Mặt Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân hết trắng lại xanh, đứng ở cạnh cửa kinh ngạc nhìn Nghiêm Lôi Hải đang há mồm thở dốc, nỗi lạnh lẽo lan khắp toàn thân.
Ông ta đã xem kết quả DNA! Nếu không sẽ không kích động như thế.
Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt lẫn nhau vẻ hốt hoảng. Ôn Nguyệt Nga kéo tay Nghiêm Hân, “Chúng ta đi về trước đã.”
Không ai trong phòng bệnh chú ý đến hai mẹ con họ. Bình An nhìn người đàn ông bị cắm sừng hai mươi mấy năm này mà không biết phải nói gì để an ủi, dường như bây giờ có nói gì cũng đều không thích hợp.
Nghiêm Túc mím chặt môi, nhìn cha mà không nói lời nào.
Trong lòng Nghiêm Lôi Hải vô cùng đau đớn và giận dữ, nhưng trước mặt con trai con dâu ông ta liệu có thể nói gì? Năm đó ông ta vì những kẻ rác rưởi kia mà chẳng quan tâm con trai mình, ai nào ngờ hóa ra ông ta lại nuôi con cho người khác. Sỉ nhục bậc này bảo ông ta phải nói thế nào đây!
“Bác sỹ nói ông cần chú tâm nghỉ ngơi, đừng nổi giận nữa, nếu không sẽ càng nghiêm trọng thêm.” Nghiêm Túc lạnh nhạt nói với Nghiêm Lôi Hải. Nhìn dáng vẻ ông ta bây giờ, Nghiêm Túc không thể xác định được là mình có cảm giác gì. Hẳn là cảm thấy giải được nỗi oán hận trong lòng, nhưng lại vẫn cảm thấy thương hại ông ta.
“Hai đứa về đi.” Nghiêm Lôi Hải bảo hai người cũng nên rời đi.
“Ba, chiều nay con rảnh, con ở trong này chăm sóc ba nhé.” Bình An nhẹ giọng nói. Cô chỉ muốn đối phó với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, không ngờ lại làm cho Nghiêm Lôi Hải tức giận đến đột quỵ thế này. Đây thật sự là... một sai lầm.
“Ở đây có y tá bác sỹ, không cần đến cô chăm sóc tôi.” Nghiêm Lôi Hải khó chịu quát lên.
Mắt Nghiêm Túc lạnh lẽo, “Vậy chúng tôi về trước, ông tự ở một mình đi!”
Nói xong, thật sự dắt tay Bình An rời khỏi bệnh viện.
Rất nhanh, tin Nghiêm Lôi Hải nằm viện đến tai hai ông bà cụ. Mặc dù hai ông bà rất thất vọng với đứa con này, nhưng dù sao nó cũng là con mình, nên đến xế chiều hai ông bà cũng vào thăm ông ta.
Thấy cha mẹ tuổi già lại đến bệnh viện thăm mình, Nghiêm Lôi Hải không kềm được mà bật khóc trước mặt họ, sám hối mình ban đầu đã không nghe lời họ mà tin lời Ôn Nguyệt Nga. Nay thì hay rồi, sớm muộn gì toàn thế giới đều sẽ biết ông ta nuôi con thay người khác, sừng bị cắm một hơi hai mươi năm. Ông ta trở thành trò cười cho khắp thiên hạ.
Nghiêm lão phu nhân thở dài, “Cũng không hoàn toàn là lỗi của anh. Nếu Ôn Nguyệt Nga không cố ý lừa anh, sao anh có thể mắc mưu chứ. Chuyện quá khứ thôi coi như qua, anh dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
“Không tiền đồ! Chỉ vì một con đàn bà mà biến mình thành như vậy!” Nghiêm lão gia hừ một tiếng, nhìn Nghiêm Lôi Hải khóc lóc mà cảm thấy ông ta chẳng có chút khí khái nào của đàn ông.
“Đúng, con không có tiền đồ, nếu không sao lại bị lừa đến tận bây giờ chứ. Con vô dụng, có người vợ tốt như Vu Tố Hà mà không biết quý trọng, bây giờ mới biết hối hận...” Nghiêm Lôi Hải kêu to lên, “Nhưng ba mẹ có coi con là con hay không! Ba mẹ chỉ biết ca ngợi Vu Tố Hà tốt bao nhiêu, chưa bao giờ nghĩ tới cảm thụ của con. Con là đàn ông! Con là đàn ông!”
“Anh giờ trông có giống đàn ông không?” Nghiêm lão gia nghiêm giọng hỏi lại.
Nghiêm Lôi Hải há miệng ra nhưng không trả lời được. Thật ra, ông ta là người theo chủ nghĩa đàn ông là chúa tể, nhưng lại là một kẻ có tâm lý hèn yếu.
“Tố Hà là một cô gái tốt, anh không biết quý trọng con bé chẳng lẽ ba mẹ phải hùa theo anh? Con à, gút mắc trong lòng con quá nặng nề.” Nghiêm lão phu nhân lắc đầu, “Thôi nghỉ ngơi đi, tự suy ngẫm cho kỹ. Ba mẹ về.”
Nghiêm Lôi Hải chẳng nói thêm gì, nhìn hai ông bà cụ rời khỏi phòng bệnh.
Ông ta mở to hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà màu trắng. Thật ra ông ta đã hiểu ra từ lâu, chẳng qua không dám nói ra mà thôi. Vu Tố Hà đúng là rất tốt, tốt đến nỗi khiến ông ta tự ti mặc cảm. Ông ta giấu bà mà tằng tịu với Ôn Nguyệt Nga thì thâm tâm càng ngày càng áy náy sâu sắc. Ông ta cảm thấy mình thật có lỗi với bà, nên không có có tư cách chung sống với bà nữa...
Thật ra lý do lớn nhất dẫn đến việc ông ta ly hôn với Vu Tố Hà là vì ông ta cảm thấy đã không còn xứng đáng với bà.
Nghiêm Lôi Hải chìm vào trong ký ức, cảm xúc kích động cuối cùng hơi trầm tĩnh lại.
Sau khi Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân rời bệnh viện thì không về nhà ngay mà đi tìm Ôn Quốc Hoa.
“Cô nói cái gì? Tiểu Hân không phải là con gái của Nghiêm Lôi Hải?” Ôn Quốc Hoa nghe Ôn Nguyệt Nga nói xong thì khiếp sợ nhảy dựng lên, trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Hân.
“Đừng lớn tiếng thế.” Ôn Nguyệt Nga liếc trắng mắt, “Chuyện này em cứ nghĩ là có thể giấu mãi được, không ngờ đột nhiên lại có kẻ nào đó gởi một báo cáo DNA đến cho Nghiêm Lôi Hải. Bây giờ ông ta đã biết, tức giận đến phải vào bệnh viện. Anh, xem ra ông ta không thể tha thứ cho bọn em đâu, càng không thể nào nhận Tiểu Hân làm con gái.”
Ôn Quốc Hoa tức giận nói, “Đã là đàn ông thì đều không dễ tha thứ cho một sỉ nhục như vậy.”
“Vậy làm sao giờ? Vất vả lắm mới làm cho ông ta để lại cổ phần cho bọn em, thế này thì nhất định ông ta sẽ sửa lại di chúc.” Ôn Nguyệt Nga vội vàng hỏi.
“Cô thử cầu xin nó tha thứ chưa?” Ôn Quốc Hoa hỏi.
“Ngay cả gặp bọn em mà ông ta cũng không chịu gặp.” Ôn Nguyệt Nga nói bằng giọng giận dữ. Không ai hiểu biết Nghiêm Lôi Hải hơn bà ta, người đàn ông chết vì sĩ diện này chắc chắn sẽ không tha thứ cho bà ta đâu.
Đáy mắt Ôn Quốc Hoa hiện lên vẻ tàn nhẫn, “Nếu nó bệnh không dậy nổi, vậy các cô vẫn sẽ là người thừa kế tài sản của nó.”
Nghiêm Hân nói, “Nhưng bác sỹ nói rồi, vấn đề không lớn... Chỉ cần không bị kích thích.”
“Vậy thì cho nó kích thích.” Ôn Quốc Hoa nói, “Các cô muốn hai bàn tay trắng hay là muốn vẫn có được 20% cổ phần kia, tự suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trong thâm tâm, Ôn Nguyệt Nga không đành lòng. Dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm, lẽ nào chỉ vì cổ phần công ty mà muốn tức chết ông ta hay sao?
Nhưng ánh mắt Nghiêm Hân lại lập lòe bất định, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Hai ông bà cụ Nghiêm sau khi từ bệnh viện ra thì kêu tài xế đưa họ về nhà, vừa vào nhà thì lại nhìn thấy trong phòng khách một người mà họ không ngờ là sẽ gặp vào lúc này.
Trừ Nghiêm Túc và Bình An, Vu Tố Hà cũng có mặt ở đây.
“Tố Hà? Sao con lại về?” Nghiêm lão phu nhân kinh ngạc hỏi. Không phải bởi vì con trai của bà chứ? Mà không, thời gian không đúng.
“Ba, mẹ.” Vu Tố Hà đứng lên đỡ Nghiêm lão phu nhân, “Con định làm mọi người ngạc nhiên nên không nói trước là sẽ về, vừa đến dưới nhà thì gặp Nghiêm Túc và Bình An, chưa nói được mấy câu thì ba mẹ đã về tới.”
Nghiêm lão phu nhân liếc nhìn Nghiêm Túc, cười gật đầu, “Công việc không bận lắm sao?”
“Con xin nghỉ phép một thời gian, không bận.” Vu Tố Hà nói, cùng ngồi xuống với Nghiêm lão phu nhân, “Con nghe Nghiêm Túc nói Lôi Hải ngã bệnh. Mẹ, anh ấy thế nào rồi?”
Nghiêm lão gia nói, “Không có gì đâu, nó tự tìm tự chịu.”
Nghiêm lão phu nhân thì mềm lòng hơn, kể cho Vu Tố Hà nghe lý do khiến Nghiêm Lôi Hải bị bệnh, “...Ôn Nguyệt Nga này đúng là không đơn giản, có thể giấu giếm nhiều năm như vậy. Lôi Hải luôn là đứa kiêu ngạo, đột nhiên bị kích thích lớn đến thế nên không chịu nổi là phải thôi. Đợi nó nghĩ thông suốt rồi thì sẽ không sao.”
Vu Tố Hà rất kinh ngạc, không thể nào ngờ lại là nguyên nhân này.
“Vật lát nữa con đi thăm anh ấy.” Vu Tố Hà nói. Mặc dù họ đã ly hôn nhưng không có trở thành kẻ thù, quan tâm một chút cũng là việc nên làm.
Nghiêm Lôi Hải lúc này quả thật rất cần người nhà quan tâm.
Vì Nghiêm Túc còn phải về công ty họp nên Bình An đi cùng Vu Tố Hà đến bệnh viện thăm Nghiêm Lôi Hải.
Sự xuất hiện đột ngột của Vu Tố Hà khiến Nghiêm Lôi Hải cảm thấy khổ sở trong lòng, không biết phải đối diện với bà thế nào, chỉ thấy vừa hổ thẹn vừa lúng túng.
“Cứ tưởng ông đang vui vẻ chờ thành ông nội, ai ngờ lại vì tức giận mà phải nằm đây.” Vẻ mặt Vu Tố Hà hoàn toàn tự nhiên, bà đã buông quá khứ từ lâu để sống một cuộc sống độc thân thoải mái, không giống như Nghiêm Lôi Hải luôn rối rắm với mọi chuyện của quá khứ.
Ở trước mặt Vu Tố Hà, Nghiêm Lôi Hải luôn có cảm giác mình thấp hơn một đoạn, nghe bà nói vậy lại không dám phát giận, “Bà đang nói mát tôi đấy à?”
Vu Tố Hà cười liếc ông, “Rõ ràng tôi đang an ủi ông đấy nhé. Tức giận thì có hay ho gì đâu. Dù có phải là ruột thịt hay không thì ông cũng đã nuôi con bé nhiều năm, vẫn phải có tình cảm chứ. Ông cũng chẳng phải trẻ nít gì, chẳng lẽ không nghĩ thoáng được sao? Người với người sống chung vốn đã không dễ, lòng dạ phóng khoáng một chút thì mới có lợi cho bản thân.”
“Bà còn ở đó khuyên tôi nên sống tiếp với Ôn Nguyệt Nga?” Nghiêm Lôi Hải không thể tưởng tượng nổi kêu lên. Bà ấy chẳng hề oán hận Ôn Nguyệt Nga đã cướp đoạt gia đình của mình sao mà vẫn độ lượng nói giúp tình địch như vậy?
“Tôi chỉ đang khuyên ông phải bảo trọng bản thân.” Vu Tố Hà cười nói. Nếu hỏi bà có hận Ôn Nguyệt Nga hay không, đáp án dĩ nhiên là khẳng định! Bà đã từng rất ghét người đàn bà này bởi bà ta đã phá hủy gia đình mình, khiến cho con trai bà tuổi còn nhỏ đã bị buộc phải trưởng thành sớm.
Nên làm gì có chuyện bà nói giúp cho Ôn Nguyệt Nga... Hiện tại, bà càng khuyên Nghiêm Lôi Hải tha thứ cho Ôn Nguyệt Nga, Nghiêm Lôi Hải sẽ càng ghét bà ta hơn mà thôi.
Vì con trai và công ty cũng tốt, vì trả thù cũng tốt, lần này Vu Tố Hà sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Vu Tố Hà cười chậm rãi, dịu dàng khoan dung như xưa, “Không phải chỉ mình ông sai, mà tôi cũng có lỗi. Tôi không có bận tâm đến cảm thụ của ông. Bây giờ nói ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta phải tự sống tốt mới được. Ông đó, đôi khi quá rối rắm, quá chấp nhất rồi.”
Chuyện tới nước này, nói xin lỗi thì có ích lợi gì đâu? Huống chi quan hệ giữa họ lúc đó không liên quan đến việc đúng sai. Bà không đặt ông ta trong lòng, nên ông ta yêu thương một phụ nữ khác là việc mà bà đã dự liệu được từ đầu.
“Ông nghĩ mình còn trai tráng đấy à, sức khỏe đâu phải để đùa giỡn.” Vu Tố Hà rót một chén cháo trắng cho ông ta, “Bình An tự nấu đấy, thử một chút đi.”
Nghiêm Lôi Hải biết Bình An đang ở ngoài phòng bệnh, cười gật đầu, “Về mặt nào đó, cô con dâu này rất giống bà.”
Ngoài cửa, Bình An đang cúi đầu gởi tin nhắn, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng lanh lảnh, “Sao cô vẫn còn ở đây?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là mẹ con Ôn Nguyệt Nga. Trong tay Nghiêm Hân còn cầm một hộp giữ nhiệt, chắc là vội đưa cơm tới cho Nghiêm Lôi Hải đây.
Ôn Nguyệt Nga lạnh lùng liếc cô một cái rồi không nói lời nào đẩy cửa phòng bệnh. Nhác thấy Vu Tố Hà đang cho Nghiêm Lôi Hải ăn cháo, mặt bà ta lập tức tái mét, la lớn, “Cái đồ hồ ly tinh này, ai cho mày vào đây?”
Mặt Nghiêm Lôi Hải sầm xuống, “Câm miệng, bà mới là kẻ nên cút ra ngoài.”
“Vu Tố Hà, mày ghê gớm thật, mày cho rằng có thể nhân cơ hội này mà giật chồng tao đấy à. Mày đừng có mơ! Đừng có mơ!” Ôn Nguyệt Nga vừa nhìn thấy Vu Tố Hà liền đánh mất tất cả bình tĩnh và lý trí.
“Ôn Nguyệt Nga, câu này... mà cô cũng dám nói ra miệng à?” Vu Tố Hà hơi mỉm cười, bình tĩnh ung dung hỏi.