô thức đưa tay che chở bụng mình thì lòng quặn đau. Anh gọi điện cho Trình Vận, muốn nhờ chị lại đây thay anh chăm sóc Bình An một lúc.

Trình Vận vừa nghe Bình An động thai thì không hỏi han gì thêm mà chạy ngay đến bệnh viện.

“Đang yên đang lành sao tự nhiên lại động thai vậy? Chuyện gì xảy ra?” Nửa giờ sau, Trình Vận đến bệnh viện, thấy sắc mặt hơi hơi trắng bệch của Bình An thì cau mày hạ giọng hỏi Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc ra hiệu cho Trình Vận ra ngoài cửa, nói cho chị biết chuyện trong băng ghi hình, “Bây giờ em có việc muốn làm, phiền chị chăm sóc Bình An một lúc. Tạm thời đừng nói với ba cô ấy để tránh cho mọi người lo lắng.”

Trình Vận nói, “Chị hiểu rồi.”

“Vậy em đi trước đây.” Nghiêm Túc gật đầu với Trình Vận, xoay người rời đi.

“Nghiêm Túc.” Trình Vận gọi anh lại, “Mặc dù Nghiêm Hân là em gái em, nhưng chuyện này... không thể cho qua như vậy được.”

Khóe môi Nghiêm Túc hiện lên nét cười lạnh, “Em sẽ khiến cho nó hối hận.”

Trình Vận nhìn thật sâu vào mắt anh, rồi xoay người đẩy cửa vào phòng bệnh.

Nghiêm Túc sải bước ra khỏi bệnh viện, lái xe thẳng tới nhà Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga.

Người giúp việc ra mở cửa, vừa thấy được là Nghiêm Túc thì sửng sốt không biết làm thế nào, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khắc nghiệt dữ dội của anh thì lập tức sợ tới mức không nói nên lời mà lập cập mở cửa.

Hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga mới dự tiệc về đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với nhau, thấy Nghiêm Túc đột nhiên xuất hiện thì mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Ôn Nguyệt Nga đứng lên, cau mày nhìn anh, “Anh tới đây làm gì?”

Nghiêm Hân chột dạ, đứng lấp sau lưng Ôn Nguyệt Nga nhìn Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc nghiêm mặt đi thẳng tới phía hai người, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Nghiêm Hân, “Tôi tới đây làm gì hỏi con gái bà thì rõ nhất.”

“Anh nói gì em không hiểu!” Nghiêm Hân nhìn Nghiêm Túc, trong lòng bùng lên một nỗi sợ hãi.

Ôn Nguyệt Nga chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Nghiêm Túc nên cũng có chút sợ, cất cao giọng, “Nghiêm Túc, anh chạy đến đây hung hăng gì thế, cho là hai mẹ con tôi dễ bắt nạt đấy hả?”

Nghiêm Túc lạnh lùng nhìn Ôn Nguyệt Nga, giơ tay đẩy bà ta ra, “Cút ngay!”

“Mày muốn làm gì đó? Cứu tôi với.” Ôn Nguyệt Nga bị đẩy ngã trên ghế sofa, thấy Nghiêm Túc mang ánh mắt lạnh lẽo tối tăm đứng trước mặt con gái đưa tay xiết lấy cổ Nghiêm Hân thì liền thét lên chói lói.

“Mày nghĩ tao không dám giết mày đấy à?” Nghiêm Túc mạnh tay bóp chặt cổ Nghiêm Hân, gằn từng chữ lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sát ý.

Mặt Nghiêm Hân bị sung huyết đỏ sậm, hai tay cố gắng kéo tay Nghiêm Túc ra, “Anh, anh làm gì đó. Em có làm gì sai đâu. Cứu con với.”

“Nghiêm Túc, con làm gì vậy? Buông tay, buông tay!” Nghiêm Lôi Hải ở trên lầu nghe tiếng ầm ỹ, đang muốn ra hỏi xem có chuyện gì thì nhìn thấy Nghiêm Túc đang bóp cổ Nghiêm Hân, liền hoảng sợ vội vàng quát to.

Ôn Nguyệt Nga nhìn thấy Nghiêm Lôi Hải như thấy cọng rơm cứu mạng, “Ông xem, con trai của ông giết người kìa. Mau, mau kêu nó buông Tiểu Hân ra.”

“Có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân thì ra cái gì. Nghiêm Túc, mau buông tay!” Nghiêm Lôi Hải vội vàng từ trên lầu đi xuống, đến cạnh Nghiêm Túc lớn tiếng kêu lên.

Nghiêm Túc cười lạnh một tiếng, “Từ từ nói? Tôi chẳng có gì để nói với hai ả đàn bà này cả. Không bằng ông hỏi nó xem tối nay nó đã làm chuyện gì!”

“Cho dù có làm gì thì con cũng không thể đối xử với em mình như vậy được. Con muốn giết em sao? “ Nghiêm Lôi Hải lớn tiếng hỏi.

“Giết nó mười lần cũng không thể làm tôi nguôi giận.” Nghiêm Túc phẫn nộ trừng Nghiêm Lôi Hải, “Chính vì ông dung túng nó nên hôm nay nó mới dám ra tay với Bình An. Nếu không kịp đưa đi bệnh viện, con tôi đã bị nó hại chết!”

Nghiêm Lôi Hải chấn động, khiếp sợ nhìn Nghiêm Túc, “Con nói cái gì? Cái gì hại chết con của con, Tiểu Hân đã làm gì?”

“Ông hỏi nó đi!” Nghiêm Túc lạnh lùng nhìn về phía Nghiêm Hân.

“Ba, con không có làm gì hết, không làm gì thật mà!” Nghiêm Hân chảy nước mắt nước mũi tèm lem, đáng thương cầu cứu Nghiêm Lôi Hải.

“Nghiêm Túc, con thả em ra trước đã, nó sắp không thở được rồi.” Nghiêm Lôi Hải thấy con gái sắp chết ngạt thì đau lòng, kêu Nghiêm Túc buông tay.

Nghiêm Túc hừ lạnh một tiếng, “Mày không làm? Mày dám thề mày không đẩy ngã Bình An không?”

“Anh có bằng chứng thì lấy ra đi!” Nghiêm Hân chột dạ nhưng vẫn cố mạnh miệng.

“Đúng, con có bằng chứng không?” Nghiêm Lôi Hải vội vàng phân giải, “Em con sao làm chuyện vậy được, dù gì Bình An cũng là chị dâu của nó mà. Nghiêm Túc, con đừng oan uổng em con.”

Nghiêm Túc phẫn nộ nhìn Nghiêm Lôi Hải, “Trừ việc lúc nào cũng bênh chằm chặp hai người này ra, ông còn làm được gì? Bất kể bọn họ làm gì ông cũng cảm thấy đúng phải không, ngay cả cháu mình bị hại chết cũng không sao hả?”

“Ba...” Nghiêm Lôi Hải bị ánh mắt của Nghiêm Túc làm cho hoảng sợ.

“Tôi thật cẩn thận che chở vợ tôi, nó lại dám thương tổn cô ấy. Có phải xưa nay tôi nhẫn nhịn mấy người thì mấy người được voi đòi tiên đúng không?” Nghiêm Túc hỏi gằn từng chữ, sắc mặt như Thần Chết đòi mạng, không chờ Nghiêm Hân phản ứng lại đã dùng sức quăng mạnh cô ta ra ngoài.

“A...” Nghiêm Hân bị ném xuống đất, trán đụng vào góc ghế sofa sưng đỏ lên.

“Mày dám đánh con tao, tao liều mạng với mày.” Ôn Nguyệt Nga cầm điều khiển ti vi trên bàn ném thẳng vào mặt Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc đưa tay chộp đồ điều khiển ném ngược lại, đập trúng khóe miệng Ôn Nguyệt Nga.

Ôn Nguyệt Nga kêu lên như heo bị chọc tiết, môi thấm ra vết máu.

“Đủ rồi!” Nghiêm Lôi Hải quát lớn, chỉ vào Nghiêm Túc, “Mày... đồ con bất hiếu, có phải mày muốn đánh luôn cả tao không?”

“Nếu như ông không sinh ra tôi, tôi đâu chỉ muốn đánh ông không thôi!” Nghiêm Túc lạnh giọng, “Trông coi đám đàn bà của ông cho tốt vào. Các người tốt nhất nên cầu nguyện cho Bình An không có chuyện gì, nếu không, các người sẽ hối hận là mình còn sống.”

Nghiêm Hân kêu lên, “Vì con đàn bà đó mà ngay cả cha và em ruột mình anh cũng không cần, nó nói cái gì đều là đúng hết sao. Em không có đẩy ngã nó, nó nói oan cho em. Anh, sao anh chỉ tin lời nó không vậy.”

“Đừng gọi tao là anh, mẹ tao không có thứ con gái lòng lang dạ sói ác độc như mày!” Nghiêm Túc căm ghét nhìn cô ta. Anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, đêm nay là lần đầu tiên. Nếu không vì ngại bẩn tay mình, mới vừa rồi anh thật sự muốn giết cô ta.

“Nghiêm Túc!” Nghiêm Lôi Hải giận dữ, giơ tay muốn cho anh một cái tát.

Nghiêm Túc bắt lại tay Nghiêm Lôi Hải, “Từ hai mươi năm trước ông đã không còn tư cách để giáo dục tôi, sở dĩ lúc kính trà tôi gọi ông một tiếng ‘ba’ chẳng qua vì nể mặt ông bà nội. Đừng cho rằng tôi vẫn còn là con nít.”

“Mày... mày...” Nghiêm Lôi Hải tức đến ngực phát đau, nói không ra lời.

“Các người muốn chứng cớ đúng không?” Nghiêm Túc buông tay Nghiêm Lôi Hải ra, lạnh lẽo liếc nhìn Nghiêm Hân, “Mày còn ngu lắm nên mới có thể cho là bên trong khách sạn không có camera an ninh. Coi tụi tao đều ngốc hết đấy hả?”

Thật sự có bằng chứng? Mặt Nghiêm Hân trong nháy mắt trắng bệch!

Nghiêm Lôi Hải nhìn thấy vẻ mặt con gái thì hiểu ngay những gì Nghiêm Túc nói đều là sự thật, trong lòng ông ta lập tức dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp.

“Anh, em sai rồi, anh đừng tố cáo em!” Nghiêm Hân bò đến bên chân Nghiêm Túc, hai tay bắt lấy ống quần anh, “Em không có cố ý, em... em chỉ không cẩn thận. Anh tha thứ cho em đi, được không?”

Lúc đó cô ta bị cơn tức xông lên não nên mới mất lý trí làm ra hành động như vậy mà hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, càng không nghĩ tới việc còn có camera an ninh.

“Sao lúc làm mày không nghĩ đó là sai!” Nghiêm Túc đá văng tay cô ta ra, “Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của mày đụng vào tao.”

“Em sai rồi, em thật sự sai rồi. Em không muốn ngồi tù, em không muốn đến Cục Cảnh sát. Ba, mẹ, giúp con, giúp con khuyên anh. Con không dám nữa đâu.” Nghiêm Hân ôm lấy Nghiêm Lôi Hải, khóc đứt ruột đứt gan như thật sự rất hối hận.

Nghiêm Lôi Hải tuy trong lòng rất tức giận vì con gái dám làm chuyện như thế, nhưng dù sao cũng là con gái mình...

“Bình An giờ không sao chứ?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.

“Chắc đã làm cho các người thất vọng rồi vì không để con gái các người hại chết vợ con tôi.” Mặt Nghiêm Túc như được tạc từ khối băng ngàn năm, dù Nghiêm Lôi Hải không mở miệng anh cũng biết ông ta muốn nói điều gì.

“Nếu mẹ con Bình An đều không sao, hay là... bỏ qua đi. Dù sao Tiểu Hân cũng là em con, con tha thứ cho em lần này đi. Sau này em con sẽ không làm vậy nữa đâu.” Nghiêm Lôi Hải cười gượng vài tiếng, vì con gái mà hạ giọng cầu cạnh.

Nghiêm Túc giễu cợt cười lạnh nhìn Nghiêm Lôi Hải.

“Đúng, nể tình nó là em gái của anh đi...” Ôn Nguyệt Nga thật sự không muốn cầu cạnh Nghiêm Túc, nhưng vì con gái, bà ta không thể không cúi đầu.

“Nghiêm Túc, nể mặt ba, tha thứ cho Tiểu Hân lần này đi. Ba đảm bảo sẽ không có lần sau.” Nghiêm Lôi Hải nói.

“Ông lấy gì để bảo đảm?” Nghiêm Túc lạnh lùng nhìn Nghiêm Lôi Hải.

Ôn Nguyệt Nga nói, “Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không tốt cho danh dự Nghiêm gia, coi như anh không nể mặt ba thì cũng phải nghĩ cho công ty...”

Nghiêm Túc cười lạnh, “Tôi mà còn để ý công ty?”

“Vậy rốt cuộc con muốn thế nào? Thật sự muốn người một nhà gặp nhau trên tòa sao?” Nghiêm Lôi Hải đau lòng hỏi.

“Người một nhà?” Nghiêm Túc cười cười, “Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, nó sẽ phải trả giá đắt.”

“Nghiêm Túc, Nghiêm Túc!” Nghiêm Lôi Hải lớn tiếng kêu lại Nghiêm Túc đang xoay người rời đi.

“Làm sao bây giờ? Ba mẹ, con phải làm gì bây giờ?” Nghiêm Hân thấy Nghiêm Túc tuyệt tình như vậy, ngay cả Nghiêm Lôi Hải khuyên cũng không thèm nghe, thì bắt đầu thấy hốt hoảng, nhìn Ôn Nguyệt Nga cầu cứu.

“Đừng sợ đừng sợ, mẹ lập tức gọi điện thoại đến khách sạn hỏi xem có thật là có camera an ninh hay không.” Ôn Nguyệt Nga trấn an con gái mình.

Nghiêm Lôi Hải thất vọng nhìn Nghiêm Hân, “Sao con lại làm chuyện như vậy, haizz!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.