Bình Bình Vô Kỳ Đại Sư Huynh

Chương 1: Đại La Thánh Địa



Coong!!!!

Coong!!!!

Coong!!!!

Tại Trung Châu Thánh Địa, trên Đại La Tiên Cung, theo từng hồi chuông vang, vạn vật đều yên tĩnh.

Thác nước ở nơi đây như dòng sông sao, non nước trời trăng đều lộ rõ sự khí phái của Tiên gia. Nếu nhìn xa lại có thể thấy những đỉnh núi nơi đây tỏa ra những tia sáng kỳ dị.

Có vàng son lộng lẫy, có linh khí phi phàm, có hồng kiểu nổi lên khắp nơi, có tiên hạc vờn quanh khiến người ta choáng ngợp.

“Các vị sư đệ, sư muội. Nơi đây chính là Đại La Tiên Kiều, bất luận là đệ tự nội môn hay ngoại môn, mỗi ngày vào giờ Mão đều phải đi qua Tiên kiều để tới cung Đại La nghe trưởng lão hoặc sư huynh khác giảng bài. Các ngươi nhất định phải nhớ kỹ không được quên rằng, nếu không có lý do chính đáng, không tới lớp buổi sáng sẽ bị phạt. ”

Trên tiên kiều, một đệ tử trẻ tầm hai mươi tuổi dẫn theo mấy trăm người chậm rãi xuất hiện.

“Chúng ta đã rõ, đa tạ sư huynh giải đáp thắc mắc.”

Cả đám đồng loạt lên tiếng với thái độ vô cùng thành kính đồng thời cũng nhanh chân bước lên tiên kiều.

Đứng trên tiên kiều cúi nhìn sang hai bên có thể thấy tiên hạc trong mây, núi non uốn lượn, thỉnh thoảng còn có thể thấy có kẻ đạp phi kiếm bay qua, thực sự khiến người ta hâm mộ quên lối về.

Mấy trăm đệ tử mới gia nhập hiếu kỳ thò đầu hết nhìn phải lại ngó trái. Trong số bọn họ, có kẻ xuất thân vương công quý tộc, có kẻ từ thế gia tu tiên, thế nhưng đã vào Đại La Thánh Địa thì dân thường hay hoàng tử cũng chẳng có gì khác biệt.

Tiên môn, chí cao vô thượng.

“Các vị đệ muội, nơi này chính là một trăm lẻ tám ngọn Tiên phong, cũng là nơi cư trú của một trăm lẻ tám vị sư huynh, sư tỷ chân truyền. Mỗi vị trong số họ đề là nhân vật nổi tiếng khắp tu tiên giới, hơn nữa mỗi ngọn Tiên phong đều có ý nghĩa khác biệt. Ví dụ như ngọn núi này, ba ngàn dặm vàng song lộng lẫy, chính là phủ đệ của người xếp hạng mười, Kim Quang sư huynh!”

“Ngọn núi này có tiên hạc bay khắp bốn phía là chỗ ở của Thanh Hạc sư huynh xếp hạng tám.”

“Ngọn núi này có Tử khí đông lai ba ngàn dặm, chính là phủ đệ của Tử Vân sư tỷ xếp hạng hai.”

Sư huynh trẻ tuổi dẫn đội từng bước giới thiệu những ngọn núi của đệ tử chân truyền, trong lúc nói đôi mắt không khỏi ánh lên vẻ hâm mộ và mong chờ.

Đợi tới khi đi qua tiên kiều, một giọng nói bỗng vang lên từ giữa đám đệ tử mới.

“Sư huynh, sư huynh, đỉnh núi của đệ nhất chân truyền đệ tử là ở đâu ạ? Sao không trông thấy?”

Có đệ tử ngạc nhiên vì nghe giới thiệu nhiều ngọn núi như vậy, từ hạng mười tới hạng hai mà mãi không thấy nhắc tới hạng nhất.

Lời mới rồi vừa nói ra, chúng đệ tử nhất loại hồi phục lại tinh thần.

Đúng nha, nhắc tới nhiều ngọn núi vậy mà không hề nhắc tới đệ nhất, cái này kỳ quái nha, trước giờ chuyện gì cũng đều có cao thấp, danh hiệu đệ nhất cũng đồng nghĩa được coi trọng nhất nên tự nhiên là thứ ai ai cũng để tâm.

“Ta lại nghe kể là, Chưởng môn đời thứ ba mươi hai của Đại La Thánh Địa từng nói: ‘Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhất. Là người tu tiên đồng nghĩa có thể tu luyện tới cảnh giới Thượng Thiện Nhược Thủy, nếu tranh cường háo thắng sẽ sinh ra chấp niệm, vì vậy Đại La Thánh Địa không có cái gọi là đệ nhất.’”

Có đệ tử lên tiếng nói nguyên do.

Sư huynh tiếp dẫn nghe thế khẽ gật đầu rồi mở miệng tiếp: “Vị tiểu sư đệ này nói không sai. Đại La Thánh Địa đúng là không có Đệ nhất phong, có điều nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì qua vài ngày nữa, Đệ nhất phong có thể sẽ xuất hiện.”

Y nói thế khiến mọi người cực kỳ tò mò.

“Sư huynh nói thế là có ý gì?”

“Không lẽ Đại La Thánh Đại mọc ra Bất Thế kỳ tài?”

“Nghe đồn rằng lúc Tử Vân sư tỷ ra đời liền có Tử khí đông lại ba ngàn dặm, dẫn xuất dị tượng phi phàm, được xưng tụng là tiên nhân tuyệt thế của Đạo môn chúng ta đầu thai chuyển thế, thế mà tỷ ấy cũng không cách nào trở thành đệ nhất ở Đại La, vậy làm sao mà đột nhiên lại muốn có thêm Đệ nhất phong?”

Chúng đệ tử đều rất ngạc nhiên bởi dù sao thì danh xưng đệ nhất kia cũng quá phi phàm.

Ngẫm lại xem, trong thế giới phàm tục, hoàng quyền tranh đấu dẫn tới chém giết vô số, vì cướp hoàng vị mà thí huynh sát phụ, tất cả không phải là vì hai chữ Đệ Nhất sao.

Nơi này là Đại La Thánh Địa, là Tiên môn chí cao vô thượng, đệ tử nơi này đi ra, bất kể là ai, dù có kém thì ở thế giới của phàm nhân cũng có thể thành chư hầu cát cứ một phương.

Chỉ cần có chút thành tựu ở nơi này đã có thể coi là nhân trung long phượng thì tưởng tượng xem kẻ có thể trở thành Đệ nhất phải mạnh cỡ nào?

Mọi người đều tỏ ra hiếu kỳ, thậm chí có người lộ vẻ không tin.

“Ba năm trước, Chưởng giáo chúng ta đi du lịch hồng trần, cùng các vị Chưởng giáo các Thánh Địa khác gặp một tuyệt thế thiên tài. Kẻ này được các vị chưởng giáo gọi là Kỳ Lân Tử, thậm chí tông chủ Thiên Cơ tông còn tiên đoán rằng người này sẽ là đệ nhất thiên tài Tiên đạo trong mười vạn năm qua. Vì thế Chưởng giáo chúng ta đã vượt qua muôn vàn khó khăn, thu vị bất thế thiên tài kia làm Quan môn Đại đệ tử, hơn nữa còn có thể tin tưởng rằng nếu không có biến cố gì thì sắp tới đây, Chưởng giáo sẽ phá vỡ môn quy, lập vị sư huynh kia làm Đại sư huynh đồng thời lập ra Đệ nhất phong.”

Sư huynh tiếp dẫn chậm rãi lên tiếng kể.

Lời vừa ra, ai ai cũng thầm tặc lưỡi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Bất thế thiên tài? Kỳ Lân Tử?”

“Các vị chưởng giáo cùng tranh đoạt?”

“Đệ nhất thiên tài tu tiên của imười vạn năm qua?”

Cả đám không nhịn được thì thì thào thào tự hỏi, dù sao thì những lời kia thực sự khiến người ta chấn động.

“Vậy sư huynh kia ở đâu ạ?”

Có người mặt đầy vẻ sùng bài, kính sợ nhịn không được hỏi.

“Ngay ở phía trước.”

Sư huynh tiếp dẫn chỉ tay về trước, đáp.

“Làm sao để có thể thấy huynh ấy ạ?”

Một thiếu nữ không nén được tò mò hỏi.

“Tùy nhân duyên, như ta suốt ba năm qua chưa từng gặp vị sư huynh này, có điều nghe nói ai gặp hắn đều khen không ngớt miệng, hơn nữa còn nghe đồn rằng lòng Tử Vân sư tỷ đã thầm đồng ý.”

Nửa đoạn sau y hạ giọng nói nhỏ nhưng vẫn khiến cả đám xôn xao như trước.

Mang tâm trạng hào hứng dâng cao, cả đám rất nhanh đi qua tiên kiều. Tức thì, ánh mắt bọn họ đều hướng qua bên trái bởi vị bất thế thiên tài chính là ngụ ở ngọn núi phía bên trái.

“Chính là chỗ đó.”

Sư huynh tiếp dẫn nhanh chóng cất lời giới thiệu đồng thời đưa tay chỉ về một ngọn núi có đủ các loại cây lá đỏ ở phía trên.

Đảo mắt nhìn khắp ngọn núi một lượt có thể thấy cây lá đỏ mọc trải khắp ngọn núi tạo ra một kiểu phong cảnh đẹp đẽ khó có thể miêu tả bằng lời.

Không có có cây lá đỏ, nơi đó còn có rất nhiều đệ tử đang đứng lỳ ở đó, trong số này nữ nhiều hơn một chút nhưng nam cũng không ít.

“Những vị sư huynh, sư tỷ kia là?”

Có vị đệ tử mới tò mò chỉ những kẻ kia rồi hỏi sư huynh tiếp dẫn.

“Bọn họ đều là những kẻ muốn thấy tư thái của vị sư huynh kia. Có điều vị sư huynh kia không chỉ thiên tư phi phàm mà còn rất chăm chỉ tu hành, ba năm qua không rời nơi ở, chỉ có mấy lẫn ngẫu nhiên xuất hiện nhưng mỗi lần như thế đều làm kẻ khác kinh động như gặp thiên nhân. Vì vậy các sư huynh sư tủ mới tới đây đóng giữ, chỉ để chờ cơ hội nhìn thấy vị sư huynh kia.”

Y cất lời giải thích, nghe lời nói cũng tràn ngập sự hiếu kỳ, đồng thời ánh mắt không nhịn được chăm chú nhìn qua phía kia.

Nhưng chính vào thời khắc này, đột nhiên linh khí thiên địa chấn động rồi từng đám, từng đám mây màu vàng kim tụ trên không trung ngọn Hồng Phong.

Những tia sáng vàng kim chiếu rọi cả ngọn Hồng phong tạo ra một vầng hào quang chói lọi.

Không chỉ có vậy, còn có sóng linh khí cực kỳ mạnh mẽ quét ngang vạn dặm khiến tu sĩ khắp nơi trong Đại La Thánh Địa đều có thể cảm ứng được.

Cảnh tượng này thực quá khiếp người.

“Đây là đột phá cảnh giới?”

“Đây là dị tượng sinh ra sau khi đột phá cảnh giới nha.”

“Nghe đồn Thượng cổ Thánh hiền khi đột phá cảnh giới sẽ tạo ra thiên địa dị tưởng, ta vốn cứ nghĩ tin đồn chỉ là tin đồn, không ngờ hôm nay lại có may mắn chứng kiến.”

Cả đám tuy khiếp sợ nhưng cũng rất nhanh sau đó có người hiểu được tình hình, giải thích nghi hoặc trong đó.

“Vị Kỳ Lân Tử này thực bất phàm, tới tông môn ba năm đã đột phá cảnh giới, hơn nữa còn tạo ra thiên địa dị tưởng khủng bố thế này, các ngươi nói xem đây là đột phá cảnh giới gì chứ?”

“Tối thiểu phải là Nguyên Anh cảnh á.”

“Nguyên Anh cảnh? Ầy, vị Kỳ Lân Tử này nghe nói tuổi chưa tới mười tám, nếu thực là Nguyên Anh cảnh, vậy đơn giản là… ầy, không thể tưởng tượng.”

“Ta nghĩ hẳn là Kim Đan cảnh thôi.”

“Kim Đan cảnh? Chuyện này không thể nào, ít nhất cũng phải là Kết Anh cảnh, dị tượng khủng bố thế kia mà chỉ là Kim Đan Cảnh thì về sau nếu còn đột phá thì cảnh tượng phải thế nào?”

Mọi người không nhịn đường cùng nhao nhao bàn tán. Ai ai cũng thấy lòng chấn động.

Chưa dừng ở đó, ở những ngọn núi khác cũng không ít ngươi đưa mắt chăm chú quan sát Hồng phong, có người khiếp sợ, có kẻ than thở, có người lại chẳng biết nói gì.

Dị tượng kia quả thực rất khủng bố.

Đúng lúc này, một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh.

“Xuất hiện, hắn xuất hiện kìa.”

Lời vừa ra, tức thì vô số cặp mắt sáng lên nhìn chằm chằm về phía Hồng phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.