Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 27: Một chuyến ra ngoài



Việc của Hồng Huy và Châu Chí Ngạn tôi chỉ có thể giúp đến đây, về sau hai cậu ấy sẽ đi tiếp trên con đường thế nào, hai cậu ấy chỉ có thể tự trông vào chính mình.

Sáng hôm sau đến lớp, lớp phó đời sống đưa cho tôi một tờ giấy thông báo, bảo là sách tôi mua đã có rồi.

Cho nên chuông hết tiết vừa vang lên, tôi liền chạy đến phòng giáo viên đã lâu không bén mảng đến, tìm thầy Kền Kền đáng yêu xin giấy ra khỏi trường. Vì trường số 3 áp dụng phương thức quản lý tương đối khắt khe, cho nên những học sinh nội trú như chúng tôi muốn ra ngoài vào buổi trưa, nhất định phải có giấy cho phép của giáo viên phụ trách.

Buổi trưa sau khi tan học, tôi cầm theo giấy cho phép chậm rãi thả bộ trên con đường vừa dài dằng dặc lại nóng hầm hập ra khỏi trường.

“Hi!” Với kiểu chào hỏi ngàn năm không đổi kia, không cần quay đầu lại tôi cũng biết người này là ai.

“Hi! Cậu về nhà à?” Có nhà ở đây đúng là quá tốt, muốn về thì về, muốn ở lại ngủ ký túc xá thì ở.

“Cậu ra ngoài à?” Phải rồi, tôi thừa nhận giữa chúng tôi thực sự vô cùng ăn ý, có thể cùng lúc hỏi nhau một câu hỏi thiếu hàm lượng dinh dưỡng như vậy.

“Mình ra bưu điện lấy sách.” Vừa đáp tôi vừa lấy giấy phép của mình ra cho giám thị kiểm tra. Tôi thấy chướng mắt mấy thầy giám thị của trường mình lâu lắm rồi, chẳng qua đứng dưới mái hiên nhà người ta sao có thể không cúi đầu!

“Ra vậy, thế thì bọn mình thuận đường rồi.” Cậu ấy rất vui vẻ nói.

“Thật? Thế thì cùng đi.” Này bạn, cậu thuận đường chỗ nào hả? Không phải ngay trước cổng trường có một trạm xe bus à? Lẽ ra cậu phải lên xe ở đó chứ, cậu đi cổng trước, thế mà cứ bắt buộc phải chạy đường vòng ra tận cổng sau bắt xe, thuận đường của cậu là nghĩa này à?

“Đúng rồi, chiếc MP3...” Hình như cậu ấy định nói gì đó.

“Ừ nhỉ, quên mất phải trả cho cậu, đợi mình tìm đã nhé.” Vừa nói tôi vừa bắt đầu lục lọi trong cặp.

“Không phải, ý mình không phải vậy, mình muốn nói là...” Cậu ấy trù trừ định lên tiếng giải thích.

“Đây! Cảm ơn cậu nhé!” Tôi đưa lại cho cậu ấy, “mấy bài hát bên trong bài nào cũng hay hết.”

“Không phải ý mình là..., ài, cậu có nhận được tin nhắn tối qua mình gửi không?” Hẳn là cuối cùng cậu ấy cũng từ bỏ việc giải thích rồi.

“Ngại quá, tối qua điện thoại mình giở trò õng ẹo, cậu có việc gì không?” Châu Chí Ngạn đều do cậu hết đấy!

“Không, không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu, ừm..., video trong đó...” Cậu ấy lúng ta lung túng.

“Video? À, phim ‘Ở nhà một mình 2’ hay cực kỳ luôn, có điều mình nghe nói phần 1 còn hay hơn.” Video? Video định dạng không đúng tối qua à? Xem ra đúng là hàng “không phận sự miễn... xem” rồi.

“Thật, thật à? Mình cũng thấy thế.” Sao tôi cứ có cảm giác, người này đã bước vào giai đoạn không còn gì để nói nữa nhỉ.

“À, mình đến rồi, cậu mau về nhà ăn cơm đi.” Tôi đưa tay chỉ bưu điện ở trước mặt, ý bảo chúng tôi nên ai đi đường nấy rồi.

“Ờ, để mình vào lấy sách với cậu, dù sao mình cũng rảnh mà.” Ngón tay bất lực của cậu ấy chỉ về chiếc xe bus số 22 vừa chạy ngang qua.

“Thế cũng được!” Tôi câm nín, cậu còn mạnh miệng thuận đường nữa đi!

“Làm phiền cậu quá, không còn sớm nữa đâu, nhanh về nhà đi!” Đến trước cổng trường, tôi nhận lấy chồng sách trên tay cậu ấy.

“Không sao, mình đứng đây chờ xe là được.” La Trạc Kiệt chỉ trạm xe bus bên kia đường.

Đầu tôi đầy vạch đen. Thế thì việc gì cậu phải dây dưa mãi từ nãy đến giờ với mình? Nếu ngay từ đầu ngoan ngoãn đứng đó đón xe, nói không chừng giờ này cậu đã về nhà ăn uống no nê rồi đấy?

Nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, bống dưng tôi thấy rất buồn cười, không phải mọi người đều nói cậu ấy rất thông minh à? Nhưng mà, hình như tôi cũng vậy, bây giờ không cần soi gương tôi cũng biết bộ dạng vừa cười vừa đứng đây của mình ngốc nghếch biết bao nhiêu? Aizz, mà vốn tôi cũng có thông minh gì cho cam. Tôi cười khẽ lắc đầu, xoay người đi vào trường.  

Buổi chiều tan học.

Nhìn món cơm trong nhà ăn cảm giác đói bụng của tôi liền khăn gói đi du lịch mất, thế nên tôi rủ thêm Thang Tuyết Phân cùng ra ngoài ăn “đại tiệc”.

“Cá mập, ăn xong hai đứa mình đi siêu thị nhé?” Bạn học Thang Tuyết Phân không thèm quan tâm đến hình tượng vừa ăn vừa lớn tiếng hỏi tôi.

“I phục you rồi!” Đột nhiên tôi nhớ ra câu nói nửa trung nửa tây này, “cậu ăn xong rồi hãy nói.”

“Đi đi mà đi đi mà, tụi mình đi đi mà!” Vừa bước ra khỏi quán ăn, bạn học Thang Tuyết Phân lại bắt đầu kì kèo.

“Ừ ừ, mình có nói là không đi đâu.” Tôi phát hiện càng ngày mình càng giống một bà vú nuôi rồi đấy.

“Yeah!” Thang Tuyết Phân phấn khích nhảy cẫng lên.

Chị hai, cậu nghĩ mình vẫn còn là học sinh tiểu học chắc? Cao to lớn tướng thế này, sao lại hành động trẻ con như vậy chứ, mấy em nhỏ hàng thật giá thật xung quanh đang cười cậu kìa, nhớ đừng nói cậu có quen biết mình đấy. Tôi thật sự cảm thấy mình giống vú nuôi lắm rồi, hơn nữa còn là kiểu không được trả công ấy.

“Đi thôi đi thôi!” Cậu ấy tràn trề sinh lực kéo tôi chạy như bay về phía siêu thị.

Sau khi đến được siêu thị mong nhớ lâu ngày, tôi và cậu ấy đi thẳng đến khu vực bán đồ ăn. Ha ha, việc này bình thường như cân đường hộp sữa thôi, đạo trời con người phải lấy ăn làm gốc.

“Hi!” Sao lại là cậu nữa thế?

“Hi! Cậu cũng đến đây mua đồ à?” Tôi nhìn giỏ mua hàng trong tay cậu ấy, đầy ắp đồ ăn vặt các kiểu. Lẽ nào cậu ấy cũng là người bộ tộc ăn hàng? Nhưng trong ấn tượng của tôi hình như cậu ấy không phải người thích ăn vặt cho lắm!

“Mấy cái này? Lúc mình ra ngoài có bạn trong lớp nhờ mua hộ, giờ tự học tối bọn mình phải dựa mấy món này để tiếp thêm năng lượng ấy mà.” Cậu tưởng giờ tự học buổi tối là học chạy bộ à? Lại còn bổ sung năng lượng, tổ chức tiệc trà trong giờ tự học thì có? Tôi hoàn toàn triệt để đuối lời với lớp Thực nghiệm 2 này.

“Phải rồi, cái này cậu cầm đi.” Cậu ấy đưa ra chiếc MP3 tôi mới trả lại lúc trưa ra.

“Hả? Không cần, mình không nghe nữa đâu.” Tôi vội vàng từ chối, vô công không nhận lộc có phải không?

“Minh tải ‘Ở nhà một mình 1’ trong ấy, cậu không muốn xem à? Với lại có cả mấy phim điện ảnh khác nữa, cậu xem xong rồi trả lại mình sau. Dù sao mình cũng ít khi dùng đến lắm.” Cậu ấy gãi đầu nói.

“Ừm, việc này không hay lắm?” Tôi hơi do dự, “Ở nhà một mình 1”, tôi muốn cực kỳ, đặc biệt muốn xem.

“Này Cá, cậu chọn xong chưa thế? Qua bên kia với mình đi!” Thang Tuyết Phân vừa nhún vừa nhảy đi đến, sau đó bất ngờ nhìn thấy La Trạc Kiệt đang đứng trước mặt tôi, cậu ấy quay sang, hỏi: “Bạn cậu hả?”

“Bạn học chung lớp 10.” Tôi trả lời đơn giản vì không muốn tiết lộ quá nhiều, thế nhưng vô tình nhìn thấy ánh mắt La Trạc Kiệt thoáng chút thất vọng, bỗng dưng tôi cảm thấy hơi chột dạ. Nhưng nghĩ kỹ lại, sao tôi phải chột dạ, tôi cũng có nói sai điều gì đâu.

“À, ra là học sinh của lớp Thực nghiệm 1 ngày trước à! Thất kính, thất kính!” Người này lại bày trò quái quỷ gì đây, tôi hung hăng trừng mắt với cậu ấy.

“Vậy mình đi thanh toán đã nhé, cậu cầm lấy đi, không cần vội trả lại mình đâu.” Dứt lời, cậu ấy nhanh chóng chạy lấy người.

“Ê Cá, ai vậy? Hình như mình ngửi thấy mùi gian tình thoang thoảng quanh đây?” Bạn nữ nào đó cười gian xảo với tôi, “hơn nữa...” cậu ấy ngừng một chút, ánh mắt chiếu tướng vào chiếc MP3 trên tay tôi, nói tiếp: “đừng nói với mình hai cậu không thân nhé!”

“Thì mình với cậu ấy không thân, mà hai đứa mình cũng có thân thiết gì đâu, nhỉ!?” Không nghĩ đến có một ngày tôi cũng bị người khác xoay như chong chóng thế này, “mình cũng đi thanh toán đây, mau lên!”

“Này, Cá mập sao cậu có thể như thế hả? Người ta muốn qua bên kia xem đồ tiếp mà!” Thang Tuyết Phân nhanh nhẹn lách sang một bên, sau đó bước đến trước một bước chặn tôi lại: “Khoan đã mà, đi với mình sang bên kia đi, mình không biết chọn làm sao cả!” 

“Rồi rồi, nắm tay mình đau quá, mình đi với cậu là được chứ gì.” Vậy mới nói, Thang Tuyết Phân à, đạo hạnh của bạn còn kém lắm, phải tu luyện nhiều vào mới được!

Buổi tối đánh răng xong, tôi leo lên giường rất sớm.

Mở MP3, tìm đến thư mục video, quả nhiên phát hiện ra video định dạng không đúng mấy hôm trước đã không còn trong máy nữa.

Tôi cũng không vội vàng mở phim xem, bởi vì trong phòng có biến rồi.

“Này, các cậu biết gì chưa? Hôm nay mình với Cá ra ngoài, hai đứa mình gặp một bạn nam, là học sinh lớp Thực nghiệm 1 ngày trước, cậu ấy còn đưa cho Cá một cái MP3 nữa.” Thang Tuyết Phân, cậu tiến bộ rồi đấy, biết công lực mình không đủ liền nhờ mọi người yểm hộ chứ gì?

Thế là, tôi cực kỳ vinh dự trở thành chủ đề của chương trình tọa đàm của phòng buổi tối nay.

“Cá, thật á? Người ta là ai thế?” Vương Doanh Chi cậu biết rõ còn giả vờ hỏi chứ gì? Mình không tin cậu không đoán được cậu ấy là ai.

“Phải đấy, Cá cậu trả lời mau lên!”

“Cá, thẳng thắn được khoan hồng, quanh co lòng vòng phải nghiêm trị!” Cho nên một đám con gái ngu ngơ lại ham nhiều chuyện ngay lập tức hô hào khẩu hiệu vùng lên.

“Việc này...” Tôi nuốt nước bọt, cố ý ngừng lại một chút, không ngoài dự đoán ai nấy đều im lặng lắng tai nghe, “là bạn học cũ, mình nhờ cậu ấy tải phim giúp, tên La Trạc Kiệt, cậu ấy tốt bụng lắm, không tin các cậu cứ hỏi Châu Mẫn với Hồng Huy mà xem.”

“Phải đấy, La Trạc Kiệt tốt bụng lắm.” Châu Mẫn phụ họa lời tôi.

“Đúng nha, cậu ấy không những tốt mà thành tích cũng siêu nữa, cô chủ nhiệm cũ của bọn mình cưng cậu ấy như trứng mỏng luôn.” Cẩm Nghênh cũng là học sinh lớp Thực nghiệm 1 ngày trước nói thêm vào.

“Thế cơ à? Nhưng mà các cậu đang nói La Trạc Kiệt lớp Thực nghiệm 2 á? Mình nhớ Thu từng nói cậu ấy trùm lắm, bài kiểm tra Vật lý lần trước cậu ấy được trọn điểm luôn.” Sau đó Vương Doanh Chi lại dừng lại một chút, “Cá này, sao cậu thân với cậu ấy vậy?”

Vương Doanh Chi cậu tha hồ diễn sâu vào, hai đứa mình hiểu rõ nhau quá mà, mình không tin tên Lương Dục Thu nhiều chuyện nhà cậu không kể chuyện của bọn mình cho cậu nghe.

“Cũng bình thường, vì lúc trước cậu ấy ngồi phía trước mình nên cũng hay nói chuyện.” Tôi trợn mắt nói dối, chẳng qua trên thực tế điều này cũng không phải hoàn toàn không đúng, với lại quan trọng hơn tiểu thư đây là tay thành thạo trong việc này.

“Thật chứ? Có điều đúng là mình từng nghe có người khen cậu ấy, Hắc muội cũng không ngớt lời ca ngợi cậu ấy cần cù chịu khó.” Hình như tôi đang được chiêm ngưỡng nụ cười xấu xa của người nào đó.

“Ha ha, vậy nữa à? Chắc vì Hắc muội thích người ta thôi.” Tôi cố tình suy đoán. 

“Ừ, cũng có khả năng này!” Châu Mẫn rõ ràng không biết tôi và Vương Doanh Chi đang đấu trí với nhau, ngốc nghếch phát biểu ý kiến.

“Mà này, không phải Hắc muội có người yêu rồi à? Bạn học cũ của mình bảo thế.” Người đặt câu hỏi là Cẩm Nghênh.

“Cậu muốn nói bạn học tên Lâm hả? Hình như có tin đồn này thật.” Chiêu giả ngốc này đúng là vô cùng có ích.

“Ừ ừ, đúng cậu ấy đấy! Không phải cậu ấy bị Hắc muội đá rồi đấy chứ? Ài, tội nghiệp quá!” Bạn học Cẩm Nghênh, nghe cứ như thể cậu đang cố gắng phao tin người ta bị Hắc muội đá thật ấy. Theo mình việc làm của cậu mới tội nghiệp ấy.

“Nhưng hôm kia mình còn thấy Hắc muội với bạn Lâm nắm tay đi trên đường mà!” Hồng Huy kể sự thật cậu ấy chính mắt nhìn thấy.

“Không lẽ là tình tay ba?” Thang Tuyết Phân thay mặt mọi người hỏi.

“Hẳn là tình tay bốn đấy!” Vương Doanh Chi giả vờ thần thần bí bí nói.

“Thôi đi, việc này liên quan gì đến bọn mình đâu, trừ phi bọn mình đi hỏi trực tiếp đương sự, nếu không thảo luận đến năm sau cũng không thảo luận ra kết quả. ” Nếu chủ đề này không dừng lại ở đây, chắc tôi đi nhảy lầu mất.

“Cũng có lý, không quan tâm nữa, đi ngủ thôi!” Hồng Huy và tôi dù ít dù nhiều vẫn có sự ăn ý nhất định.

Cho nên, xem như tôi đã an toàn sống sót qua cơn hiểm họa này.

Thực ra, phải nghe những điều Vương Doanh Chi nói mà bảo không để ý thì là lừa mình dối người, dù tôi biết mấy câu này nhất định có sơ hở, nhưng tôi lại không tìm được lý do gì để phản bác, hơn nữa dù có, tôi lấy tư cách gì để phản bác đây? Vậy nên, những thiệt thòi tối nay tôi là người ăn đủ.

Bỏ qua vậy, không tiếp tục suy nghĩ những điều phiền não này nữa, nghe nhạc rồi đi ngủ thì hơn! Ai ya, những giai điệu êm ái của Bandari truyền vào tai khiến người nghe cảm thấy vô cùng thư thái, quả không hổ là liều thuốc xoa dịu tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.