“Đại sư huynh, Đại La thịnh hội ngày mai cử hành. Chưởng giáo mời người tới cung Đại La để chuẩn bị một chút.”
Bên ngoài cửa, không biết là đệ tử nào lên tiếng.
Trong phòng, Lục Trường Sinh đang chau mày viết đan phương. Có điều cái gọi là đan phương này hoàn toàn là do hắn mày mò viết ra.
Viết đan phương không phải chuyện quá khó, bởi như người ta nói dược liệu chia Ngũ hành, chỉ cần phối chế hợp lý chính là một loại đan phương. Nhưng nếu muốn luyện chế đan phương khác người thường thì phải tiến hành phối chế tỉ mỉ tinh tế.
Vì vậy ngắn ngủi chưa tới mười ngày, Lục Trường Sinh liền viết ra hơn mười đan phuong khác nhau.
Về phần có hiệu quả hay không thì có trời mới biết bởi dù sao thì còn chưa luyện ra.
“Đại sư huynh!”
Tiếng gọi nhỏ một lần nữa vang lên khiến Lục Trường Sinh khôi phục lại tinh thần.
“Ừm!”
Thờ ơ đáp một tiếng xong, Lục Trường Sinh liền đứng dậy thư giãn gân cốt một chút rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Đệ tử ngoài cửa đang cung kính đứng chờ, khi thấy Lục Trường Sinh đi ra, y hơi ngẩng đầu lên một chút rồi lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên lại là một tên nam nhân nông cạn.
Cung Đại La tọa lạc ở khu vực trung tâm Đại La thánh địa. Hồng Phong cách cung Đại La tuy không quá xa nhưng cũng tới mấy chục dặm, vậy nên phương tiện giao thông tất nhiên là một pháp khí kiểu phi kiếm.
Có điều phương tiện di chuyển mà tông môn cấp cho hắn không phải phi kiếm mà là Ngọc chu, thứ cao hơn phi kiếm một bậc.
Đợi hắn bước lên ngọc chu xong, pháp khi này rất nhanh liền bay vút lên trời, không tạp âm cũng không ô nhiễm, tốc độ cực nhanh nhưng khiến người ta thấy ngợp. Nguyên do là trên ngọc chu có bày trận pháp ngăn cương phong nên lúc phi hành vô cùng yên tĩnh giúp người ngồi có thể thoải mái ngắm cảnh.
Từ trên ngọc chu nhìn xuống, Đại La thánh địa huy hoàng khí phái, quỳnh lâu ngọc vũ, tử điện kim khuyết(1) mọc trên mỗi đỉnh núi khắp bốn phía, trông như trời sao, thêm vào hoa cỏ tươi tốt, thực đúng là thánh địa Tiên môn.
Tùy tiện chỉ bất cứ chỗ nào cũng có thể tính là cảnh trí hàng đầu, vô cùng thích hợp dưỡng sinh, dưỡng lão.
Mà nếu nói về to lớn khí phái và hoành tráng nhất, tất nhiên chính là cung Đại La.
Cung Đại La cũng không phải một tòa cung điện mà là tổ hợp mấy trăm tòa cung điện hợp lại. Mỗi viên ngói nơi đây đều là ngói lưu ly ngũ sắc dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng năm màu lấp lánh, xung quang có Tiên hạc bay múa, thêm cầu vồng nổi lên khắp bốn phía kèm tiếng tụng kinh cổ xưa càng khiến cung Đại La hiển lộ rõ sự bất phàm.
Ngẩng đầu nhìn lên, dù hắn chưa học Vọng Khí thuật nhưng cũng cũng có thể thấy mây tía phía trên cung Đại La, thứ này chính là biểu hiện cho vô thượng đại khí vận.
Một trong Thiên hạ thập đại thánh địa, quả nhiên danh bất hư truyền.
Có điều tại cung Đại La đang có rất nhiều người xuất hiện, kẻ chạy Đông người chạy Tây, nơi nơi giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ngày mai chính là Đại La thịnh hội, lẽ tự nhiên, cả môn phái đều bị tổng động viên.
“Đại La thịnh hội lần này sẽ mời cả người ngoài sao?”
Trên thuyền ngọc, Lục Trường Sinh cất tiếng hỏi đệ tử trẻ tuổi đứng sau lưng.
Người phía sau sửng sốt một lúc, tựa như không ngờ rằng Lục Trường Sinh sẽ chủ động hỏi y, khiến y có chút bối rối nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, đáp: “Bẩm Đại sư huynh, Đại La thịnh hội lần này chủ yếu là sắc phong sư huynh làm Đại sư huynh, do vậy cũng không có phát thiếp mời rộng rãi.”
“Không mời người ngoài tới?”
Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày không nói gì thêm, chỉ là trong lòng hắn không khỏi suy tư.
Kịch bản này không đúng nha.
Theo lý việc bản thân được sắc phong Đại sư huynh, tông môn sẽ phải mời thiên hạ chính đạo khắp nơi tới cùng chứng kiến, tới khi đó cũng sẽ có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi giống bản thân hắn.
Khi ấy dựa theo kịch bản, trong số người trẻ tuổi sẽ có mấy tên thiên kiêu tâm cao khí ngạo xuất hiện, dùng lời sỉ nhục hắn, bấy giờ hệ thống trong cơ thể hắn liền kích hoạt, dù không phải hệ thống cũng sẽ có một lão gia gia, tựu chung lại là khác xa so với thực tại bình thường chẳng có gì lạ như bây giờ.
“Người xuất chúng như Đại sư huynh, không biết bao nhiêu năm mới có, có thể tới khi phong hiệu Đại La Thánh Tử, đến lúc ấy Thánh Địa nhất định sẽ mời danh môn chính phái khắp thiên hạ cùng tới để tham gia đại hội Thánh Tử.”
Đệ tử trẻ tuổi không biết vị Đại sư huynh của y đang nghĩ gì, ngây ngốc đáp một câu chẳng liên quan.
Cùng lúc đó, thuyền ngọc cũng đã tới cung Đại La.
“Đại sư huynh, mời!”
Đệ tử trẻ tuổi xuống đất trước, mời Lục Trường Sinh rời thuyền.
“Đa tạ sư đệ, sư huynh cũng không có gì cho ngươi. Tấm đan phương này liền tặng sư đệ, phải chăm chỉ nỗ lực, trông ngươi vẫn còn là đệ tử nội môn, phải biết ‘Lộ man man kỳ tu viễn hề, Ngô tương thượng hạ nhi cầu sách’ (2)”
Mấy ngày gần đây đều phải lo xử lý việc Đại La thịnh hồi, chuyện luyện đan chỉ đành gác qua một bên, hơn mười đan phương trong tay giờ cũng không biết nên xử lý thế nào, người sư đệ trước mắt này trái lại là một kẻ được chọn không tồi, để y đi luyện rồi quan sát, nếu luyện ra đan tốt, mọi chuyện đều tốt, còn nếu luyện không ra?
Thật có lỗi, sư đệ, ta và ngươi vốn không quen biết, vì sao phải cố lôi kéo quan hệ?
Nếu đan dược luyện ra có vấn đề?
Vị sư đệ này, bản thân ngươi luyện đan không thành, sao lại cưỡng từ đoạt lý vu oan giá họa cho ta? Người đâu, lôi y tới Diện Bích nhai, phạt diện bích mười năm.
Lục Trường Sinh đã tính kỹ đối sách cho mọi hậu quả có thể xảy ra, có hơi vô sỉ nhưng chỉ cần không dính dáng gì, mọi thứ đều sẽ ổn thôi bởi dù thế nào thì danh tiếng Đại sư huynh cũng không thể nào bị chất vấn được.
Tâm tư Lục Trường Sinh cực kỳ cổ quái, đệ tử trẻ tuổi thì không như thế. Y vốn phụng mệnh tới mời sư huynh đến đây, đồng thời cũng muốn tận mắt trông thấy nhân vật truyền kỳ này, có điều y chưa từng nghĩ tới vị Đại sư huynh này lại có thể lịch sự hiểu lễ nghĩa như vậy, hơn nữa còn đưa đan phương cho y.
Tức thì, Vương Minh vô cùng cảm kích nói: “Đa ta sư huynh ban đan phương, sư đệ nhất định không làm nhục danh tiếng sư huynh.”
“Chớ vậy, đã là tặng cho ngươi, đan phương này sẽ là của ngươi. Sư huynh tìm hiểu chính là Vô Ngã Đại Đạo, hết thảy danh lợi đều là gió thoảng mây bay mà thôi. Có điều nếu thực luyện ra đan tốt, nhớ phải báo với sư huynh một tiếng, xem như là một phần tạo hóa.”
Nói xong, Lục Trường Sinh liền đi thẳng vào bên trong cung Đại La.
Bên ngoài cung Đại La, từ dưới lên trên thấy có một Đăng Thiên Thê(3) đúc từ ngọc Dương Chi cực phẩm. Loại linh ngọc này vô cùng quý giá, tu sĩ bình thường còn chẳng có nổi một khối, chỉ có Đại La thánh địa mới dám lấy loại ngọc thạch này ra đúc chín trăm chín mươi chín bậc lên trời.
Bên cạnh thiên thê không có ai nhưng ngày mai sẽ có đệ tử nội môn đứng hai bên trái phải để đại điển cử hành càng thêm long trọng.
Chín trăm chín mươi chín bậc thang lên trời, nghe thì cao lớn uy nghi nhưng đi hết đúng là muốn lấy mạng già.
Mười bậc là một trượng, chín trăm chín mươi chín bậc là tương đương trăm trượng, cũng là cao ba trăm mét.
Cũng may hắn có tu vi nhất định nên tuy bản thân cùi bắp nhưng cũng không đến nỗi bò lên không nổi.
Nhưng chờ tới lúc hắn đi trên Đăng Thiên thê thì cả người không khỏi khó chịu.
Trên Đăng Thiên thế không hiểu có trận pháp loại gì mà lại hạn chế pháp lực. Ý tứ trong đó cũng rất đơn giản, bản thân người leo nhất định phải leo từng bước một lên.
“Đợi ta trở thành Chưởng giáo xong nhất định phải đập bỏ cái quy định này.”
Tuy trong lòng oán thánh nhưng khuôn mặt Lục Trường Sinh lại rất bình tĩnh, mang theo phong phạm khó nói bằng lời.
Một thân bạch y, tựa như trích tiên hạ phàm.
Lúc này, gió lớn mây bay, vạt áo Lục Trường Sinh bị thôi bay phất phới.
Ước chừng nửa canh giờ, Lục Trường Sinh cũng đã leo xong thiên thê nhưng cơ thể thể cũng rất mệt mỏi.
“Đồ nhi!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Là tiếng Thanh Vân đạo nhân.
Lục Trường Sinh còn chưa kịp nghỉ ngơi nhưng không thể không đưa mắt nhìn lại.
Trong đại điện đang có ba người đứng sẵn đó. Cả ba đều là lão giả, giờ phút này đang đưa tay vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn hắn.
Chẳng biết vì sao, Lục Trường Sinh bất giác muốn chửi thề.
Chú thích:
1: Quỳnh lâu ngọc vũ, tử điện kim khuyết: Đại ý là công trình đắt đỏ và xây dựng tỉ mỉ, đẹp đẽ. Lầu quỳnh ngói ngọc, lầu son gác tía đó.
2. 2 câu thơ trích từ bài Ly Tao của Khuất Nguyên. Dịch thơ là: Quản bao nước thẳm non xa - Để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng!