Bình Đạm Như Thủy

Chương 12



CHƯƠNG 12.

Kỳ Vân đối với việc La Tĩnh Hòa đón cậu tan học vẫn luôn thấy ngài ngại. Sợ làm phiền anh. Kỳ thật không phải thế.

La Tĩnh Hòa rất thích dừng lại vườn trường trong chốc lát, nhìn những con người của tuổi trẻ vẻ mặt hồng hào tràn đầy sức sống lướt ngang qua. Đối với anh mà nói, tuổi trẻ là một từ đã có phần xa xôi. Dường như chỉ trong nháy mắt thôi, anh đã ba lăm tuổi, rồi sẽ bốn mươi, rồi sẽ nhanh chóng thành lão già. Mỗi sáng rửa mặt, quan sát bản thân trong gương, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ mệt mỏi.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Trong nháy mắt, đã nâng cấp thành nhân vật ông chú rồi.

La Tĩnh Hòa thích nhìn thấy Kỳ Vân ôm một chồng sách vô cùng phấn khởi mà chạy về phía mình. Kỳ Vân cực thích trang phục cao bồi, toàn thân cao thấp đều là màu xanh da trời nhạt cũ cũ như bị giặt nhiều đến trắng bệch, thoáng nhìn là một cậu thanh niên trong sáng sạch sẽ. Anh hiểu vì sao Kỳ Vân thà chết cũng không chịu ra xã hội, chỉ ở trong trường đọc sách nghiên cứu tri thức, cũng là một loại may mắn. Lần đầu tiên nhìn thấy, cảm giác cậu mang đầy phiền muộn trên người, cười cũng chỉ cười giả. Sau lại dần dần thay đổi, ánh mắt Kỳ Vân nhìn anh trong veo đầy tín nhiệm. La Tỉnh Hòa rất hưởng thụ sự tin cậy này.

Trong mắt anh, Kỳ Vân chỉ là tên nhóc con. Tên nhóc con vừa tùy hứng vừa đáng yêu.

Căn hộ hiện tại đang thuê không lớn. Xuyên qua cửa sổ phòng bếp có thể trực tiếp nhìn ra phòng khách. Nhóc con mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình của anh, tay áo ống quần đều xắn lên, cổ áo hơi lệch, để lộ cần cổ thon dài. Cậu vòng chân trên sô pha ôm laptop xem động mạn (1), trong miệng vừa lẩm nhẩm tên “anime mới” (2) của mấy tháng tới, vừa ăn một gói khoai tây chiên lớn.

“Đừng ăn nữa. Để bụng lát ăn cơm. Có món sốt cà chua cậu thích nhất đấy.” Âm thanh tao nhã của La Tĩnh Hòa truyền ra, Kỳ Vân ngừng ăn, liếm liếm ngón tay, khép laptop lại: “Thật hở?”

“Chứ giả cái gì. Nhìn vụn khoai tay cậu ăn rơi đầy sàn nhà kia.”

Kỳ Vân le lưỡi, cầm chổi quét sàn nhà, sau đó rửa tay, ngoan ngoãn ngồi trước bàn chờ cơm. Vẻ mặt đầy trông mong nhìn La Tĩnh Hòa, rất giống chú chó nhỏ chờ chủ cho ăn.

“Chiều nay không bận gì. Anh có phải lên công ty không?”

La Tĩnh Hòa giữa trưa chạy về nấu cơm, buổi chiều còn phải quay về công ty. Có điều làm ông tổng tốt ở chỗ, không cần phải tuân thủ theo giờ giấc hành chính, không sợ bị phê bình đi sớm về muộn.

“Cậu muốn quá giang?” La Tĩnh Hòa bài trí đồ ăn lên bàn. Kỳ Vân lắc đầu, cười nói: “Xuân khốn thu phạp. Hai hôm nay cày một bài luận văn, mỗi ngày chỉ ngủ vỏn vẹn mấy tiếng, sáng nay rốt cuộc đã nộp lên, buổi chiều tôi muốn ở nhà ngủ bù.”

La Tĩnh Hòa gật đầu: “Vậy cũng tốt.”

Cơm nước vừa xong Kỳ Vân đã tính đánh một giấc. La Tĩnh Hòa thở dài nói: “Bà ngoại tôi bảo cơm nước vừa xong đã ngủ ngay sẽ biến thành rùa đấy… Cho nên cậu trước tiên tới lui mấy vòng trong phòng đi rồi hẵng lên giường.”

Kỳ Vân ngáp to một cái, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng khách rồi mơ màng mà chui vào phòng ngủ, ngã phịch xuống ổ chăn đỏ thẫm. La Tĩnh Hòa quét dọn phòng bếp xong, mặc áo khoác vào rồi rời nhà. Khi đóng cửa trong phòng ngủ mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, “Đi đường chậm chút nhé.”

La Tĩnh Hòa mỉm cười, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lúc xuống lầu vừa vặn cũng có người từ lầu trên xuống. Đó là một người thanh niên tuổi xấp xỉ Kỳ Vân, nhìn thấy La Tĩnh Hòa liền rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh ở lầu này sao?”

La Tĩnh Hòa cười đáp: “Đúng vậy.”

Người thanh niên kia vội hỏi: “Vậy, anh có biết Kỳ Vân ở khu này không?”

La Tĩnh Hòa ngạc nhiên: “Kỳ Vân?”

Đối phương gật đầu: “A, không phải là họ Tề (3) hay gặp kia đâu, là một cái họ rất ít gặp. Cậu ấy… còn ở chỗ này không?”

La Tĩnh Hòa đáp: “Ở chỗ này. Cậu tìm cậu ấy?”

Người thanh niên nói: “Tôi… đang tìm cậu ấy. Có phải cậu ấy ở tầng năm không? Nhưng nhà đối diện cậu ấy bảo đã lâu rồi không thấy cậu ấy về nhà.”

La Tĩnh Hòa hỏi lại: “Cậu là bạn cậu ấy?”

Người thanh niên quét mắt nhìn anh: “Là bạn rất thân hồi đại học.”

La Tĩnh Hòa ừ một tiếng: “Nếu cậu ấy không ở nhà thì chắc có việc ra ngoài rồi. Không thì cậu đến trường cậu ấy tìm xem?”

Người thanh nhiên đột nhiên hỏi: “Anh biết cậu ấy vẫn còn đi học?”

La Tĩnh Hòa hơi hoảng: “A, nghe nói cậu ấy học lên nghiên cứu sinh.”

Người thanh niên không nói gì nữa. Ra hành lang, đi về hướng ngược lại với La Tĩnh Hòa.

La Tĩnh Hòa lướt nhìn bóng cậu ta. Nếu là bạn rất thân thời đại học, sao chưa từng nghe Kỳ Vân nhắc đến? Mấy người bạn của Kỳ Vân La Tĩnh Hòa đều biết mà.

Quên đi. La Tĩnh Hòa tự cảm thấy bản thân thật vô vị, gác người xa lạ thình lình xuất hiện kia sang một bên, tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe.

Gần đây Lưu mập khá là quan tâm đến Kỳ Vân. Kỳ Vân cũng biết nhờ La Tĩnh Hòa nói mấy câu, giúp cậu chuyện gì cũng thuận lợi hơn. Nhưng Kỳ Vân cũng không có ý định nói ra. Cuộn mình trong chăn đánh một giấc ngủ trưa ngon lành, Kỳ Vân ngọ nguậy không muốn ngồi dậy. Buổi chiều La Tĩnh Hòa gọi điện hỏi có món gì đặc biệt muốn ăn không, Kỳ Vân nói muốn ăn dứa. Sau khi tan tầm La Tĩnh Hòa đặc biệt chạy đến siêu thị, mua không ít trái cây.

Thực trùng hợp, đụng phải Từ Ngưng. Từ Ngưng đứng bên cạnh anh lựa táo, không nghĩ qua là cùng chọn trúng một quả, sau đó cả hai cùng ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy đối phương. Không hiểu vì sao, Từ Ngưng ít nhiều có điểm sợ La Tĩnh Hòa. Người đàn ông này rất có tiềm chất không giận mà uy, hơn nữa không phải đối với ai cũng thân thiện ân cần như đối với Kỳ Vân. Từ Ngưng hơi ngây người, La Tĩnh Hòa mỉm cười bắt chuyện: “Nói đến táo, Yến Đài vẫn là ngon nhất.”

Từ Ngưng lơ ngơ vâng một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. La Tĩnh Hòa chỉ cười cười, không nói gì nữa. Đang lựa, chợt nghe có người gọi Từ Ngưng, La Tĩnh Hòa nhìn lên, là người thanh niên tình cờ gặp ở hàng lang lúc sáng. Từ Ngưng đứng bên cạnh đổi sang vẻ mặt rất không kiên nhẫn, biểu lộ bản thân đang khó chịu. Ngay khi La Tĩnh Hòa cân nhắc có nên rời đi không, Từ Ngưng lên tiếng: “Mày gọi tao làm gì?”

Võ Khánh Chi đút tay vào túi áo gió, có chút ngập ngừng: “Mấy ngày nay vẫn không gặp Kỳ Vân…”

Từ Ngưng nhướng mày, tỏ vẻ rất ngạc nhiên hỏi: “Liên quan gì tới mày?”

Võ Khánh Chi cười khổ. Bạn đại học của Kỳ Vân không nhiều lắm, nhưng chỉ vài người như thế này thôi cũng khó lòng đối phó rồi, từ sau lần đó bọn họ người nào cũng nhìn hắn bằng nửa con mắt. Hắn chậm rãi nói: “Tôi lo cho cậu ấy.”

Từ Ngưng cười nhạo một tiếng: “Sợ cậu ấy luẩn quẩn trong lòng? Vậy không cần đâu, tao thấy cậu ấy trong khoảng thời gian này còn tăng thêm mấy cân đấy.”

La Tĩnh Hòa yên lặng đứng sau Từ Ngưng, chăm chú nhìn vào ụ táo màu đỏ. Siêu thị vì muốn giữ tươi, mỗi quả táo đều bôi sáp, phản chiếu ánh sáng óng ánh.

“Cậu có cần cứ hễ thấy mặt tôi là xù gai lên như thế không?” Võ Khánh Chi thình lình trách móc, trong giọng nói dẫn theo phần bất mãn: “Tôi bất quá chỉ là muốn nhìn thấy cậu ấy thôi.”

“Không cần. Lúc cậu ấy nằm viện mày đâu tới, hiện tại hạnh phúc vô cùng mày đi quấy rối cái gì?” Từ Ngưng mang theo túi lớn muốn đi, bị Võ Khánh Chi giữ lại: “Cậu… có ý gì?”

Từ Ngưng hất tay hắn ra: “Ý trên mặt chữ. Địa cầu lớn như vậy, hơn sáu tỷ dân, một nửa là nam giới, mày nghĩ không phải mày thì không được ư?”

Mặt Võ Khánh Chi thoáng cái trắng bệch. Liếc nhìn Từ Ngưng một cái, xoay người rời đi. Mới đầu còn bước bình thường, sau cùng đổi chạy như điên.

Từ Ngưng cúi đầu, thở ra một hơi thật dài. Cậu quay sang nói với La Tĩnh Hòa đang đứng sững: “Nói vậy chắc anh cũng đã hiểu, đúng không.”

La Tĩnh Hòa vẫn sững sờ.

“Nói tóm lại, Kỳ Vân, là đồng tính luyến ái.” Từ Ngưng cứng nhắc nói, tốc độ hơi dồn dập: “Tên vừa nãy, là người yêu thời đại học của Kỳ Vân. Về sau thì đá Kỳ Vân. Hiện tại lại hối hận.”

La Tĩnh Hòa hiếm khi nào cứ đứng thất thần ra như thế.

Trước khi đi, Từ Ngưng thản nhiên nói: “Tôi không xác định được quan hệ giữa anh và Kỳ Vân là gì. Nếu anh không phải dạng người như thế, vậy làm ơn cách xa cậu ấy một chút. Vốn tôi không nên nhiều chuyện, nhưng Kỳ Vân là người thực dễ dàng tự mình đa tình, từng bị người ta tổn thương rất nhiều lần rồi, anh hãy buông tha cậu ấy đi.”

La Tĩnh Hòa không lên tiếng đáp trả.

Khi Kỳ Vân nhìn thấy tin nhắn của Từ Ngưng, không tức giận, không phẫn nộ, cũng không đau lòng.

Cậu phản ứng gì cũng đều đã quên rồi.

Cậu đứng bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, người đến người đi. Lầu ba có lẽ nhảy xuống không chết được, ngã thành tàn tật trả lại cho người nhà chỉ gây thêm phiền toái. Mà xem tình hình hiện tại, tám phần là sẽ chẳng ai quan tâm đến cậu đâu.

Bí mật đáng thẹn nhất chôn thật sâu trong lòng bị người ta đào ra, phơi bày dưới ánh mặt trời. Kỳ Vân thậm chí còn cảm giác được bí mật này đang bốc mùi, vì bị chôn sâu lâu lắm rồi, nên đã bắt đầu thối rữa mục nát.

Cho tới nay vẫn sợ nhất La Tĩnh Hòa biết được tâm tư mình. Cẩn thận ngẫm lại, dù có không bị đánh vỡ, Kỳ Vân cũng không biết được sẽ có thể giả vờ thêm bao lâu nữa đây. Giả dạng là bạn tốt thật thuần khiết, thật thân thiện. Đúng là nực cười.

Đồng hồ trên vách tường từng giây tiếp từng giây cắt qua thời gian. Sáu giờ, bảy giờ, tám giờ, Kỳ Vân ôm đầu ngồi xổm trên đất mà cười. Trời đã hoàn toàn tối đen, có lẽ cậu sẽ phải quay lại với cuộc sống đầm mình trong bóng tối như trước kia thôi. Hơi nước ấm áp mang theo mùi cơm dẻo thơm trong phòng bếp là ảo giác, người đàn ông mỉm cười dịu dàng trong phòng bếp là ảo giác, tấm chăn đỏ thẫm dày ấm an toàn là ảo giác, có lẽ hết thẩy mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Phần lớn lý trí đã bị bóng đêm hòa tan. Chỉ còn lại một phần nhỏ bé, một mực kêu gào dù thế nào cũng phải gắng gượng được tới lúc La Tĩnh Hòa trở về, tự nhủ phải nói rõ hết mọi thứ, dù rằng cuối cùng sẽ vĩnh viễn không còn lui tới nữa.

Kỳ Vân thu mình trên đất, lạnh run.

.

.

Ra khỏi siêu thị, La Tĩnh Hòa mang theo túi nhựa, ngẩn ngơ đi dọc theo lề đường, quên cả việc mở xe. Vượt qua một trường tiểu học vừa tan, bầy trẻ con nho nhỏ lưng đeo cặp vui mừng chạy qua bên người anh. Túi nhựa xiết chặt trong tay, càng lúc càng nặng trĩu, trên tay đè ép đến đau nhức.

La Tĩnh Hòa ngẩn ngơ ngồi trên ghế đá bên hè. Người qua đường nhìn thấy một người đàn ông áo quần chỉnh tề xách theo túi hoa quả ngồi thất thần, một thân bối rối.

Ban đầu trời vẫn còn sáng. Sau lại lặn dần đằng tây, ánh vàng rực rỡ rơi rớt nơi chân trời, màu vàng tinh khiết vẩy xuống, chậm rãi kéo dài chiếc bóng trên mặt đất. La Tĩnh Hòa chăm chú quan sát bóng mình, tựa như bị một bàn tay vô hình chậm rãi, chậm rãi kéo dài, quỷ dị mà hợp lại thành một vệt đen. Anh cảm thấy chiếc bóng cứ như thần kinh của anh vậy, bất tri bất giác bị kéo lấy bị tóm lại, càng lúc càng kéo căng ra, tới cực hạn rồi, sẽ đứt đoạn. Anh hiếu kỳ cái bóng có thể đứt đoạn hay không, nhưng đến lúc chiếc bóng bị kéo đến dài nhất, hoàng hôn đã qua đi.

La Tĩnh Hòa ngây người nhìn bóng mình dung nhập trong đêm tối.

Một mảnh tối đen.

Lòng bàn tay bị túi nhựa chằng thành vệt đỏ thật sâu, động nhẹ thôi đã đau. Nhưng La Tĩnh Hòa vẫn nắm chặt không buông.

Luyến tiếc.

Gần như là vậy. Chính là như vậy.

.

.

Đã gần đến chín giờ, Kỳ Vân rốt cuộc nghe được tiếng tra chìa khóa. Cậu run rẩy kịch liệt, nỗi sợ hãi không thể ngăn lại khiến cậu lạnh run cả người.

Mở cửa.

Tiếng bước chân.

Đóng cửa.

Lặng im.

Con người trước lúc chết ngược lại ước ao được nhanh chóng một chút, chung quy vẫn dễ chịu hơn dày vò sống không ra sống chết không ra chết, biết rõ không thể sống được nữa nhưng vẫn khát khao vô cùng. Kỳ Vân nắm chặt tay áo, cắn môi chờ đợi câu nói đầu tiên của La Tĩnh Hòa.

Bất ngờ cảm giác phía trên có người đè xuống.

Bản thân lọt vào vòng tay ôm ấp mạnh mẽ vững vàng.

Kỳ Vân hoàn toàn choáng váng. Cậu ngửi được hơi thở lạnh lẽo người đó mang về từ bên ngoài.

“Thật xin lỗi…” Giọng nói chân thành chất phác của La Tĩnh Hòa nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Anh về trễ…”

————————————————————————————————————

(1) Động mạn: viết tắt của động họa (aka anime, animation) và mạn họa (aka manga, comics). Nói chung là anime

(2) Chỗ này dùng từ “tân phiên”: chỉ những anime vừa hoặc sắp ra của Nhật.

(3) chữ “tề” và chữ “kỳ” đều đọc là Qí

Táo Yên Đài:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.