Bình Đạm Như Thủy

Chương 26



CHƯƠNG 26.

Kỳ Vân rất ít khi đến tiệm cà phê. Không có nguyên nhân nào đặc biệt, chỉ là không mấy thích thôi. Vì La Tĩnh Hòa có hơi suy nhược thần kinh, mấy thứ kích thích thần kinh trong nhà hết thảy đều không có. Ngoại trừ trà dùng để mời khách, rượu này cà phê này thậm chí là nước giải khát có ga cũng không. Thật lâu rồi không uống cà phê, giờ chỉ nhấp chút ít thôi khoang miệng đã cảm thấy khó mà tiếp nhận được.

Kỳ Vân tiện tay cầm chiếc thìa nhỏ trong tách cà phê lên. Đầu thìa chạm nhẹ vào thành tách, tạo tiếng keng giòn vang.

Hôm qua lúc nhận được điện thoại, cậu có hoảng sợ thật. Cậu thậm chí đã có phần quên mất giọng nói của bố là như thế nào rồi… Điều này cũng chẳng thế trách cậu, từ lúc mười tuổi, cậu và bố đã chẳng hề gặp lại nhau.

Giọng của Kỳ Hạn Dương trong điện thoại có hơi khác, không phải ai cũng được ban cho chất giọng như La Tĩnh Hòa. Nhưng Kỳ Vân nghe vào liền nhận ra được. Huyết thống là thứ đã thấm vào tận xương tủy rồi, muốn vứt bỏ cũng không thể.

Lúc Kỳ Hạn Dương đẩy cửa vào Kỳ Vân liền thấy được. Đàn ông tốt ở điểm đó, dù đã qua tuổi ba mươi nhưng nếu được bảo dưỡng kỹ sẽ chẳng già đi mấy. Vẫn là bộ tịch như trước kia, giơ tay nhấc chân đều tạo cảm giác là con nhà thư hương thế gia. Kỳ Vân ngồi nhìn ông ta đi về phía mình và ngồi xuống. Nhân viên phục vụ lại hỏi Kỳ Hạn Dương muốn dùng gì, Kỳ Hạn Dương gọi một tách cà phê, sau đó thì đón lấy ánh mắt của Kỳ Vân.

Kỳ Vân cười nhẹ: “Nhìn ngài có vẻ rất khỏe mạnh.”

Kỳ Hạn Dương nhấp một ngụm cà phê, thở dài: “Con đã lớn vậy rồi.”

Ông ta không nói vậy thì không sao, nói ra rồi Kỳ Vân chợt cảm thấy thật phẫn nộ. Vô cùng vô cùng phẫn nộ, tựa như một quả khí cầu căng phồng, bị một cây kim sắc nhọn đâm vào, nổ tung đến cả ***g ngực đều khó chịu vô cùng. Cậu âm thầm nắm chặt tay dưới bàn, trên mặt lại không lộ biển hiện gì. Kỳ Hạn Dương gặp cậu không nói tiếp, cũng thoáng thấy lời vừa nói không ổn, đành phải nhấp tiếp một ngụm cà phê.

“Sao ngài lại có được số điện thoại của tôi?” Kỳ Vân khuấy cà phê. Buổi sáng chưa ăn gì, bụng rỗng uống thứ này vào có chút buồn nôn.

“Bố có đến trường tìm con, kết quả con không ở đó. Rồi hỏi bạn học của con.” Kỳ Hạn Dương cười nói: “Bạn học của con thực nhiệt tình.”

Kỳ Vân thầm cắn răng. Tám phần là hỏi trúng Kiện Lực Bảo rồi, khéo thật, số di động của mình chỉ mỗi cậu ta biết.

“Con… khỏe không?” Kỳ Hạn Dương nhẹ giọng hỏi.

Kỳ Vân gật đầu: “Khỏe lắm. Còn ngài?”

Kỳ Hạn Dương bỗng cười bảo: “Đừng ngài này ngài nọ nghe xa lạ lắm. Bố là bố con mà.”

Kỳ Vân chợt cười: “Bố à, chúng ta không quen nhau.”

Kỳ Hạn Dương nghẹn họng, trong nhất thời không phản ứng lại. Làm cha mà lại bị người làm con thẳng mặt nói thế dĩ nhiên sẽ nổi giận, Kỳ Hạn Dương lấy lại tinh thần cố nhịn xuống. Ông ta ôn tồn nói: “Tiểu Vân, sao con lại nói thế chứ.”

Kỳ Vân cười nhạo: “Bố à, lúc bước vào tiệm bố hỏi nhân viên phục vụ bàn chúng ta đặt ở chỗ nào đúng không. Có phải vì không nhận ra được tôi là người nào đúng không? Chúng ta quen nhau sao?”

Kỳ Hạn Dương cứng họng, ông ta quả thực không tìm ra được lý do để phản bác lại. Cả hai đã hơn mười năm rồi không gặp nhau, thậm chí một cú điện thoại thôi cũng chẳng có. Trước kia nghĩ rằng mẹ Kỳ Vân dù sao cũng sẽ không bỏ mặc cậu, vì thế bản thân yên tâm thoải mái mà trốn tránh. Lúc Kỳ Vân hơn mười tuổi mới biết được mẹ cậu cũng không muốn nuôi cậu, nhưng thời điểm đó ông ta đã chẳng biết phải đối mặt với đứa con sắp trưởng thành này như thế nào nữa rồi. Kỳ Vân với ông ta chẳng hề có tình cảm, không gần gũi nhau chút nào, đây là điều tất nhiên rồi. Cái gọi là tình phụ tử mẫu tử bẩm sinh, đôi khi, chỉ là một lời lừa dối buồn cười mà thôi.

Ông ta khó khăn lên tiếng: “Tiểu Vân…”

Kỳ Vân cũng nhận thấy bản thân có phần vô lễ. Cậu thu nét mặt lại, khôi phục ý cười hòa nhã: “Bố.”

Kỳ Hạn Dương một hơi uống cạn cà phê, ngẩn người nhìn tách cà phê bằng sứ trắng. Rõ ràng người ngồi trước mặt là con ruột mình, nhưng lại cứ như một người xa lạ vậy. Cả hai cũng chẳng biết gì về nhau. Bên ngoài cửa sổ sát đất vừa lúc có một cặp cha con lướt qua, bé trai rất nhỏ, ngồi trên đầu vai của bố, hai tay be bé vung vẫy cười khúc khích không ngừng. Kỳ Vân nhìn thấy, khóe môi lộ ý cười trào phúng nhợt nhạt. Cậu thoáng liếc nhìn Kỳ Hạn Dương, quyết định phá vỡ không khí khó xử này.

“Bố, bố về nước có chuyện gì sao?” Kỳ Vân vẫn cầm thìa khuấy cà phê, càng khuấy càng cảm thấy tách cà phê trước mặt thật đáng ghét. Kỳ Hạn Dương đã đổi quốc tịch, hiện tại nếu xuất hiện trước công chúng, sau tên đều có một khung nhỏ, bên trong ghi chữ “Quốc tịch Anh”. Hôm nay nhìn dáng vẻ của ông ta, xem ra cuộc sống của ông ta cũng rất tốt, nhưng không phát đạt như trong tưởng tượng.

“Bố trở về… là muốn gặp con.” Vẻ mặt Kỳ Hạn Dương có điểm mất tự nhiên. Kỳ Vân mỉm cười tiếp tục nghe ông ta nói: “Tiện thể… đón con đi cùng bố.”

Kỳ Vân không phản ứng gì, chỉ mỉm cười gõ ngón tay lên bàn. Những tiếng cạnh cạnh nối tiếp nhau, âm thanh rất nhẹ, lại cứ như đang gõ lên màng nhĩ của Kỳ Hạn Dương vậy.

“Vì sao?” Kỳ Vân trước sau vẫn mỉm cười: “Vì sao lại muốn đón con ra nước ngoài?”

“Chuyện này mà còn cần hỏi vì sao à? Bố nhớ con mà.” Kỳ Hạn Dương bỗng nhiên lộ vẻ sốt ruột, Kỳ Vân ngược lại vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ.

“Con lớn rồi, bố à.”

Chờ đến lúc đã không còn cần bố nữa rồi, bbố mới trở về. Trước kia mỗi ngày nhớ đến bố có khóc cũng vô dụng, hiện tại bố lại xuất hiện trước mặt con… Thực khiến người ta buồn nôn, sao cứ như phim truyền hình lúc tám giờ thế này.

“Có trưởng thành rồi cũng là con bố mà.” Kỳ Hạn Dương lấy lại tâm tình: “Coi như là bố bồi thường cho con đi.”

“Không.” Kỳ Vân lắc đầu: “Con chẳng cần gì cả. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, con vẫn thực may mắn, dù sao ăn cũng được ăn no mặc cũng được mặc ấm, chẳng có gì để phải oán hận cả. Trước kia con từng oán hận bố và mẹ, bất quá đó là trước kia mà thôi. Trên đời này chẳng ai có nghĩa vụ phải hi sinh vì ai cả, bố mẹ muốn theo đuổi hạnh phúc của bản thân mà không muốn bị thứ gì trói buộc cũng là điều có thể lý giải.” Kỳ Vân đặt thìa xuống: “Con sống rất tốt.”

Kỳ Hạn Dương sầu não hỏi: “Bà nội của con đã qua đời… Con biết chưa?”

Kỳ Vân gật đầu: “Con biết rồi. Mấy anh em họ sau khi chôn cất nội mới báo cho con, vì di sản không có phần con, sợ con quậy.”

Kỳ Hạn Dương thở dài: “Bố biết trong lòng con rất phẫn nộ. Mười mấy năm nay bố đã không quan tâm đến con, nhưng tốt xấu gì chúng ta vẫn là cha con mà, giờ ngay đến một cơ hội bố cũng không có sao?”

Kỳ Vân nói: “Không phải. Con nói thật đấy. Phẫn nộ hay oán hận đều đã là quá khứ, ngài… đến chậm rồi.”

Kỳ Hạn Dương hấp tấp nói: “Tiểu Vân, sao con lại nghĩ vậy? Trước kia là bố sai bố thừa nhận, bố không làm hết trách nhiệm bố không phải là một người bố tốt. Cho nên bố nhất định phải bồi thường cho con, đón con sang đó ở cùng, nói thế nào bố cũng có thể mỗi ngày nhìn thấy con, phải không nào? Bố…”

Kỳ Vân chống cằm, đầu hơi thấp xuống, mắt nhìn thẳng Kỳ Hạn Dương. Kỳ Hạn Dương dừng lời, nhìn ra ngoài cửa sổ, trốn tránh ánh mắt của Kỳ Vân.

Kỳ Vân bỗng nhiên bật cười. Cậu đổi tay chống cằm, chậm rãi nói: “Bố à, ngài có thể trả lời con một vấn đề không… Ngài với người dì thân mến bên Anh của con, có con không?”

Không khí đột ngột lạnh xuống. Kỳ Hạn Dương giật mình, làm một người cha, ở trước mặt con trai, đã quá đủ thảm hại rồi. Kỳ thật không khí giữa họ cũng không đến mức giương cung bạc kiếm như thế, Kỳ Vân chẳng hề có phản ứng mạnh gì. Chỉ là vì khi trong lòng một người có điều hổ thẹn, thì sẽ bối rối thôi. Kỳ Vân cúi đầu cười, không cười ra tiếng, chỉ thấy bả vai cậu run lên. Nửa ngày, cậu ngẩng đầu, cong ngón trỏ lau lau khóe mắt: “Thật có lỗi, cười đến chảy cả nước mắt.”

Kỳ Vân tựa vào ghế, bắt chéo chân, hai tay đan lại, đặt lên đầu gối. Cậu vốn là một người trong bông có kim, bên ngoài đè ép áp lực quá lớn, dĩ nhiên sẽ để lộ cây kim nhọn.

“Bố à, con sống rất tốt, không nhọc ngài lo lắng. Hơn nữa, con ấy à, là đồng tính luyến ái. Trước mắt con đang sống với một người đàn ông có sự nghiệp thành công lớn hơn con mười ba tuổi.”

Kỳ Hạn Dương kinh sợ: “Con nói gì?”

Kỳ Vân mỉm cười: “Ngài phản đối?”

Cách cửa sổ sát đất của tiệm cà phê không xa, đang đậu một chiếc xe màu đen có rèm che. Người đàn ông trong xe tựa vào cửa kính, lẳng lặng nhìn về phía này.

Sáng nay Kỳ Vân hưng phấn đến khó hiểu khiến La Tĩnh Hòa cảm thấy có hơi kỳ quái. Không hưng phấn theo kiểu vui vẻ, mà cứ như là hưng phấn vì bị thứ gì đó kích thích hay gặp phải lời khiêu chiến. Hỏi cậu cũng không nói ra.

Vì thế đành lặng lẽ theo sau cậu. Hành động này có hơi đê tiện, nhưng chỉ là vì anh lo cho cậu thôi mà. Kỳ Vân từng nói cậu nhận diện xe rất kém, tất cả xe chỉ cần màu sắc giống nhau thì trong mắt cậu đều là một kiểu cả. Nên La Tĩnh Hòa tìm một nơi gần đó đậu xe, để có thể cẩn thận mà quan sát tình hình bên trong cửa sổ.

Người đàn ông trung niên kia La Tĩnh Hòa biết là ai. Nhìn cha con cậu đối thoại, rất không vui vẻ. Lúc đầu Kỳ Hạn Dương có phần lắp bắp, đến cuối cùng thì gần như nổi giận. Kỳ Vân trước sau vẫn thản nhiên, vẻ mặt thực bình tĩnh. Kỳ Hạn Dương nói câu gì đó, Kỳ Vân đứng lên, không quay đầu lại mà bước ra khỏi tiệm cà phê, tay đút vào túi áo khoác kiểu cao bồi, nhàn nhã gọi taxi, rời đi. Kỳ Hạn Dương ngồi trong tiệm cà phê ngẩn người, thình lình đập bàn một cái.

La Tĩnh Hòa đảo quanh ngón trỏ bên khóe miệng. Mỗi khi suy ngẫm vấn đề to lớn nào anh sẽ dùng tư thế này.

Kế tiếp, hẳn là anh rồi. La Tĩnh Hòa cười nhạt một tiếng, khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ xe đối diện tiệm cà phê.

Ngày đó sau khi về nhà Kỳ Vân cũng không nói gì cả, La Tĩnh Hòa cũng sẽ không hỏi. Anh không nôn nóng, sẽ có người sốt ruột.

Quả nhiên, Kỳ Hạn Dương đã tìm được công ty anh. La Tĩnh Hòa nối máy, bảo thư ký Trương đưa ông ta lên.

“Tôi biết ngài sớm muộn gì cũng tìm đến tôi mà, ngài Kỳ Hạn Dương.” La Tĩnh Hòa chờ thư ký mời trà xong lui ra ngoài, rất tao nhã mà nói: “Tôi vẫn luôn chờ ngài.”

Kỳ Hạn Dương giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Anh La thật linh thông tin tức, đã biết tôi là ai rồi.”

La Tĩnh Hòa cười nói: “Thông tin xã hội thôi. Luôn có rất nhiều đường giúp người ta thu thập được tin tức hữu ích mà.” Anh chỉ tay vào tách trà: “Trà Long Tĩnh Minh Tiền (1), ngài không ngại nếm thử chứ.”

Kỳ Hạn Dương khó chịu nói: “Anh La không cần phải khách sáo. Tôi đến là vì chuyện của Tiểu Vân. Tôi muốn dẫn thằng bé về Anh.”

La Tĩnh Hòa tựa lưng vào sô pha, bắt chéo chân, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, tư thế thực tao nhã lại có phần ngạo nghễ độc đoán. Thì ra động tác này Kỳ Vân học từ cậu ta, Kỳ Hạn Dương nghĩ thầm.

La Tĩnh Hòa quan sát Kỳ Hạn Dương, phát hiện Kỳ Vân lớn lên có lẽ giống mẹ cậu hơn. Kỳ Hãn Dương nhìn qua có hơi khúm núm, nếu không cũng sẽ chẳng đến mức ngay cả hôn nhân cũng bị người ta làm rối lên. Ông ta là một nghệ sĩ dương cầm, dù sao cũng chỉ là người làm nghệ thuật mà thôi, năng lực giao thiệp với người khác ít nhiều không được giỏi cho lắm. La Tĩnh Hòa hơi nhếch mày: “Không nghe Kỳ Vân nhắc đến. Vì sao lại phải đi Anh?”

Kỳ Hạn Dương cứng rắn nói: “Loại chuyện này mà cha mẹ tán thành mới gọi là kỳ quái, tôi sẽ không tán thành đâu. Anh La, tôi biết thân phận địa vị của anh đều rất cao, dù anh có thích chơi trò tình cảm cũng đừng tìm đến Tiểu Vân nhà chúng tôi, chuyện vô vị như thế…”

La Tĩnh Hòa bình tĩnh mà nhìn Kỳ Hạn Dương: “Ngài Kỳ, xin chú ý cách chọn từ. Tôi không phải đang chơi trò tình cảm.”

Kỳ Hạn Dương ngừng một lát rồi tiếp: “Được rồi, tôi xin lỗi. Cậu không phải đang chơi trò tình cảm, nhưng vì sao cậu cứ nhất định không phải là Tiểu Vân thì không được?”

La Tĩnh Hòa đổi vị trí hai chân: “Về vấn đề này, tôi trả lời không được. Nguyên nhân tôi không biết, còn kết quả thì thực sự là tôi không thể không có Kỳ Vân.”

Kỳ Hạn Dương thuyết phục: “Anh La, tôi tin tưởng anh là một người có phẩm cách cao thượng. Nhưng mà anh cũng biết hoàn cảnh của Kỳ Vân rồi đấy. Thằng bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm cha mẹ. Anh lớn hơn Kỳ Vân mười ba tuổi, có lẽ Tiểu Vân cũng chẳng phải thật sự yêu anh đâu, mà chỉ là vì thằng bé khao khát yêu thương với đàn ông lớn tuổi thôi…”

La Tĩnh Hòa vẫn mỉm cười như cũ: “Nghe ngài nói như thế, thật không biết nên nghĩ là tôi rất thành công, hay là ngài quá thất bại đây.”

Nghe câu đó mà mặt Kỳ Hạn Dương đổi sắc. Ông ta cau mày im lặng nửa ngày, giận dữ nói: “Hôn nhân của tôi với mẹ thằng bé thực thất bại, mà hứng lấy hậu quả của sự thất bại này chính là Tiểu Vân. Từ lúc thằng bé còn nhỏ tôi với mẹ thằng bé cứ cãi nhau suốt, hơn nữa mẹ thằng bé cứ hễ giận lên là lại đánh nó. Chuyện này tôi biết, nhưng tôi đã không ngăn cản… Lúc đó chúng tôi chỉ là cặp vợ chồng tuổi còn trẻ, tôi là một tên đàn ông ngu xuẩn, cô ấy là một người phụ nữ ngu ngốc. Chúng tôi oán hận đối phương, nên oán hận luôn đứa con của đối phương, ai cũng chẳng chịu nghĩ đến Tiểu Vân là con mình. Điểm này tôi rất hối hận, lại để tới tận tuổi này mới suy nghĩ cẩn thận. Làm một người cha, tôi thực thất bại, nên hiện tại tôi thầm nghĩ muốn tận lực tìm cơ hội bồi thường cho thằng bé. Nên anh La ạ, tôi muốn dẫn Tiểu Vân đi.”

La Tĩnh Hòa hỏi: “Ngài đã gặp Kỳ Vân?”

Kỳ Hạn Dương đáp: “Phải.”

La Tĩnh Hòa bất ngờ cười to: “Kỳ Vân không đồng ý, đúng không?”

Kỳ Hạn Dương im lặng.

La Tĩnh Hòa nghiêm mặt nói: “Ngài Kỳ đây là bố của Kỳ Vân, tôi thực tôn trọng ngài. Nhưng Kỳ Vân đã lớn rồi, cậu ấy đi hay ở sẽ tự mình quyết định. Tôi thực sự yêu cậu ấy, tôi tin cậu ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi muốn ở bên nhau hết nửa quãng đời còn lại, không có gì là sai cả. Ngài muốn nói gì?”

Kỳ Hạn Phong bực bội: “Anh La, anh nghĩ rằng mình và Kỳ Vân sẽ có tương lai ư?”

La Tĩnh Hòa hỏi ngược lại: “Sao lại không thể có?”

Kỳ Hạn Dương sửng người. Ông ta quả thực không có lý do gì để đi hỏi người ta có tương lai hay không. Bản thân ông ta đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, vậy nên ông ta hiểu hôn nhân khác giới cũng chẳng vững chắc được bao nhiêu.

“Tôi sẽ không thề thốt gì hết, lời thề kỳ thật rất không đáng tin. Nhưng tôi tin tưởng, chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi nhất định sẽ yêu thương Kỳ Vân, sẽ mang lại hạnh phúc vui sướng cho cậu ấy, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cậu ấy.” La Tĩnh Hòa nhấn mạnh hai chữ “Vứt bỏ”, “Xin ngài Kỳ đây yên tâm, tôi biết ngài cũng là vì lo cho Kỳ Vân mà thôi.”

Lúc bậc thềm xuất hiện người thông minh tốt nhất là nên bước xuống. Kỳ Hạn Dương hiển nhiên không phải là kẻ ngốc. Chuyện này vốn là do ông ta có chút kích động, đây là vấn đề không thể giải quyết được.

“Anh La, tôi vẫn phản đối. Kỳ thật tôi biết, tôi có phản đối cũng chẳng được gì. Cơ hội này là do tự tôi vứt bỏ, chẳng trách được người khác. Nhưng cơ hội sau này tôi sẽ không bỏ qua, tôi muốn bồi thường cho Tiểu Vân, chứ không phải là đặt thằng bé vào hoàn cảnh bấp bênh không ổn định.”

La Tĩnh Hòa cười nói: “Chúng ta sẽ chờ xem vậy. Trước tiên khoan nói đến chuyện Kỳ Vân có thể tự mình giải quyết tình cảm của bản thân, chúng ta tự cho là đúng mà đánh cuộc xem sao? Nếu tôi đối xử tốt với Kỳ Vân, vậy xin ngài đừng đến chen tay vào. Nếu tôi không làm được, ngài sẽ giải quyết. Thế nào?”

Kỳ Hạn Dương tuy rằng không mấy am hiểu giao thiệp, nhưng lúc này cũng hiểu được La Tĩnh Hòa nói thế là đã nể mặt ông ta. Ông ta cầm tách trà lên, nước trong chén đã sớm lạnh rồi.

.

.

Kỳ Vân ngồi sầu não trước quầy bar của Lão Từ. Ban ngày không kinh doanh, Lão Từ vội vàng quét dọn vệ sinh. Kỳ Vân buồn bực nói: “Bố tôi quay về rồi. Thật phiền.”

Lão Từ ừm một tiếng.

“Chỉ sợ ông ta tới làm ầm chuyện này lên… Ông ta mà tìm Thanh Hòa thì làm sao đây?”

Lão Từ liếc nhìn cậu: “Cậu lo chuyện này?”

Kỳ Vân ừ một tiếng.

Lão từ chống cây lau nhà, cười hỏi: “La Tĩnh Hòa với bố cậu, người nào có phần cường thế hơn?”

Kỳ Vân suy nghĩ chốc lát: “Khó nói lắm.”

Lão Từ cười lạnh: “Cái vị nhà cậu ấy, điển hình của loại nằm nhà là mèo ra khỏi cửa là báo đấy. Vì cậu anh ấy sẽ chẳng ngoạm bố cậu đâu, nhưng mà, bố cậu có thể tranh được với anh ấy sao.”

————————————————————————————————————

(1) Trà Long Tĩnh Minh Tiền: Trà Long Tĩnh là loại trà xanh ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Minh Tiền là loại trà Long Tĩnh hái trước tiết Thanh Minh. Đây là loại trà cao cấp với sản lượng hạn chế.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.