Bình An Trọng Sinh

Chương 285: Báo cảnh sát



Hai ông bà cụ Nghiêm gia nhận được điện thoại của bọn bắt cóc thì bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng rồi dần dần cũng tỉnh táo lại. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ thì sẽ phát hiện thời gian phát sinh chuyện này quá trùng hợp. Bây giờ chỉ có thể đợi Nghiêm Túc lại đây để cùng thương lượng cách ứng phó.

Sau nửa giờ, vợ chồng Nghiêm Túc cùng Vu Tố Hà đã đến nhà.

“Sao rồi?” Nghiêm lão phu nhân vừa thấy được Nghiêm Túc thì lập tức hỏi ngay. Cho dù từng rất thất vọng với Nghiêm Lôi Hải, nhưng dù gì nó cũng là con bà, sao có thể thờ ơ cho được.

“Thấy xe của ba trên đường vành đai thành phố nhưng không thấy ba đâu, giữa đường còn thấy khăn tay này của ba.” Nghiêm Túc lấy khăn tay của Nghiêm Lôi Hải ra, nghiêm nghị nói.

Nghiêm lão gia trầm ngâm một lát, “Hôm nay Lôi Hải muốn đến văn phòng luật sư, người biết việc này không nhiều lắm. Mà hai ngày nay nó mới chuyển đến đây ở tạm, càng không có nhiều người biết. Những kẻ bắt cóc kia làm sao có thể biết để chặn nó trên đường vành đai? Nếu đoán không lầm, hẳn là bị theo dõi.”

“Ôn Nguyệt Nga?” Nghiêm lão phu nhân trực giác nghĩ đến Ôn Nguyệt Nga.

“Trừ bà ta ra, con không thấy ai khác có khả năng cả. Nhưng chắc chắn sẽ không có chứng cứ nào chứng minh là bà ta làm. Bà ta đâu có ngu mà để lộ dấu vết cho chúng ta bắt lấy vậy.” Nghiêm Túc lạnh giọng nói.

Vừa nói xong, điện thoại bàn liền vang lên, mọi người lập tứng im lặng. Không biết liệu có phải là bọn bắt cóc điện tới hay không.

Nghiêm Túc chỉ chỉ điện thoại, ý bảo Nghiêm lão phu nhân qua nhận.

Nghiêm lão phu nhân thở một hơi, cầm điện thoại lên, “Xin chào...”

Không phải điện thoại của bọn bắt cóc mà là từ Ôn Nguyệt Nga, liên thanh chất vấn, “Nghiêm Lôi Hải rốt cuộc có tới luật sư ký tên không vậy? Tôi đợi ông ấy nửa tiếng rồi, gọi di động cũng không bắt. Tóm lại muốn thế nào?”

“Cô ở văn phòng luật sư rồi hả? Chờ lâu vậy à. Lôi Hải mới vừa có việc, có thể hôm nay không tới được, hay là hẹn lại lúc khác đi.” Nghiêm lão phu nhân nhìn Nghiêm Túc, giọng vững vàng nói với Ôn Nguyệt Nga.

“Hừ, không tới thì tốt.” Ôn Nguyệt Nga tức giận cúp điện thoại.

“Nghe giọng cô ta không giống như biết Lôi Hải có chuyện.” Nghiêm lão phu nhân ngẫm nghĩ đặt điện thoại xuống, “Chẳng lẽ là do người khác?”

“Không nhất định, Ôn Nguyệt Nga rất biết cách diễn trò. Bà ta gọi điện thoại tới rất có thể là muốn xóa bỏ hiềm nghi của chúng ta với bà ta.” Nghiêm Túc nói.

“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi.” Bình An vẫn ngồi im, giờ nói, “Tiền thì vẫn chuẩn bị, nhưng nếu không báo cảnh sát, chúng ta sẽ không lần theo được tới vị trí cụ thể của ba.”

Vu Tố Hà gật đầu, “Con cũng thấy nên báo cảnh sát, nếu mấy kẻ bắt cóc này đã gọi điện thoại tới đây đòi tiền chuộc thì tạm thời sẽ không động đến tính mạng của Lôi Hải đâu.”

Nghiêm lão gia suy nghĩ một chút, “Báo cảnh sát đi!”

Dường như cũng chỉ có cách báo cảnh sát. Bọn chúng không cho họ báo cảnh sát chẳng qua là muốn kéo dài thời gian mà thôi.

Nghiêm Túc gọi điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát tới rất nhanh, sau khi lấy khẩu cung của mọi người liền bắt đầu cài đặt máy theo dõi tín hiệu vào điện thoại. Giờ chỉ cần chờ bọn bắt cóc gọi điện thoại tới đây lần nữa.

“Chuyện này phải giữ bí mật, không thể để cho truyền thông biết, nếu không sẽ tăng khó khăn cho cảnh sát chúng tôi.” Cảnh sát Lưu sắp xếp nhiệm vụ cho từng cảnh sát xong, ngồi xuống nói với mọi người Nghiêm gia.

“Chỉ có người trong nhà chúng tôi biết, nhưng...” Nghiêm lão phu nhân liếc mắt nhìn Nghiêm Túc, “Nếu đối phương cố ý tiết lộ tin tức, chúng tôi cũng không có cách nào.”

Nếu như chuyện này có liên quan với Ôn Nguyệt Nga, bà ta nhất định sẽ kiếm cớ tới cửa, thậm chí sẽ truyền tin tức cho truyền thông, dùng cái này để tăng thêm khó khăn cho công việc của bọn họ.

“Ông Nghiêm gần đây có xích mích với ai không?” Cảnh sát Lưu hỏi theo thông lệ. Chuyện bắt cóc thường xảy ra ở giới giàu có, nhưng mấy năm qua do cảnh sát mạnh tay trấn áp nên Thành phố G rất ít khi xảy ra tình huống như thế. Hơn nữa, Nghiêm Lôi Hải đã không còn là Chủ Tịch Tập đoàn, trạng thái gần như nửa về hưu, huống chi gần như cả Thành phố G đều biết tình cảm giữa ông ta và con trai không tốt lắm, bắt cóc ông ta chưa chắc lấy được bao nhiêu tiền chuộc.

“Không xích mích với ai. Giờ ngay cả công ty nó cũng ít tới, làm sao có thể đắc tội với ai.” Nghiêm lão phu nhân nói.

Mắt Cảnh sát Lưu dạo một vòng trên mặt mọi người, hỏi, “Xin hỏi phu nhân hiện tại và con gái của Ông Nghiêm đâu? Chuyện này họ cũng biết chứ?”

Nghiêm lão phu nhân và ông lão liếc mắt nhìn nhau, Nghiêm Túc và Bình An quay nhìn nhau. Việc Nghiêm Lôi Hải muốn ly hôn với Ôn Nguyệt Nga còn chưa được chính thức công bố, người ngoài còn chưa biết tình huống này.

“Cảnh sát Lưu, là như vầy, con tôi hôm nay vốn chuẩn bị đến văn phòng luật sư ký giấy thỏa thuận ly hôn với Ôn Nguyệt Nga, giữa đường thì xảy ra chuyện.”

Cảnh sát Lưu sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ câu trả lời sẽ là như vậy. Anh bất giác liếc mắt nhìn Vu Tố Hà một cái, “Lý do họ ly hôn là?”

Chuyện này liên quan đến việc xấu trong nhà, Nghiêm lão gia cúi đầu trầm tư, không biết có nên nói ra hay không.

“Xin mọi người yên tâm, lời nói của mọi người tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ ra ngoài. Vì có thể tìm ra manh mối, chúng tôi hy vọng mọi người đừng giấu điều gì.” Cảnh sát Lưu nói.

Trước kia vì chuyện Liên Kiến Ba mà Nghiêm Túc cũng coi như có tiếp xúc qua với Cảnh sát Lưu này và tin được cách làm người của anh, liền nghiêm giọng nói cho anh biết, “Nghiêm Hân không phải là con gái của ba tôi, chuyện này vừa mới biết được nên ba tôi mới muốn ly hôn Ôn Nguyệt Nga. Lúc đầu Ôn Nguyệt Nga không đồng ý, ngày hôm qua mới gật đầu...”

Cảnh sát Lưu nghe Nghiêm Túc nói xong, vặn mày suy tư. Bất kể nhìn từ góc độ nào, Ôn Nguyệt Nga đều không thoát được có liên quan.

“Tạm thời đừng cho Ôn Nguyệt Nga biết nhà ta đã báo cảnh sát để tránh bứt dây động rừng. Chúng tôi sẽ cử người theo dõi bà ấy.” Cảnh sát Lưu nói.

Mới vừa nói xong, điện thoại Nghiêm Túc liền vang lên, số điện thoại lạ.

Cảnh sát Lưu lập tức kêu người chuyển điện thoại Nghiêm Túc tới thiết bị truy tìm rồi mới cho anh nhận điện thoại. Điện thoại để chế độ hands-free, Nghiêm Túc ra hiệu bảo những người khác không nên ra tiếng.

“Tổng tài Nghiêm, ba anh giờ đang trong tay chúng tôi, muốn ông ta trở về an toàn thì chiều nay hai giờ chuẩn bị năm mươi triệu. Địa điểm cụ thể sẽ thông báo cho anh.” Thanh âm cũng không phải nguyên bản, mà là cố ý thay đổi.

“Làm sao tôi biết ba tôi hiện đang an toàn? Để ba tôi nghe điện thoại.” Nghiêm Túc thấp giọng nói.

Đầu dây kia cười lớn, “Anh yên tâm, chúng tôi chỉ muốn tiền mà thôi, sẽ không động đến mạng người. Bất quá tôi cảnh cáo các người, tốt nhất đừng báo cảnh sát, nếu không...”

“Để cho ba tôi nghe điện thoại!” Nghiêm Túc lạnh giọng cắt lời hắn, “Anh muốn tiền tôi sẽ chuẩn bị tốt, để cho ba tôi nghe điện thoại.”

Chắc vì giọng Nghiêm Túc quá kiên quyết, và cũng bởi vì biết quan hệ giữa hai cha con này cũng không tốt lắm, sợ Nghiêm Túc thay đổi ý định không chịu trả tiền nên bọn bắt cóc đành tức giận cầm điện thoại đến bên tai Nghiêm Lôi Hải.

“Con, cứu ba với, nhất định phải cứu ba. Nơi này thối quá, khắp nơi đều là mùi rác. Ba chịu không nổi, bao nhiêu tiền cũng cho bọn họ đi.” Thanh âm hoang mang sợ hãi của Nghiêm Lôi Hải vang lên.

“Ba!” Nghiêm Túc muốn hỏi thêm nhưng điện thoại đã bị bọn cướp đoạt mất.

“Tổng tài Nghiêm, chỉ cần chúng tôi lấy được tiền, tự nhiên sẽ thả người.” Nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Nghiêm lão gia vội vàng hỏi người cảnh sát đang theo dõi tín hiệu, “Thế nào, có thể biết cụ thể vị trí không?”

Cảnh sát Lưu nói, “Chỉ có thể biết khu nào, vị trí cụ thể còn chưa kịp dò đến.”

Nghiêm Túc hỏi, “Ở khu nào?”

“Khu Hồng Thành.” Cảnh sát Lưu trả lời.

Nơi đó đã gần ra tới ngoại thành Thành phố G rồi, không phải trong nội thành.

Đôi mày thanh tú của Bình An chau nhẹ lại, cẩn thận hồi tưởng lại lời Nghiêm Lôi Hải vừa nói, nói khẽ với Nghiêm Túc, “Ba vừa mới nói chung quanh đều là mùi rác. Nếu em nhớ không lầm, công ty xử lý rác của thành phố là ở khu Hồng Thành. Liệu bọn cướp kia có thể mang ba tới nơi đó không?”

Mắt Nghiêm Túc sáng lên, nhìn về phía Cảnh sát Lưu. Cảnh sát Lưu cũng tỏ vẻ vui mừng, phân phó cấp dưới, “Tra xem quanh khu xử lý rác có hộ gia đình nào không?”

Không bao lâu, một cảnh sát hưng phấn nói, “Cách đó 500m có một căn nhà trệt bỏ không, xung quanh đều không có hộ gia đình nào khác.”

“Rất tốt, tập trung mục tiêu, chúng ta lập tức lên đường.” Cảnh sát Lưu nói.

Vừa mới dứt lời, chuông cửa liền vang lên.

Mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị, từ camera quan sát nhìn thấy người đứng bên ngoài là mẹ con Ôn Nguyệt Nga.

“Hai ả kia sao lại tới đây? Làm sao bây giờ?” Nghiêm lão phu nhân hỏi.

“Cảnh sát Lưu, các anh tránh vào bên trong đi, không thể để họ biết chúng tôi đã báo cảnh sát.” Bất kể chuyện này có liên quan với Ôn Nguyệt Nga hay không thì cũng phải cẩn thận đề phòng.

Cảnh sát Lưu ra dấu OK, nhanh chóng dọn dẹp trang thiết bị trong phòng khách, mang năm sáu cấp dưới tạm thời tránh vào phòng dành cho khách.

Lúc này Bình An mới ra mở cửa, nhưng không lập tức cho hai người kia vào, chỉ nhàn nhạt hỏi, “Hai người có chuyện gì không?”

Nghiêm Hân giơ tay lên định đẩy Bình An ra, bị Vu Tố Hà đi theo sau lưng Bình An lạnh lùng ngăn lại, cô ta bĩu môi, “Chúng tôi chỉ tới hỏi một chút xem có phải ba đã xảy ra chuyện gì hay không. Tôi có người bạn nói là thấy ba trên đường vành đai, bị một chiếc xe con mang đi.”

Vu Tố Hà đã biết Nghiêm Hân hại Bình An suýt nữa sẩy thai nên càng ghét cô ta, giọng nói cũng không ôn hòa như trước kia, “Bạn của cô nhìn lầm rồi.”

“Dù có nhìn lầm hay không, ngày nào tôi còn chưa ký tên ly hôn với Nghiêm Lôi Hải thì tôi vẫn là vợ ông ấy. Cô là cái quái gì, một người ngoài mà cũng đòi thọc tay vào chuyện nhà chúng tôi.” Ôn Nguyệt Nga đẩy Bình An và Vu Tố Hà ra, nghênh ngang đi vào.

“Cẩn thận!” Vu Tố Hà che chở Bình An lui về sau một bước, lạnh lùng nhìn mẹ con Ôn Nguyệt Nga.

“Ông nội bà nội, ba con có phải đã có chuyện gì không?” Nghiêm Hân vừa vào cửa liền vội vàng quan tâm hỏi.

Hai ông bà lão ngay cả trả lời cô ta cũng không muốn.

Nghiêm Túc lạnh lẽo nhìn họ, “Nếu hai người chỉ đến đây để hỏi chuyện này, vậy có thể đi được rồi. Ba tôi không sao, vừa rồi còn nói chuyện điện thoại.”

Ôn Nguyệt Nga liếc mắt quan sát xung quanh một vòng, không phát hiện điều gì bất thường thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra họ thật sự không có báo cảnh sát, chỉ không biết là có hoài nghi đến bà ta hay không, “Vậy sao tôi gọi thế nào cũng không bắt điện thoại? Các người nói thật cho tôi biết, Lôi Hải có phải đã có chuyện gì hay không. Dù gì tôi với ông ấy cũng có hai mươi mấy năm tình cảm, chẳng lẽ quan tâm ông ấy một chút cũng không được?”

“Cô không gọi được vào điện thoại ông ấy là bình thường. Nếu ông ấy không muốn nhận, cô gọi trăm lần cũng vậy thôi.” Vu Tố Hà thản nhiên nói.

“Cô...” Ôn Nguyệt Nga trợn mắt nhìn Vu Tố Hà, vốn muốn mắng ầm lên, nhưng không biết nghĩ đến cái gì lại nhịn xuống, “Được. Nếu vậy làm phiền chuyển lời cho ông ấy nhanh chóng liên hệ với tôi, tóm lại khi nào thì muốn ký giấy thỏa thuận ly hôn!”

Nói xong, liền kéo Nghiêm Hân sải bước đi ra.

Cảnh sát Lưu đi ra, ra hiệu hai cấp dưới theo dõi bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.