Suốt một ngày hôm đó, Phương Hữu Kiệt đưa Phương Hữu Lợi đi khắp nơi
trong Thành phố J nhìn ngó một chút, thỉnh thoảng lại buông lời so sánh
Thành phố J với Thành phố G, không ngừng oán trách nào là Thành phố J
phát triển không tốt, nào là lớp trẻ ở đây sẽ không được rèn luyện tốt,
chi bằng đi ra một thành phố lớn như Thành phố G, vân vân và vê vê; thật ra là muốn nói bóng nói gió để cho con trai mình có thể đến Thành phố
G, tốt nhất là vào được Tổng Công Ty đảm nhiệm một chức vụ quan trọng gì đó.
Phương Hữu Lợi cũng không để tâm mà nghe Phương Hữu Kiệt than thở oán
trách, tâm tư của ông còn bận đánh giá tiềm lực phát triển sắp tới của
Thành phố J, thật ra thì cái thành phố cấp hai này cũng không phát triển tồi như Phương Hữu Kiệt nói, nếu như làm đúng phương pháp, Thành phố J
có tiềm năng vô cùng.
Được rồi, đến lúc đó sẽ bàn bạc thêm với Hội Đồng Quản Trị, kế hoạch
phát triển sang năm có thể là mở rộng Bộ phận Bất động sản ở Thành phố
J.
Còn Bình An thì bị Phương Khiết Hoa và Quách Cầm lôi kéo đi dạo khắp các khu trung tâm thương mại, đến các cửa hàng hàng hiệu. Quách Cầm còn hào phóng bảo Bình An muốn mua cái gì thì chọn cái nấy, không cần khách
sáo, cái vẻ mặt nhà giàu mới nổi kia làm Bình An chỉ phải cười khổ mà
nói rằng mình cái gì cũng không thiếu. Các bà tưởng cô là kẻ có thể dùng hàng hiệu hay vật chất là có thể mua được lòng hay sao ấy nhỉ... Chẳng
lẽ vẻ bề ngoài của cô trông nông cạn hời hợt đến thế sao?
Ngoại trừ vẻ nhiệt tình thái quá của Phương Khiết Hoa và Quách Cầm làm
cô cảm thấy có chút ăn không tiêu ra, hai vị cùng trưởng thành và coi
như cũng có chút vai vế quý bà ở Thành phố J này suốt đường đi toàn mở
miệng đả kích lẫn nhau, các loại chanh chua móc kháy đều đem ra hết,
hoàn toàn không thèm chú ý là họ đang ở đâu, làm Bình An thật sự muốn
tránh xa họ ra, giả bộ không quen không biết.
Còn thốt ra đủ các loại lời nói khách khách sáo sáo nữa chứ, Bình An cảm thấy lần nghỉ Tết này quả thật mệt mỏi ghê gớm.
Quách Cầm thì không ngừng quan tâm tình hình của cô ở trường học, biết
người nào, có bạn trai hay không..., còn nói gì mà bạn trai tương lai
phải tìm người môn đăng hộ đối, nếu không sẽ chiếm tiện nghi của Phương
gia, không thể để Tập đoàn Phương thị cho người ngoài hưởng lợi được,
bla bla bla...
Phương Khiết Hoa thì lại luôn miệng hỏi thăm xem bên cạnh ba có một phụ
nữ kha khá tốt tính nào không, hoặc là ông thích dạng phụ nữ nào, hỏi cô có hy vọng có người thay mẹ chăm sóc ba hay không, làm tính nhẫn nại
của Bình An mài dần mài dần đến sắp chịu không nổi.
“Bác dâu, mẹ, các ngài cứ phải suốt ngày lấy lòng nó như vậy sao?” Lâm Miên Băng tức tối.
“Không đối xử tốt với Bình An, chẳng lẽ phải đối xử tốt với cô à, sao
không tự nhìn xem mình có thân phận gì mà còn đòi, cô có thể so với Bình An sao?” Quách Cầm châm chọc chẳng nể mặt Lâm Miên Băng.
“Quách Cầm, thân phận của Băng Băng chúng tôi thì có liên quan gì tới chị?” Phương Khiết Hoa lập tức ra mặt che chở con gái.
Hai người trả treo qua lại rùm beng ngay trong trung tâm thương mại,
Bình An lắc đầu một cái đi thẳng ra ngoài, cô không phải là người “ngại
kẻ bần cùng, yêu người giàu sang”, nhưng quả thật những “người thân” kia khiến cho cô nảy sinh cảm giác muốn cả đời không qua lại với nhau.
Phương Khiết Hoa và Quách Cầm thấy Bình An đi ra ngoài một mình, đầu
tiên là trừng mắt nhìn đối phương, rồi sau đó vội vàng đuổi theo.
“Bình An, cháu đừng có chạy lung tung, một lát lạc nhau thì làm sao đây?” Quách Cầm kéo tay Bình An, cười nói.
“Bá mẫu, cô, cháu hơi mệt, hay là chúng ta trở về đi.” Bình An âm thầm rút bàn tay từ trong tay Quách Cầm ra, nhỏ giọng nói.
Quách Cầm cười khan mấy tiếng, “Được được, vậy thì đi về.”
Mục đích của Phương Khiết Hoa chưa đạt được, sao có thể bằng lòng về
ngay lúc này được, “Bình An, hay là chúng ta tìm một quán cà phê ngồi
xuống nghỉ ngơi một lúc đi, cô có một người bạn muốn giới thiệu cho cháu biết.”
Muốn giới thiệu cho cô, hay là ngầm muốn giới thiệu cho ba cô đây? Bình
An liếc mắt là đã thấy ngay tâm tư của cô mình, “Chi bằng về nhà rồi
uống cà phê.”
Quách Cầm mừng rỡ khi thấy Bình An phản đối Phương Khiết Hoa, lập tức tán thành ý kiến của cô.
Về đến nhà vừa lúc tới giờ cơm trưa, mấy người Phương Hữu Kiệt đã ngồi
sẵn ở quán rượu bên ngoài, kêu Quách Cầm mang theo Bình An cùng ra nơi
đó.
Bình An phải chịu đựng một ngày này còn mệt mỏi hơn so với hôm qua nhiều.
Buổi tối cô trốn trong phòng một mình lên mạng, bốn cô nàng chung ký túc xá có mở một nhóm gọi là “diễn đàn bốn con sâu gạo”, hiện tại chỉ có Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu online.
Bình An liền đem tình hình hai ngày gặp gỡ người thân kể tuốt tuồn tuột
cho bạn nối khố, cuối cùng còn gõ kèm thêm một icon đao kiếm chém chém
to tổ chảng.
Tống Tiếu Tiếu nhét một icon vuốt đuôi hổ, sau đó chua thêm một câu: bé
ngoan, dùng sự thuần khiết của nhóc mà cảm hóa con Hắc Sơn quái thú kia
đi nha.
Kỷ Túy Ý rõ ràng dứt khoát: GIẾT. Cậu quả quyết giết chết tươi hai con quái vật đó ngay.
Ba người tán nhảm một hồi cũng thấy vui, Kỷ Túy Ý còn nói mình làm quen
trên mạng được một sư huynh cùng trường, hẹn học kỳ sau tựu trường sẽ đi gặp mặt, đến lúc đó muốn Bình An và Tiếu Tiếu cùng đi với cô.
Bình An giễu cợt bây giờ mà cậu còn kết giao qua mạng, quá Outdate rồi.
Kỷ Túy Ý cho cô icon “một phát đá bay”.
Đang chat vui vẻ thì có tiếng gõ cửa, Bình An thả laptop xuống, đi ra mở cửa, “Ba?”
Phương Hữu Lợi đi vào, thấy laptop trên giường, “Đang lên mạng à?”
“Dạ đang chat chuyện phiếm với bạn ạ.” Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi ngồi xuống, “Ba tìm con có chuyện gì vậy?”
“Ở chỗ này có lẽ không quen phải không?” Phương Hữu Lợi vỗ nhè nhẹ lên
mu bàn tay của Bình An, dịu dàng hỏi, đáy mắt mơ hồ có tia đau lòng.
“Cũng được mà ba, cũng không có gì mà không quen.” Bình An cười nói, tựa đầu lên bả vai dày rộng của Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi than một tiếng, “Hôm nay đi chơi với bác dâu và cô vui chứ?”
“Dạ, vui.” Bình An cười ngọt ngào gật đầu.
“Con nhỏ ngốc này, bộ ba không nhìn ra được à, bác trai và cô con là
hạng người gì ba phải rõ hơn con chứ. Nếu như không phải là cần thiết,
ba cũng không để cho con phải chịu thiệt thòi như vậy đâu.” Năm nay thật sự là phải trở về giỗ tổ, chứ nếu không thì ông cũng sẽ không mang Bình An cùng về.
Chính vì đã quá rõ ràng anh em mình là hạng người gì, nên những năm qua
ông mới đặt toàn bộ trọng tâm tại Thành phố G, mấy năm rồi cũng không về Thành phố J được mấy lần.
“Con không ấm ức gì đâu, ba, người vô dụng mới có thể để cho mình chịu
uất ức, nhân vật lớn đều hiểu phải ẩn nhẫn, hiện tại con chính là đang
ẩn nhẫn đấy ạ.” Bình An cười hì hì nói, cô làm sao có thể cúi đầu chịu
báng mà không ăn miếng trả miếng cho được, chẳng qua là bây giờ cô vẫn
chưa thể làm gì, trước tiên phải củng cố bản thân cho tốt cái đã rồi nói sau cũng chẳng muộn.
Phương Hữu Lợi nở nụ cười, “Nói như vậy hóa ra con là nhân vật lớn đó à?”
Bình An cau cái mũi xinh xắn, nghịch ngợm làm nũng, “Ba là nhân vật lớn
nha, cho nên con gái ba cũng phải phấn đấu là nhân vật lớn mới được.”
“Ngày mai về quê, ngày mốt giỗ tổ, ở lại quê hai ngày, sau đó chúng ta
trở về Thành phố G.” Phương Hữu Lợi bị dáng vẻ đáng yêu của con gái chọc cho cười không ngừng, tâm tình trong nháy mắt cũng khá lên nhiều.
“Đều nghe lời ba.” Cô đang ước gì mình rời nơi này sơm sớm một chút đó chứ.
“Bình An, con ra giao thiệp ngoài xã hội sẽ phải gặp đủ loại người,
không phải người nào cũng có thể hòa hợp với mình, nhưng cũng không thể
bởi vì không hợp với người ta mà không đối đãi xã giao với đối phương. Ở trên thương trường, sẽ còn có rất nhiều người mà con nhìn không vừa mắt hoặc họ nhìn con không vừa mắt, con phải nhớ kỹ điều này, con đang giao dịch kinh doanh cùng họ, không phải chỉ có ẩn nhẫn là đủ.” Dừng một
chút, Phương Hữu Lợi lại nói, “Ba không phải muốn nói thái độ của con
với chị họ sáng nay như vậy là sai, mà là ba cảm thấy còn có phương pháp giải quyết tốt hơn.”
“Ba, con hiểu rồi, về sau con sẽ chú ý.” Bình An lắng nghe, thành khẩn gật gật đầu.
“Từ lúc con được sinh ra, ba lúc nào cũng nghĩ xem rốt cuộc thì ba phải
bảo vệ con như thế nào, làm thế nào để cho con lớn lên trong hoàn cảnh
không buồn không lo. Sau khi mẹ con qua đời, ba càng thêm lo lắng con sẽ chịu thiệt thòi. Con từng ngày từng ngày trưởng thành, ba cũng từng
ngày già đi, ba không thể bảo vệ con cả đời được. Vốn là muốn tương lai
để Lê Thiên Thần thay ba chăm sóc con, chẳng qua, Bình An...” Phương Hữu Lợi vuốt vuốt đầu cô, “Hai ngày nay cảm xúc của ba đặc biệt sâu sắc,
giữa người thân mà còn tính kế với nhau, huống chi là người khác. Thay
vì để cho người khác tới bảo vệ con, còn không bằng dạy con cách tự bảo
vệ mình. Bây giờ con còn muốn sau này sẽ đến Phương thị giúp ba một tay
không?”
Trước kia, ông cũng từng có ý niệm này, chỉ là vì thấy dáng vẻ hồn nhiên vô tội của Bình An, ông lại không đành lòng để cho cô phải tiếp xúc quá nhiều với xã hội đầy hắc ám này. Nhưng mà gần đây Bình An dường như đã
trưởng thành rất nhiều, vẻ mặt non nớt ngây thơ bất tri bất giác rút đi, có vẻ trở nên trầm ổn điềm tĩnh rồi, về phương diện xử sự cũng chín
chắn hẳn lên. Thậm chí còn đưa ra quyết tâm tương lai muốn vào công ty
giúp ông, cho nên cái ý niệm này của ông lại càng thêm mãnh liệt.
Aiz, con gái trưởng thành khiến cho ông vui sướng mà cũng làm cho ông
thương cảm, nếu như có thể, ông thật sự hy vọng Bình An cả đời được sống an toàn không buồn không lo.
Bình An nghe những lời này của Phương Hữu Lợi, ánh mắt cũng sáng lên.
Tuy rằng cô không biết tại sao ba lại đột nhiên có cái ý niệm này, nhưng so giữa việc chính cô sẽ phải mở miệng yêu cầu ba rằng cô muốn đến giúp ba quản lý công ty, với việc ba tự cảm thấy nên rèn luyện cho cô, hoàn
toàn là hai khái niệm bất đồng.
Đây có phải là đại biểu cho việc có chung một nhận thức không? Ba cũng
cảm thấy cô có thể có năng lực để quản lý Tập đoàn Phương thị sao?
“Ba, tương lai con muốn vào công ty giúp ba, con sẽ không để cho ba thất vọng.” Bình An có chút nghẹn ngào, kiếp trước đã từng khiến cho ba thất vọng, lần này, cô tuyệt đối sẽ không để cho ba vì cô mà phải thương tâm khổ sở.
Phương Hữu Lợi cười nhẹ nhàng gật đầu, quyết định trong lòng càng thêm
rõ ràng, “Tốt lắm, đừng lúc nào cũng lên mạng, không tốt cho mắt.”
“Dạ biết, ba.” Bình An cười nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn bọn họ cùng nhau xuất phát về phía thị trấn
nhỏ phía đông Thành phố J, đó là quê cũ của họ Phương, Dương An trấn.
Phương Khiết Hoa vốn là con gái đã gả ra ngoài, đáng lẽ cũng không cần
cùng về giỗ tổ, nhưng bà lại cho rằng đã lâu rồi không gặp Anh Ba, huống chi cho dù là con gái đã gả ra ngoài, cũng không nên quên quê cha đất
tổ, vì vậy cũng cùng đi theo.
Lâm Triển Tùng chồng cô mở miệng lầm bầm, “Nói hay lắm, cái gì mà sẽ về mừng năm mới với ba mẹ, giờ sao lại giở quẻ rồi...”
Bị Phương Khiết Hoa quét cho một ánh mắt sắc bén, Lâm Triển Tùng khẩn trương ngậm miệng, không dám nói thầm gì nữa.
Từ trung tâm thị trấn đi đến Dương An trấn mất khoảng chừng hai tiếng.
Đây là lần đầu tiên Bình An về quê hương. Khác với kiến trúc nhà cao
tầng ở thành phố lớn, các con đường nơi đây cũng không rộng lắm, nhưng
coi như xây dựng vững chắc, nhà cửa hai bên đều là dạng nhà trệt, rất
nhiều nhà vẫn còn giữ hình thức Tứ Hợp Viện. Thị trấn nhỏ an tĩnh này
khiến Bình An có cảm giác năm tháng trầm lặng tốt lành, thời gian như bị kéo chậm lại.
Bởi vì lần này Phương Hữu Lợi chỉ là về thăm quê hương, cho nên cũng
không muốn kinh động quan viên các cấp của thị trấn, nếu không nhất định sẽ lại giống y như mấy năm trước, lúc anh về đến cố hương thì những
quan viên kia sẽ làm lễ đón tiếp rầm rộ, hy vọng Tập đoàn Phương thị có
thể đầu tư tại Dương An trấn.
Ba chiếc xe hơi màu đen ngừng trước một tòa biệt thự trông rất khác biệt với những nhà xung quanh, trước cửa biệt thự đã có hơn mười cụ ông mặc
kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng đó, vừa thấy được bọn họ liền tươi cười đầy
mặt mà tiến lên đón.
Phương Hữu Lợi nói nhỏ bên tai Bình An, “Đây đều là chú bác dòng tộc Phương thị.”