Bình Bình Vô Kỳ Đại Sư Huynh

Chương 7: Tiểu sư đệ Thanh Phong



Cố nén ý định chửi thề, Lục Trường Sinh bước vào trong đại điện.

Hắn đã hạ quyết tâm, đợi khi mình lên làm Đại La Chưởng giáo, cái Đăng Thiên thê kia chắc chắn phải dỡ xuống, không dỡ cũng phải thay đổi quy tắc, đi bộ lên thực sự là quá mệt mỏi.

“Trường Sinh, bái kiến sư tôn!”

“Bái kiến Lưu Vân sư thúc!”

“Bái kiến Bạch Vân sư thúc!”

Vào trong đại điện, Lục Trường Sinh hành lễ rất đầy đủ, chuẩn mực.

“Tốt, tốt, tốt!”

“Thanh Vân sư huynh, đồ đệ ngươi thu này đúng là quá được nha, so với tên đồ nhi mà ta thu mấy năm trước không biết hơn bao nhiêu lần. Aizzz, mỹ ngọc bực này lại bị ngươi cầm đi.”

Bạch Vân đạo nhân đúng là rất thưởng thức Lục Trường Sinh, hầu như lần nào thấy hắn cũng đều nói vậy.

“Lời này của người đừng có tùy tiện nói chứ, nếu để đồ đệ kia của ngươi nghe được, đoán chừng lại đau lòng, huống hồ có gì đáng tiếc chứ? Trường Sinh bái ta làm thầy, không lẽ còn bị thiệt thòi?”

Thanh Vân đạo nhân có chút bực mình, đáp.

Lục Trường Sinh lại chỉ im lặng không nói. Việc các trưởng bối tranh chấp, hắn không muốn can dự, mà cũng không can dự nổi, giảng hòa càng không muốn làm, tốt nhất là đánh nhau đi, tình cảnh đó mới khiến nội tâm hắn thoải mái một chút.

“Được rồi, hai vị sư huynh đừng đấu võ mồm nữa. Tốt hơn là bàn chuyện chính sự cho xong đã.”

Bạch Vân đạo nhân lên tiếng can ngăn. Lão sợ hai người đánh nhau nên vội vàng giảng hòa.

Nhắc tới chính sự, hai người mới chịu nghiêm túc lại một chút.

“Trường Sinh, ngày mai chính là Đại điển thịnh hội, đến lúc đó vi sư trước trên dưới môn phái, lập con làm Đại sư huynh. Vậy nên có một số việc con phải làm cho tốt, chớ để xảy ra lỗi.”

Thanh Vân đạo nhân nghiêm túc nói.

“Đồ nhi hiểu rõ.”

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu. Đại La thịnh điển không phải chuyện nhỏ, trong ngoài đều phải xử lý cho tốt, nếu để xảy ra sai lầm nào để truyền ra ngoài không phải để người ta cười rụng răng sao.

Hơn nữa, việc của Thánh Địa không có phân lớn nhỏ, bất cứ việc gì cũng phải nghiêm túc, cẩn thận.

“Thanh Phong.”

Thanh Vân đạo nhân hô lên một tiếng.

Rất nhanh, một người từ ngoài điện đi vào. Người này tuổi tầm Diệp Nhiên, tướng mạo thanh tú, hơn nữa tu vi không thấp lại mặc Kỳ Lân bạch bào, cũng chính là đệ tự hạch tâm của Đại La thánh địa.

Trẻ tuổi như vậy lại là đệ tử hạch tâm, hiển nhiên là con ông cháu cha.

“Trường Sinh, đây là Thanh Phong sư đệ con, phụ thân nó là Đường chủ Ngự Kiếm đường, tuổi tác hơi nhỏ một chút. Công việc cần làm trong thịnh hội ngày mai, Thanh Phong sẽ báo cụ thể từng việc cho con, con chỉ cần đi theo Thanh Phong là được.”

Thanh Vân đạo nhân lên tiếng giới thiệu.

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.

“Bái kiến Trường Sinh sư huynh.”

“Đừng khách khí thế.” Lục Trường Sinh vội vàng nâng Thanh Phong, dù sao tên này cũng là đệ tử dạng con ông cháu cha, tạo mối quan hệ tốt luôn không sai.

Tp tâm tư đơn thuần, mắt thấy Lục Trường Sinh thì trong lòng khiếp sợ vạn phần, y như thấy Tiên nhân. Điều y càng không nghĩ tới, Lục Trường Sinh lại hiền hòa như thế, điều này khiến y càng thêm kinh ngạc pha chút tự ti.

Nghĩ tới bản thân mình nhờ thân phận của cha, được người ta tán dương mấy câu liền lâng lâng, nếu đem so với vị sư huynh này, đúng là cách biệt một trời một vực.

Thanh Phong vô cùng xấu hổ, trong lòng cười tự giễu không thôi, nhưng Lục Trường Sinh không biết y đang nghĩ gì nên trái lại hắn thấy Lưu Thanh Phong nhìn khá thuận mắt.

Tuổi còn trẻ, tu vi không thấp, tướng mạo anh tuấn, cute vượt tiêu chuẩn thông thường, quan trọng hơn chính là, có cha là Đường chủ Ngự Kiếm đường, nếu sau này có học tập ngự kiếm cũng có thể đi cửa sau, đỡ phải lo thủ tục lằng nhằng phức tạp.

“Thanh Phong à, ngươi phải chịu khó học tập Đại sư huynh của ngươi một chút, cha ngươi tốn cái giá lớn nhưu vậy chính là để ngươi ở cạnh Trường Sinh mà học hỏi, phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được giở tính trẻ con của ngươi ra đùa nghịch, biết chưa?”

Thanh Vân đạo nhân lên tiếng căn dặn vị tiểu sư đệ này.

“Tính trẻ con? Thanh Phong sư đệ trước đây đã làm gì sao?”

Lục Trường Sinh hơi tò mò.

Lời này thốt ra, Lưu Thanh Phong không khỏi cúi thấp đầu lộ vẻ hơi xấu hổ.

“Mấy ngày trước, Phó chưởng giáo Nhật Nguyệt Kiếm Phái đi một chuyện tới gặp cha hắn, định bàn chuyện hôn sự một chút, kết quả Thanh Phong và cô gái kia gặp mặt một lần, tức thì không giải quyết được gì, chỉ biết cô gái kia về nói với cha nàng, coi như gả cho một cây gỗ cũng sẽ không gả cho hắn, ha ha ha ha!”

Bạch Vân đạo nhân cười ha hả, không để tâm chút nào tới Lưu Thanh Phong đang khá lúng túng.

Lục Trường Sinh thoáng kinh ngạc. Lưu Thanh Phong có bộ dáng không tệ, tuấn tú thanh nhã, hơn nữa tu vi không thấp, làm sao có thể làm thân thất bại.

Có điều, trẻ như vậy đã lo coi mắt có hợp lý không?

“Bạch Vân sư thúc, đâu có như người nói quá vậy chứ. Đơn giản chỉ là tính tình không hợp nhau thôi.”

Lưu Thanh Phong không nhịn được lên tiếng tự giải thích.

Nhưng mấy người kia hiển nhiên không quan tâm phản ứng của Lưu Thanh Phong, chỉ nhao nhao cười.

“Được rồi, người cùng sư huynh đi đi. Các hạng mục công việc của đại điển, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.”

Thanh Vân đạo nhân lên tiếng để Lưu Thanh Phong dẫn Lục Trường Sinh rời đi.

“Sư phụ, còn có việc gì nữa không.”

Lục Trường Sinh cất tiếng hỏi.

“Không còn.”

Thanh Vân đạo nhân nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Điều này khiến Lục Trường Sinh thực sự thấy khó chịu, chuyện có thế này thôi mà bắt mình phải bò cầu thang?

“Chỉ có mỗi việc này, sao sư phụ không bảo Thanh Phong sư đệ tới gặp con luôn chứ?”

Lục Trường Sinh không nhịn được hỏi.

Nghe lập luận này, Thanh Vân đạo nhân không khỏi sững người, tỉ mỉ suy nghĩ một phen xong lại nhìn Lục Trường Sinh, đáp: “Con nói thực là có đạo lý, không hổ là đồ nhi của ta, so với vi sư còn thông minh hơn.”

Rất hiển nhiên, Thanh Vân đạo nhân thực sự không có nghĩ tới, nghe Lục Trường Sinh nói một câu như vậy, không nhịn được lên tiếng tán dương.

“Đúng vậy nha. Trường Sinh thực là thông minh.”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, e là tương lai Trường Sinh thực có thể hiểu được Đại Đạo, phi thăng Tiên giới.”

Lưu Vân sư thúc và Bạch Vân sư thúc cũng không khỏi cất lời khen ngợi.

Nhưng cái kiểu tán dương này chỉ khiến Lục Trường Sinh sửng sốt chứ chẳng có chút vui mừng nào.

Trong lòng ngao ngán, Lục Trường Sinh liền dẫn Lưu Thanh Phong rời đi.

Ra bên ngoài đại điện, Lưu Thanh Phong nhìn Lục Trường Sinh thoáng có vẻ không vui, không nhịn được hỏi: “Đại sư huynh, sao các vị sư thú khen huynh như vậy mà huynh lại có vẻ mất hứng vậy?”

Nghe câu hỏi của Lưu Thanh Phong, Lục Trường Sinh càng thêm trầm mặc, hắn không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể thở một hơi thật dài.

Thấy sư huynh không đáp, Lưu Thanh Phong cũng không hỏi thêm.

Chỉ là đợi đi hết thiên thê, Lục Trường Sinh liền phá vỡ không khí im lặng giữa hai người.

“Người với nàng kia làm thân, là nàng ta không muốn hay là ngươi không muốn?”

“Cái đó tính là làm thân gì chứ, chỉ là mới gặp nhau thôi, có thể là tính cách không hợp, nàng cũng không thích đệ.”

“Vậy ngươi thấy nàng ta thế nào?”

“Coi như cũng khá, chỉ là không rõ vì sao với đệ không có cảm tình gì.”

“Người có kể việc cha ngươi là Đường chủ Ngự Kiếm đường không?”

“Không có nói, nhưng nàng phải biết chứ, huống hồ loại chuyện này, kể cha mẹ ra làm gì?”

“Ừm hứm! Nàng có hỏi trong nhà ngươi có mấy gian phòng không?”

“Không hỏi.”

Thanh Phong tiểu sư đệ trả lời thành thành thật thật khiến Lục Trường Sinh sau đó không khỏi lộ vẻ ta đã hiểu khiến vị tiểu sư đệ sinh lòng hiếu kỳ.

“Sư huynh biết nguyên nhân vì sao nàng không thích đệ sao?”

Lưu Thanh Phong nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Hiểu một chút chứ không phải hiểu hết.”

Lục Trường Sinh lộ chút dáng vẻ cao thâm mạt trắc.

“Khẩn cầu sư huynh giải thích nghi hoặc.”

Tiểu sư đệ đã hoàn toàn bị dẫn dụ sinh ra sự tò mò.

“Ngươi tuổi quá nhỏ, nói cũng không hiểu, cho dù hiểu cũng là hiểu không rõ, không nói thì tốt hơn.”

Lục Trường Sinh thuận miệng đáp.

“Ồ!” Thanh Phong sư đệ khẽ gật đầu rồi sau đó đúng là không có truy hỏi nữa.

Mặt trời chiều ngả dần về Tây, quang huy xán lạn chiếu lên người Lục Trường Sinh tỏa ngược ra Tiên ý không thể nói bằng lời. Một thân bạch y mang theo hàm súc thú vị khó tả, mỗi một cử động đều như tiên giáng trần.

Nhất là trên khuôn mặt trầm mặc kia, đôi mắt đen sâu thẳm như bao hàm cả vũ trụ tinh thần.

Tất cả khiến cho trong đầu người khác không khỏi xuất hiện suy nghĩ, có lẽ bộ dáng Tiên nhân chính là như vậy.

Chỉ là qua một lúc khá lâu, Lục Trường Sinh lại lần nữa lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Vậy nhà của ngươi có mấy gian phòng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.