Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 46: Thư viện trường yên tĩnh



Một nửa học kỳ trôi qua rất nhanh, bây giờ về cơ bản chúng tôi đã bước vào giai đoạn ôn tập tổng thể. Mỗi ngày đồng hồ báo thức vang lên lúc 5 giờ 40, tôi nằm trên giường đếm nhẩm từ 1 đến 100, sau đó bật dậy xông ra ngoài chiếm đóng nhà vệ sinh, trở ra liền lập tức đánh răng rửa mặt, cuối cùng trở lại chiến trường, leo lên giường thay quần áo, mang giày vào, ra khỏi cửa. Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài 15 phút đồng hồ, với điều kiện tôi là người thức dậy đầu tiên. Một phòng ký túc xá 12 người ở, chỉ có hai nhà vệ sinh, một ban công, bình thường muốn tắm rửa gội đầu cũng phải tranh thủ từng giây, bởi vì thời gian là thứ cực kỳ có hạn.

Vừa ra khỏi cổng ký túc xá tôi liền cố tình đi chậm lại, bởi vì căng tin đúng 6 giờ mới mở cửa, nếu không muốn chầu chực đợi cần phải kiểm soát cho được tốc độ của mình. Dọc đường đi tôi còn có dịp nhìn thấy vài học sinh đứng dưới đèn đường học từ vựng tiếng Anh, rõ ràng mọi thứ vẫn chưa đến mức căng thẳng như thế, nhưng bầu không khí ở đây lại khiến chúng tôi không thể không căng thẳng.

Tầm 6 giờ 15 ăn sáng xong tôi sẽ đến lớp, sau đó ôm theo sách gục trên hành lang hoặc ban công cắm đầu đọc, thỉnh thoảng cũng chào hỏi vài câu với các bạn học đang bước lên lầu. Đúng 6 giờ 25 là có thể nhìn thấy thầy phụ trách khối đứng dưới sân chuẩn bị ghi tên những học sinh đến muộn.

Chuông vào lớp vang lên lúc 6 giờ rưỡi, những người cùng cảnh đứng đọc sách ngoài hành lang giống tôi lập tức gập sách lại, quay vào lớp, lại giở một quyển sách khác tiếp tục đọc. Từ 6 giờ rưỡi đến 7 giờ là thời gian tự do đọc sách, giáo viên chủ nhiệm đúng giờ có mặt tại lớp. Đến 7 giờ, sau khi tiếng chuông vừa kết thúc, giáo viên chủ nhiệm sẽ rút quân, một giáo viên khác bước vào, học sinh lại rút một quyển sách khác ra khỏi ngăn bàn, uống một ngụm nước, quá trình tiếp tục diễn ra.

7 giờ 15 chuông lại vang lên, giáo viên lại lui quân, chúng tôi không còn chút hơi gập sách lại, sau đó lười biếng đứng dậy, chuẩn bị xuống sân tập thể dục buổi sáng. Đề tài vạn năm không đổi lúc xuống cầu thang là chất lượng giấc ngủ trong 45 phút đọc sách buổi sáng.

“Lúc nãy đọc sách ngoại ngữ mình cứ gà gật suốt, cuối cùng đầu đập xuống bàn một cái, may mà chưa bị giáo viên phát hiện. Thiếu chút nữa muốn đứng tim luôn!”

“Mình cũng thế thôi. Mới không chịu được nhắm mắt một cái liền bị giáo viên đến gõ bàn.” Những mẩu đối thoại kiểu này tôi nghe quen đến không thể quen hơn.

Hết giờ tập thể dục buổi sáng, một ngày học chính thức bắt đầu. Làm bài tập, sau đó nghe giải đề, tình tiết này diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần một ngày. Bù lại làm quen rồi thì chẳng cảm thấy gì nữa. Như tôi này, bài tập thì chăm chỉ làm, lúc giải đề thì ngủ gật, dù sao cũng có người đang nghe, hết tiết mượn vở chép bù lại là ổn thôi.

Buổi chiều 5 giờ rưỡi tan học, tức tốc phóng đến căn tin ăn cơm chiều, sau đó vội vàng đến thư viện học bài cùng người nào đó. 6 giờ 20 cùng nhau rời khỏi thư viện, 6 giờ rưỡi thời gian tự học buổi tối chính thức bắt đầu.

10 giờ tiếng chuông vang lên lần cuối cùng trong ngày, giờ tự học tối kết thúc.

Dùng tốc độ chạy 100m lao như bay về ký túc xá, bá chiếm nhà vệ sinh tắm rửa. 11 giờ rưỡi tắt đèn toàn bộ, sau đó không đến một phút sau trên đầu giường mỗi người đều mọc lên một ngọn đèn leo lét. Những lúc này, bình thường tôi đều tìm tiểu thuyết để đọc, dù sao cũng nên thư giãn một chút, nếu không sớm muộn gì tôi cũng gục ngã.

Điều tôi chờ mong nhất mỗi một ngày chính là nửa tiếng đồng hồ trong thư viện, bởi vì ngoại trừ thư viện, tôi không thể nhìn thấy cậu ấy ở nơi nào khác. Có điều tôi biết, cuộc hẹn ở thư viện của chúng tôi, không duy trì được bao lâu nữa. Cố tình chạy đến thư viện làm chút ít bài tập, sau đó chưa kịp ngồi nóng chỗ đã phải quay trở lại lớp, thực ra hoàn toàn không cần thiết, là một hành động rất xa xỉ.

Tôi khẽ khàng kéo dịch chiếc ghế bên cạnh cậu ấy, chậm rãi ngồi xuống, tôi không lên tiếng chào cậu ấy, cậu ấy cũng không ngẩng đầu lên từ đống bài tập. Tôi im lặng giở sách của mình, cũng mài đầu nghiên cứu. Quyển “Tạp chí văn nghệ thanh thiếu niên” vốn nằm giữa hai chúng tôi không biết từ lúc nào không còn xuất hiện nữa, đến lúc này tôi mới giật mình phát hiện, hình như kỳ trước tôi cũng chưa xem.

Tôi cầm bình nước lên định uống mới nhận ra lúc nãy ở căng tin quên rót thêm vào, thế là tôi mang thêm bình nước đang đặt trên bàn, đi đến phòng trà lấy nước.

Lúc đặt hai bình nước xuống, mở bình của cậu ấy ra xem mới để ý bình vẫn còn đầy, tôi ngẩn người một lúc, tôi đổ hết ra lấy nước mới cho cậu ấy. Có nên nói với cậu ấy? Thật lòng tôi không muốn trở thành gánh nặng của cậu ấy, cũng không muốn để cậu ấy nghĩ rằng mình là gánh nặng của tôi. Tôi do dự mãi, tôi thật sự không muốn tiếp tục lãng phí từng giây từng phút ít ỏi này nữa.

“La Trạc Kiệt, mình, ngày mai mình không đến thư viện được.” Lúc xuống cầu thang, tôi không nhịn được nữa lên tiếng. Tôi biết cậu ấy hiểu ý mình là gì.

“Ừ, được mà, mình cũng định nói với cậu ngày mai mình không đến.” Cậu ấy cười nói. Không biết tôi tại sao lại cảm thấy nụ cười của cậu ấy lúc này là cười buồn.

Tôi quyết chí rồi, trước khi thi đại học sẽ không cố tình tìm gặp cậu ấy nữa. Cứ trở lại như cũ thôi, tôi phải cố gắng hết sức hoàn thành giấc mơ của mình.

Buổi tối ngày hôm sau.

“Ách.” Đến khi đặt chân lên cầu thang tầng hai thư viện, tôi mới nhớ ra hôm qua mình đã hùng hồn nói hôm nay không đến. Tôi không cười nổi, thôi, đến rồi thì cứ lên thôi, dù sao cũng chỉ có một mình.

“Eh…” Tôi lại một lần nữa không nhịn được thốt lên, hình như mắt tôi có vấn đề rồi? Sao cậu ấy lại ở đây? Không phải đã nói rõ rồi sao?

Tôi vòng đến một góc khác, kéo ghế ngồi xuống, tôi thực sự không muốn để cậu ấy biết mình có đến, tôi biết mình nên quay lưng đi, nhưng hình như bước chân của tôi không chịu sự kiểm soát của đầu óc, thực ra trong lòng mình, tôi vẫn đang mong cậu ấy sẽ phát hiện ra.

Cuối cùng cũng làm xong rồi! Tôi ngả người dựa vào lưng ghế, uốn éo thắt lưng lười biếng của mình, liếc mắt về phía cậu ấy thăm dò. Ối, người đâu rồi?

Tôi ngó nghiêng ra phía cửa theo phản xạ có điều kiện, bất ngờ bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy.

“Ách, không biết sao hôm nay lại đến.” Tôi ngại ngùng nói.

“Mình cũng thế.” Hình như cậu ấy cũng không được tự nhiên.

“Ừ, thành thói quen rồi. Bọn mình phải từ từ cai thôi?” Tôi thử thăm dò.

Cậu ấy không nói gì, tôi cảm thấy cực kỳ túng quẫn. Mãi đến lúc tạm biệt cậu ấy mới nhẹ giọng đáp: “Được.”

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, chúng tôi vẫn không hẹn mà gặp ở thư viện, vẫn im lặng nhìn nhau. Tôi âm thầm ăn mừng sự ăn ý của hai người, lại thở dài sự cố chấp của hai người, cuối cùng tôi thực sự hạ quyết tâm không đến nữa. Nếu bắt buộc phải có một người đứng ra phá vỡ sự ăn ý này, cứ để người đó là tôi. Dù sao tôi cũng chẳng phải người tốt gì.

“Ngày mai mình không đến đâu, thật đấy, mình hẹn bạn ra ngoài ăn cơm rồi.” Ngày mai không đến, sau này cũng sẽ không đến. Tôi biết, cậu ấy cũng hiểu.

“Ừ, trùng hợp ngày mai mình cũng có việc bận.” Cậu ấy vẫn đang trấn an tôi.

“Vậy, bye bye nhé!” Lần này là bye bye thật rồi. Việc gì sau khi thi đại học đợi khi thi xong hãy tính, cho dù cuối cùng chúng tôi không thể thành đôi, ba năm này cũng đủ lưu lại một ký ức rất đẹp rồi.

“Cá, sao hôm nay ăn cơm ở ký túc xá vậy? Chẳng phải bình thường cậu ăn cơm ở căng tin rồi đến thư viện tự học còn gì?” Người lựa chọn đi tắm vào buổi chiều Châu Mẫn lấy làm lạ hỏi tôi.

“Có gì đâu, hôm nay căng tin đông quá, về đây ăn thoải mái hơn.” Nếu hôm nay gặp cậu ấy ở căng tin, cậu ấy sẽ biết ngày hôm qua tôi nói dối mất.

“Lát nữa mình đi thư viện trả sách, cậu đi với mình nhé?” Châu Mẫn làm mặt đáng thương hỏi tôi.

“Ách,” tôi không bịa nổi lý do gì để từ chối, “cũng được.” Dù sao hôm nay cậu ấy cũng không đến, có lẽ không sao đâu, với lại trả sách phải lên tầng 4, phòng đọc lại ở tầng 2, dù cậu ấy có mặt ở đó cũng chưa chắc đã gặp nhau.

“Cậu thích đến thư viện tự học lắm hả?” Châu Mẫn hỏi.

“Lúc trước thôi, tại thư viện yên tĩnh. Có điều bây giờ làm gì dư dả thời gian nữa, chạy tới chạy lui phiền phức nên mình chẳng đi nữa.” Tôi phát hiện càng ngày trình độ nói dối của mình càng điêu luyện, mà thực ra cũng không tính là nói dối, chỉ là nửa thật nửa giả thế này cũng chột dạ lắm, tôi chẳng thích mình thế này chút nào.

“Cũng phải. Lớp học tất nhiên không so được với thư viện, nhưng chỉ đến đó ngồi nửa tiếng thì đâu học hành được gì.” Châu Mẫn cũng hiểu nội tình, nửa tiếng đồng hồ, có lúc ngay cả tinh thần còn chưa kịp tập trung đã phải đi rồi, nói một câu khó nghe chính là, hoàn toàn lãng phí thời gian.

“Vương Doanh Chi suốt ngày chọc ghẹo cậu đang yêu đương, nói thật là mình với bọn Cẩm Nghênh cũng có lúc thấy nghi ngờ lắm.” Châu Mẫn nửa đùa nửa thật nói.

“Đời nào có khả năng đó, tốn công cậu nghĩ nhiều rồi.” Câu Châu Mẫn vừa nói làm tim tôi suýt chút nữa trào lên cổ họng, hình như những lúc chỉ có tôi và La Trạc Kiệt bên nhau chưa lần nào bị các cậu ấy phát hiện nhỉ?

“Ai bảo cậu lúc nào cũng một mình, đi học tự mình đi trước, ăn cơm cũng không rủ bọn mình theo, đến thư viện thênh thang một mình, ngay cả tan học đến nhà vệ sinh cũng không gọi ai một tiếng.” Châu Mẫn tiếp tục trình bày suy nghĩ. Tôi nghe đến nỗi muốn câm nín, quả nhiên cùng nhau đi vệ sinh mới là biểu hiện tình bạn của đám con gái? Tôi buồn bực. Tôi chỉ không thích đợi người khác, càng không thích để người khác đợi thôi.

“Thế mà cũng được à? Làm sao mình vào nhà vệ sinh cùng một bạn nam được?” Tôi cười không nổi, trí tưởng tượng của các cậu ấy không phải chỉ phong phú bình thường thôi đâu.

“Mình có nói chuyện đó đâu, mình cảm thấy hình như cậu có nhiều thời gian và không gian riêng tư có thể đi làm chuyện khác hơn bọn mình. Bọn mình lại không ở cạnh cậu.” Châu Mẫn giải thích.

“Vậy cậu có thấy mình với bạn nam nào đặc biệt thân thiết chưa?” Tôi hỏi ngược lại, dù sao cũng chắc chắn chưa bị nhìn thấy lần nào.

“Oài, hình như không có!” Thấy Châu Mẫn lục lọi trí nhớ đầy khổ sở, tôi liền cực kỳ muốn bật cười. Tôi cho rằng nếu thật sự yêu đương, có lẽ mình cũng không thuộc kiểu muốn thông báo cho toàn thế giới biết, có những chuyện, tôi thích tận hưởng một mình hơn.

“Mình thì thấy có người nào đó muốn yêu đương rồi này?” Tôi ẩn ý đáp lại, nhớ không lầm gần đây Châu Mẫn suốt ngày “tên ngốc này” thế này, “tên ngốc này” thế kia.

“Không có, làm gì có chuyện đó!” Nhìn đi, xù lông lên rồi kìa, nói không có ai thèm tin chứ?”

“Không có thì thôi.” Tôi tùy tiện phất tay, “bây giờ dù có cũng chẳng có thời gian yêu đương.” Tôi ngầm nhắc cậu ấy, mong cậu ấy sẽ hiểu, bây giờ không chuyện gì quan trọng hơn học hành cả.

“Ha ha, thì vốn không có mà!” Châu Mẫn khựng một chút, sau đó đẩy tôi nói: “Được rồi, bọn mình đi thôi!”

Lúc xuống cầu thang, tôi cố tình nhìn về phía phòng đọc, quả nhiên vị trí đó trống không chẳng có ai. Đã biết trước sẽ như thế, nhưng tôi vẫn thấy thất vọng, thất vọng xong lại thở phào nhẹ nhõm. Phòng đọc này, e rằng về sau cũng chẳng có mấy cơ hội bước vào. Trước khi quay lưng xuống cầu thang, tôi nhìn thêm chiếc bàn đó lần nữa, tôi biết rất nhanh thôi nó sẽ không còn là vật riêng của chúng tôi nữa.

Nhìn những bạn học vội vàng vàng vàng đi trong trường, bỗng dưng cảm thấy thực ra không phải chỉ có một mình mình, rất nhiều người cũng giống tôi, vì kỳ thi đại học mà từ bỏ điều gì đó. Điều đó đáng hay không, ngay lúc này chỉ có ông trời mới biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.