Chỉ chớp mắt mà nửa năm đã trôi qua, cuộc sống của mọi người trôi qua nhẹ nhàng mà bình thản.
Bình An đã mang thai tám tháng, càng ngày càng tiến gần đến ngày sinh. Mọi người ai cũng trong tâm trạng hồi hộp chờ mong, bởi thật sự là bụng của Bình An lớn đến khoa trương. Tám tháng qua, cô mỗi ngày đều ăn được ngủ được, nhưng trừ bụng ra thì những chỗ khác lại không thêm được bao nhiêu thịt. Nhìn cô vẫn dáng người mảnh khảnh mà lại vác một cái bụng khổng lồ thế kia, cuộc sống của Nghiêm Túc trôi qua trong những ngày nước sôi lửa bỏng.
Thai này là sinh đôi...
Dòng họ Nghiêm dường như không có ca sinh đôi nào, nếu thật sự muốn lần ngược dòng thì phải tới mấy đời trên Nghiêm lão gia mới có một cụ tổ nào đó sinh đôi. Di truyền kiểu này thì cũng cách quá xa đi.
Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất mỗi ngày của Bình An chính là ở nhà, ăn và ngủ, nếu không thì ra ngoài vườn hoa tản bộ, hoặc là làm một chút vận động hô hấp chuẩn bị cho việc sinh nở sắp tới.
Thật ra bản thân cô thì thấy chả có gì, chẳng qua bụng lớn hơn nên hành động có chút bất tiện thôi, những chuyện khác thật sự vẫn y như cũ. Nhưng Nghiêm Túc và ba cô, mà nói chung là tất cả mọi người, đều cứ ước gì đóng khung cô lại, không cho cô làm cái này, không cho cô làm cái kia. Bây giờ cô có muốn tự lái xe ra ngoài dạo một vòng cũng không được. Cô thật lòng cảm thấy hai người đàn ông này cẩn thận đến quá đáng, bởi cô từng nghe nói có vài phụ nữ có thai còn vác bụng bự đi lên núi cơ đấy.
Bình An làm động tác duỗi người hô hấp cuối cùng xong thì thở phào nhẹ nhõm cầm khăn lông để cạnh lên lau mồ hôi, lúc muốn đứng lên thì Dì Liên đang trong bếp chuẩn bị cơm trưa vội vàng chạy ra, “Cẩn thận cẩn thận, để Dì đỡ con.”
“Dì Liên, tự con làm được mà.” Bình An bật cười. Dì Liên là do ba gọi tới để chăm sóc cô. Mọi người đều cho rằng cô bây giờ không thích hợp vào bếp và làm việc nhà, mà ở nhà một mình thì cũng không ổn, nên mời Dì Liên vốn đã xin nghỉ về chăm cháu nội tới đây chăm sóc cô.
Có thể nói, Bình An là do Dì Liên chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Bây giờ cô sắp làm mẹ, Dì Liên sao đành lòng rời đi, nên dĩ nhiên lập tức nhận lời tới chăm sóc cô.
Nghiêm Túc càng không có ý kiến. Anh vốn muốn tìm người tin được đến chăm sóc Bình An, giờ được thế thì còn gì bằng. Dì Liên quen thuộc tính nết của Bình An, đồng thời có thể ‘trấn áp’ được cô, nên tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
“Cẩn thận một chút. Dì biết tự con có thể, nhưng mọi sự cứ cẩn thận vẫn hơn.” Dì Liên giúp một tay đỡ Bình An đứng lên, lấy cho cô một ly nước chanh, “Con đó, sắp làm mẹ tới nơi rồi mà vẫn y như con nít vậy.”
“Trong mắt Dì Liên con vĩnh viễn là một đứa bé.” Bình An cười nói.
Dì Liên nhẹ thở dài, “Thời gian trôi qua nhanh thật. Dì còn nhớ lúc mẹ con mới vừa mang thai con thì rất cao hứng, mới bầu ba tháng thôi mà đã mua một đống quần áo và đồ chơi rồi. Không ngờ chỉ một chớp mắt mà đứa bé như con cũng đã sắp làm mẹ. Nếu phu nhân còn sống thì thật vui biết bao.”
“Dì Liên, mẹ sẽ thấy, mẹ nhất định sẽ rất vui, hơn nữa cũng sẽ phù hộ chúng con.” Bình An vuốt ve cái bụng, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ lúc mang thai cô. Đó là một nỗi mong đợi đầy hạnh phúc.
“Haiz, giờ ngoài con ra chắc chẳng còn ai nhớ tới phu nhân.” Dì Liên lau nước mắt nơi khóe mắt, trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Viên Lệ Hoa.
Bình An cười cầm tay Dì Liên, “Sao lại thế được. Không phải chỉ mình con nhớ tới mẹ mà ba cũng nhớ. Mẹ vẫn sống ở trong lòng ba và con mà.”
Cô biết, Dì Liên thật ra rất bất bình với việc ba tái hôn. Không phải là Dì không muốn nhìn thấy nửa đời sau của ba có một bạn đồng hành, mà là vì nhìn thấy ba đối xử với Trình Vận cũng giống như với mẹ cô trước kia nên trong thâm tâm cảm thấy bất bình dùm mẹ.
Đây là một dạng tâm lý rất phức tạp. Rõ ràng không ghét Trình Vận, cảm thấy chị là một cô gái tốt, nhưng con người ta trong lòng đều có một cán cân thiên vị, mà ở trong lòng Dì Liên thì Viên Lệ Hoa xếp vị trí thứ nhất. Cho nên bất kể Trình Vận có tốt bao nhiêu thì so ra vẫn kém Viên Lệ Hoa.
“Không phải dì không thích Trình Vận, ông nhà sống cùng cô ấy thì trở nên vui vẻ rất nhiều. Dì chỉ sợ về sau ông nhà sẽ quên phu nhân, quên con.” Dì Liên thương cảm nhìn Bình An, lo lắng sau này nếu Trình Vận có con thì không biết liệu ông Phương có lạnh nhạt với Bình An không. Mặc dù Bình An đã lấy chồng nhưng dù sao đi nữa với Dì Liên cô vẫn là bảo bối độc nhất vô nhị của Phương gia à nha.
“Sẽ không đâu. Dì Liên, Dì yên tâm, ba sẽ không thể nào quên mẹ.” Không có ai hiểu rõ ba cô hơn cô. Kể từ sau khi mẹ qua đời, cô và ba sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, nên cô rất rõ ràng ba nhớ thương mẹ sâu đậm thế nào, cho dù là Trình Vận cũng sẽ không thể thay thế được vị trí của mẹ ở trong lòng ba.
Dì Liên cười cười, “Vậy là tốt rồi. Con đói bụng không, cơm trưa xong rồi, con ăn cơm trước đi.”
Bình An cười gật đầu, “Dạ!”
Mới vừa đi tới bàn cơm thì Nghiêm Túc đã về đến. Gần hai tháng qua, Nghiêm Túc thường xuyên bớt thời gian buổi trưa để về nhà ăn cơm cùng cô. “Hôm nay hai cục cưng có ngoan không?” Nghiêm Túc bỏ áo khoác, rửa tay xong thì ngồi xuống cạnh Bình An, cúi đầu hôn lên má cô một cái, bàn tay đặt trên bụng cô.
Bình An cười nói, “Đá mấy cái, hôm nay rất ngoan.”
“Nếu không ngoan, chờ sinh ra rồi anh sẽ đánh đòn tụi nó.” Nghiêm Túc đe dọa. Hai vợ chồng cũng không biết hai cục cưng này là trai hay gái. Anh hy vọng là con gái, nhưng anh lại có dự cảm hy vọng này sẽ thất bại thảm hại.
“Nào có ai làm ba giống anh không, con còn chưa ra đời đã muốn đánh chúng rồi.” Bình An nhân lúc Dì Liên xoay người đi múc cơm thì ra sức nhéo Nghiêm Túc một cái, tức giận trợn mắt nhìn anh.
Nghiêm Túc cười ha ha, “Như thế gọi là giáo dục sớm, sau này tụi nó mới ngoan ngoãn.”
Bình An vừa bực mình vừa buồn cười lắc lắc đầu.
“Đúng rồi, đây là thiệp cưới Khâu Thiếu Triết mới đưa tới hôm nay. Anh ấy sắp kết hôn.” Nghiêm Túc đưa thiếp mời cho Bình An xem, phía trên in một đôi con trẻ đang cười vui vẻ.
“À ha, Lâm Tĩnh cuối cùng cũng chịu đồng ý lời cầu hôn của anh ấy à?” Bình An cao hứng mở ra thiệp mời, thấy hai cái tên quen thuộc, đáy lòng cô có hơi cảm khái.
Mấy năm qua, Khâu Thiếu Triết thật sự thay đổi rất nhiều, bất quá trong cả ngàn người bạn mà anh ta quen biết luôn có vài người bạn xấu cứ cố ý gán ghép đàn bà cho anh. Lâm Tĩnh nhiều lần giận đến mức muốn chia tay với anh ta, bất quá mỗi lần cuối cùng đều là một cuộc sợ bóng sợ gió.
Nếu ban đầu cô không kịp kêu Khâu Thiếu Triết đi cứu Lâm Tĩnh... Vậy tất cả mọi việc đã không được như ngày hôm nay!
Thật tốt! Cô không chỉ thay đổi vận mệnh của mình, mà cũng thay đổi vận mệnh của người khác. Còn có điều gì khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn thế này đâu?
“Hôn lễ vào tháng sau. Anh lo cho sức khỏe của em nên còn chưa đáp ứng anh ấy.” Nghiêm Túc nói.
“Phải ha, tính ra chỉ cách ngày sinh có năm ngày mà thôi. Chắc không sao đâu.” Bình An nhìn ngày ghi trên thiệp, thật sự cũng hơi lo Nghiêm Túc và ba sẽ không cho cô đi.
Nghiêm Túc nói, “Chúng ta gọi điện thoại chúc mừng hai người là được rồi.”
“Đến lúc đó xem lại nhé.” Bình An vẫn còn ôm hy vọng nho nhỏ, “Giờ chỉ còn thiếu mỗi cặp Hồng Dịch Vũ và Khổng Thu Hinh thôi.”
Kỷ Túy Ý và Tiếu Tiếu đều có bạn trai đang chuẩn bị bàn chuyện kết hôn, bên cạnh Vi Úy Úy hình như cũng có Hộ Hoa Sứ Giả, Diệp Hiểu Vân và Phương Dương đang yêu đương... Năm nay thật sự là một năm ngọt ngào tình yêu nha.
Nhưng rồi cuối cùng Bình An vẫn không thể đến dự hôn lễ của Khâu Thiếu Triết và Lâm Tĩnh. Cô sinh sớm hơn ngày dự tính ba ngày.
Cơn đau bụng sinh của Bình An bắt đầu lúc nửa đêm. Cô đang ngủ ngon lành thì ai ngờ hơn hai giờ khuya thì bị đau mà tỉnh dậy. Cô còn tưởng là không có gì, nhưng rồi càng lúc càng đau. Nghiêm Túc nằm cạnh cũng bừng tỉnh, thấy mặt Bình An đầy mồ hôi thì lập tức căng thẳng, “Bình An, sao vậy?”
“Đau, hơi đau!” Bình An thở hổn hển một lúc, nắm tay Nghiêm Túc thật chặt, “Có thể là sắp sinh.”
“Anh đưa em đi bệnh viện!” Nghiêm Túc lập tức đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo rồi bế Bình An lên.
Vu Tố Hà từ Mỹ về chờ Bình An sinh bị tiếng động đánh thức, lập tức ra ngoài xem chuyện gì, mới vừa bước ra khỏi phòng thì gặp ngay Nghiêm Túc đang ôm Bình An xuống lầu.
“Bình An muốn sinh hả?” Vu Tố Hà gấp gáp lo lắng hỏi.
“Dạ, con đưa Bình An đi bệnh viện trước.” Nghiêm Túc nói.
Vu Tố Hà vội vàng nói, “Mẹ lập tức đến ngay.” Bà vội vàng trở về phòng, thay quần áo xong lại sang phòng trẻ cầm đồ dùng hằng ngày trước đó đã chuẩn bị tốt chạy đi bệnh viện.
Dì Liên thì nhanh chóng thức dậy nấu cho Bình An món súp cô thích.
Nghiêm Túc đưa Bình An đến bệnh viện, bác sỹ chủ nhiệm đã chờ sẵn ở đó.
“Đây chỉ mới bắt đầu thôi, nước ối còn chưa có vỡ, phải đợi tiếp. Giờ hít thở sâu, giữ năng lượng cho cơ thể.” Bác sỹ Lý hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Bình An, cũng biết Bình An mang thai đôi mà lại là con đầu lòng, có khả năng không dễ dàng sinh nở thuận lợi.
Bình An vốn vẫn rất trấn định, nhưng đến giờ khắc này cô lại hơi hồi hộp.
Không thể lo lắng, không thể lo lắng! Cô lặng lẽ tự nhủ thầm, nhất định phải thuận thuận lợi lợi sinh con ra.
Đau bụng sinh kéo dài hơn hai giờ, trong thời gian này Bình An còn ráng nhịn đau uống một chén súp, ăn điểm tâm Dì Liên mà chuẩn bị cho cô, để tránh việc lát nữa sinh nở lại không còn hơi sức.
Ước chừng lại thêm nửa tiếng nữa thì đau bụng sinh càng lúc càng gần nhau hơn, bác sỹ Lý kiểm tra, “Nước ối vỡ rồi, chuẩn bị sinh.”
Bình An căng thẳng, siết chặt lấy tay Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc đã mặc quần áo vô khuẩn vào, cùng theo Bình An vào phòng sinh. Anh dịu dàng cúi đầu nhìn cô, “Đừng sợ, anh ở ngay đây, luôn bên cạnh em.”
Bình An nuốt nuốt nước miếng, hít thở thật sâu.
“Đau quá...” Cô cắn chặt khớp hàm. Thật sự rất đau.
Nghiêm Túc nghe Bình An kềm không được mà kêu đau thì ruột gan đều xoắn lại, giận mình sao không thể chịu tội thay cô, “Bình An, đau thì cắn tay anh đi.”
Bình An lắc lắc đầu, một tay bắt lấy thật chặt tay Nghiêm Túc.
“A...”
“Hít sâu, hít sâu, rặn đi!” Bác sỹ Lý cũng hết sức chăm chú, nếu có thể sinh thường thì tốt nhất.
Bình An thấy Nghiêm Túc còn tỏ ra lo lắng hơn cô thì đột nhiên trấn định lại, hô hấp dần dần đuổi kịp theo nhịp của bác sỹ.
“Rất tốt!” Bác sỹ Lý gật gật đầu.
Có hộ sinh đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp liên tục trên bụng Bình An.
“Lại rặn mạnh!” Bác sỹ Lý kêu.
Không biết qua bao lâu, khi Bình An cảm giác như mình đã dùng hết hơi sức toàn thân thì một tiếng khóc trẻ con khiến cô bừng tỉnh.
“Còn một bé nữa, bà Nghiêm, chúng ta lại cố gắng nào!” Bác sỹ Lý khích lệ Bình An.
Một tiếng khóc vang dội kia giống như đã rót thêm một lực lượng vô tận cho Bình An, chỉ hơn hai phút sau, đứa bé thứ hai cũng ra đời.
“Chúc mừng ông Nghiêm bà Nghiêm, là hai cậu bé trắng trẻo mập mạp.” Bác sỹ Lý thở phào nhẹ nhõm, chúc mừng Nghiêm Túc cùng Bình An.
Nghiêm Túc cúi đầu hôn lên môi Bình An một cái, cười nói, “Quả nhiên là hai tên oắt thối!”
Bình An cười suy yếu. Cô thật sự rất mệt mỏi.
Bởi vì Bình An đi sinh lúc rạng sáng nên họ không thông báo cho Phương Hữu Lợi và hai ông bà cụ, đến lúc trời sáng mới báo tin tốt này cho mọi người.
Khi Phương Hữu Lợi và Trình Vận nhận được điện thoại thì lập tức chạy đến, hai ông bà cụ Nghiêm gia cũng đến ngay sau đó để thăm hai cậu cháu cố này.
Hai cậu bé, một cậu năm cân hai lượng (2,3kg), một vừa đúng năm cân (2,2kg).
Bởi Bình An mất nhiều sức, sau khi ăn một chút thì đã thiếp ngủ, những người khác vây quanh hai cục cưng bé xíu nhìn ngắm.
“Giống ba hay giống mẹ?” Nghiêm lão gia cười hỏi.
“Giờ sao nhìn ra được, phải lớn thêm chút nữa mới thấy rõ.” Nghiêm lão phu nhân cười đến nhắm tịt cả mắt, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu vui mừng.
“Hai đứa bé trông giống nhau như đúc à!” Trình Vận yêu thương nhìn bọn trẻ.
“...”
Người nhà nói gì Nghiêm Túc đã không chú ý nghe tiếp, anh đi tới trước giường Bình An, nhìn khuôn mặt có hơi tái nhợt của cô mà đau lòng.
Đau như vậy, một lần là đủ rồi.
Anh đau lòng nếu cô phải đau thêm lần nữa! Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
Lông mi Bình An khẽ động đậy, tự nhiên tỉnh lại, thấy ánh mắt dịu dàng quan tâm của Nghiêm Túc thì nở nụ cười, “Bọn trẻ đâu?”
“Để anh kêu y tá ôm tới cho em nhìn.” Nghiêm Túc thấp giọng nói.
Hai đứa bé đều đang ngủ, lúc được ôm đến cạnh Bình An thì lại đột nhiên tỉnh lại, cái miệng nhỏ nhắn xệ xuống như muốn khóc. Bình An vừa định dỗ thì một bé liền òa khóc lên, thế là bé còn lại cũng oe oe khóc theo.
Giống như đang tranh tài xem ai khóc to hơn, Bình An dỗ cách nào cũng không bé nào chịu ngừng.
“Chắc đói bụng rồi.” Y tá nói.
Mắt Bình An sáng lên, “Ôm lại đây, tôi cho chúng bú.”
Nhưng chắc vì thân thể còn quá suy nhược nên làm cách nào cũng không ra sữa, Bình An rất thất vọng.
“Đừng lo, thường mới sinh xong không có sữa ngay đâu. Mai lại thử lần nữa.” Y tá an ủi cô.
“Cứ để bọn trẻ uống sữa bột trước đi.” Nghiêm Túc sờ sờ đầu cô, cho dù cô có sữa cũng không đủ cho hai cậu bé bú cùng một lúc.
Bình An không thể làm gì khác hơn đành gật đầu, lưu luyến không rời nhìn cô y tá ôm hai đứa bé ra ngoài.
Phương Hữu Lợi cùng những người khác nối nhau vào phòng, ai cũng quan tâm hỏi thăm Bình An cảm thấy thân thể thế nào.
“Con không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe.” Bình An cười nói, nhìn thấy người nhà mà cô yêu thương đều ở đây, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
“Vậy mọi người về đây, để Bình An nghỉ ngơi cho thật tốt. Nghiêm Túc, con cũng phải đi nghỉ đi.” Phương Hữu Lợi nói.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại Bình An và Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc thâm tình nhìn cô, hai tay nắm lấy tay cô, “Bà xã, vất vả cho em.”
“Em yêu anh.” Cho nên tất cả những điều này đều đáng giá.
“Bảo bối, anh yêu em!” Nghiêm Túc cúi đầu hôn đôi môi cô. Bảo bối đã mang đến cho anh vô số niềm vui này đã là một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của anh.
Bình An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi cong lên một đường cong thật đẹp.
Cuộc sống sẽ tiếp tục, mà cô, sẽ tiếp tục hạnh phúc.
Từ sau khi cô được trọng sinh, cuộc sống đã mang lại cho cô tất cả những điều mà cô mong muốn.