Bình Đạm Như Thủy

Chương 30



CHƯƠNG 30.

Nói đến lễ Giáng Sinh, kỳ thật trên đường đã sớm bắt tay vào trang trí rồi. Bao nhiêu là vật trang trí bằng lông trắng bao quanh ngoài cửa hàng, tượng trưng cho tuyết đọng mùa Giáng Sinh. La Tĩnh Hòa cũng không quan tâm đến ngày lễ này mấy, nên chờ Kỳ Vân phản ứng lại, đã là hai mươi bốn rồi. Buổi chiều vừa hết tiết cậu liền vội vội vàng vàng kéo La Tĩnh Hòa đi mua mấy vật dụng cho lễ Giáng Sinh. Cây thông Noel tuyệt đối không thể thiếu rồi, Kỳ Vân nhìn trúng một cây cao cả thước, nguyên cây thông đều bằng nhựa, lá thông xanh thẫm, cành thông gồ ghề màu nâu. Gần như có thể tráo giả thành thật. La Tĩnh Hòa đưa tay sờ sờ, cười nói: “Công nghệ làm đồ nhựa bây giờ kinh khủng thật. Mấy hôm trước nghe nói hoa quả đồ ăn trong phim truyền hình điện ảnh gì đa phần đều là đạo cụ bằng nhựa, anh còn không tin đấy chứ.”

Kỳ Vân nhờ nhân viên bán hàng dùng hàng ngói gói cây thông Noel lại, một bên cười nói: “Này đã là gì, một số chuyên gia dàn cảnh, có thể dùng giấy dựng cả một khu phố ấy… Dĩ nhiên là chỉ bề mặt phía trước thôi.”

Gói cây thông lại rồi, Kỳ Vân nói với nhân viên bán hàng: “Chúng tôi đi xem thêm đồ trang trí khác. Cái này để tạm đây, lát ra sẽ tính tiền một lượt luôn nhé.”

Đồ trang trí cho lễ Giáng Sinh thực sự là không ít. Dẫn đầu là những sợi dây thừng được quấn quanh bằng một loại nhựa lấp lánh, gai gai lia chia như lông xù.

“Cái này hay thật, như quả cầu gai ấy.” La Tĩnh Hòa cầm lấy một dây: “Với lại nhìn rất vui mắt, mình mua màu đỏ thẫm đi.”

Kỳ Vân đang bận chọn mấy vật trang trí cho cây thông Noel: “Mua nhiều một chút nhé, vừa lúc dùng cho cả Tết nữa. Em cũng thích màu đỏ thẫm nhất.”

La Tĩnh Hòa nhìn giỏ mua sắm đã gần đầy trên tay Kỳ Vân, cười nói: “Em mua nhiều như thế đều phải treo hết đấy hở?”

Kỳ Vân cầm một búp bê ông già Noel nho nhỏ đung đưa trước mặt La Tĩnh Hòa: “Thực đáng yêu đúng không?”

Về đến nhà đã là gần năm giờ rồi. Trời tối đen, ngẫu nhiên lại còn nghe được cả tiếng pháo. Kỳ Vân ha ha cười: “Ngày lễ phương Tây cũng phải kết hợp với truyền thống.”

Mèo Nhỏ lao ra từ phòng ngủ, quấn quanh chân Kỳ Vân. Kỳ Vân đặt đồ đạc xuống, ôm lấy Mèo Nhỏ hôn một cái: “Hôm nay chúng ta sẽ đón Giáng Sinh, Mèo Nhỏ có vui không nào?”

Mèo Nhỏ giật khẽ cái tai be bé, thực hồn nhiên mà nhìn Kỳ Vân. Kỳ Vân đặt mèo ta xuống, một bên La Tĩnh Hòa đã gỡ cây thông Noel ra, giấy nhựa bung ra rầm vang một tiếng, dọa Mèo Nhỏ nhảy dựng ra sau.

“Ôi, đặt chỗ nào đây?” La Tĩnh Hòa cầm giấy nhựa đóng gói hỏi. Kỳ Vân bước qua mấy tấm giấy hàng ngói trên sàn, ôm cây thông Noel ra phòng khách đặt xuống sàn. La Tĩnh Hòa xoay người nhặt đế đặt cây, Kỳ Vân vội nói: “Ây anh đừng động vào, để em chuyển cho.”

Sau khi La Tĩnh Hòa bị thương, Kỳ Vân luôn chú ý không cho anh di chuyển đồ vật, hơi nặng một chút thôi cũng không cho, tỷ như giỏ đựng hàng khi mua đồ đều là Kỳ Vân giành xách.

“Anh không sao mà.” La Tĩnh Hòa ấm giọng nói: “Em lo gì chứ.”

Kỳ Vân chuyển đế đặt cây đến phòng khách, sau đó ôm cây thông Noel, nhắm ngay lỗ cắm mà cắm vào: “Mấy việc dùng nhiều sức anh đều đừng làm. Việc nào cần sức cứ để em làm là được.”

La Tĩnh Hòa tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Không đúng nha, việc dùng sức anh cũng có làm mà.”

Kỳ Vân mới đầu vẫn chưa phản ứng lại được anh đang nói gì, sau hai giây thì đỏ cả mặt: “Anh…”

La Tĩnh Hòa xách hai gói đựng đồ trang trí thật lớn cười nói: “Mình bắt đầu đón Giáng Sinh thôi nào! À mà anh cứ tưởng lễ Giáng Sinh chỉ có mỗi ngày hai mươi lăm chứ, hóa ra người nước ngoài cũng coi trọng “giao thừa” á.”

Trời đã tối đen như mực. Kỳ Vân không bật đèn, lấy nến Giáng Sinh ra thắp hết lên, bày đầy một bàn. Ngọn nến màu da cam trong suốt ấm áp chiếu sáng, ánh sáng không quá đều đặn, từng viên như lông xù ánh lên. Ánh sáng của ngọn nến không sáng choang chói mắt như đèn điện, lúc bật đèn ánh sáng quét từ trên xuống, đôi khi đâm cả vào mắt người. Ánh nến cứ như chút vàng nhạt trong lọ mực, chưa chịu cho nước mực chiếm lấy, ngược lại chậm rãi khuếch tán, lan ra, âm thầm xâm chiếm. Vì thế người chìm trong ánh nến, nhìn qua tưởng như hiền hòa, như thực tế lại âm thầm lặng lẽ mà mang đầy tính xâm lược.

Cuối cùng mắ cũng đã thích ứng với ánh sáng mờ nhạt dịu dàng kia, Kỳ Vân ngồi xổm ở một đầu bàn trà nhỏ, La Tĩnh Hòa ngồi ở đầu kia.

Trung gian là ánh nến ấm áp vỗ nhè nhẹ.

Trong mắt anh là cậu.

Trong mắt cậu là anh.

Tuy hai mà một.

Tạo hình của những cây nến Noel đều thực đáng yêu, hình heo con, hình thỏ, hình violin, thậm chí có cả lọ hồng rượu: “Đốt thì tiếc quá.” Kỳ Vân có phần tiếc nuối nói.

“Nhưng không đốt lên thì cũng chẳng dùng vào việc khác được.” La Tĩnh Hòa nhẹ giọng cười: “Dù sao cũng phải dùng đúng chức năng của nó chứ.”

Kỳ Vân cầm mấy món đồ nho nhỏ trong tay, hăm hở nói: “Mình đến trang trí cây thông Noel đi!”

Kỳ thật hai người họ hoàn toàn không nắm được điểm chính. La Tĩnh Hòa ngẫu nhiên có lướt qua cây thông Noel đặt bên cửa chính công ty, chưa từng cẩn thận quan sát bao giờ, nên không biết chỗ nào treo cái gì mới đẹp. Kỳ Vân thì đã được thấy cây thông Noel thực rồi, nhưng khi đó cậu ác cảm với thứ này, nên cũng hoàn toàn không thèm chú ý đến.

“Thôi kệ đi, dù sao hai ta chẳng có ai là tín đồ Cơ Đốc, vốn có đón cũng chẳng phải là chính tông, thích thế nào thì làm thế ấy đi.” Kỳ Vân cầm lấy một chuỗi bông tuyết bằng nhựa sung sướng treo loạn lên cây: “Em nghĩ nên treo như thế đó.”

La Tĩnh Hòa cầm dây dọi màu vàng và bạc cùng rất nhiều bóng đèn nhỏ màu sắc rực rỡ, thích thú nói: “Cần cả đèn nữa! Xâu hết vào, sau đó quấn từng vòng lên cây Noel.”

Sao năm cánh, lục lạc chữ thập, ruy băng bóng, ruy băng mỏng dính, ngọc bằng nhựa, rồi đủ loại búp bê nhỏ, hai người bỗng thành hai đứa trẻ ranh hăm hở, thích gì làm nấy mà treo đủ thứ lên cây thông Noel, phấn khởi cứ như đang xếp gỗ ấy.

Vốn chính là muốn bản thân được vui vẻ mà, chỉ đơn giản vậy thôi.

.

.

.



… Kết quả cuối cùng là một cây thông Noel bị sa vào cảnh ngộ vô cùng bất hạnh. Lòe loẹt, lung tung. Còn dư một ít vật trang trí thực sự là không còn chỗ để treo nữa, bị Mèo Nhỏ tóm lấy nghịch, đẩy tới đẩy lui, rồi dùng bàn chân be bé đập đập, sau đó lại đẩy tới đẩy lui.

Kỳ Vân cười rộ lên, giọng càng lúc càng lớn, ánh nến chiếu rọi, mặt cậu càng lúc càng hồng lên, ánh mắt rung động, dần dần bùng cháy cùng ánh nến.

“Anh thích không? Anh thích không?” Giọng nói đầy hưng phấn không kiềm được, Kỳ Vân nhào vào lòng La Tĩnh Hòa: “Anh thích không nào?”

La Tĩnh Hòa luồn tay vào tóc cậu, giọng bất giác cũng cao lên: “Thích, dĩ nhiên là thích chứ.”

“Em hỏi anh, tín ngưỡng của anh là gì? Tín ngưỡng của anh là gì?” Giọng Kỳ Vân the thé, dồn dập, lửng lờ, cậu nắm lấy cổ áo La Tĩnh Hòa, cả người đè lên, bất an, kiềm nén, cấp bách. La Tĩnh Hòa bất ngờ nghiêng người đè ngược Kỳ Vân xuống, ánh mắt dưới ngọn nến âm u tĩnh lặng, thâm sâu như biển: “Tận hưởng lạc thú trước mắt.” Kỳ Vân cười rộ lên.

Anh thầm thì bên tai Kỳ Vân: “Anh vốn chỉ là phàm phu tục tử thôi. Anh không công nhận có ham muốn với người mình yêu là sai.”

La Tĩnh Hòa đưa tay nâng cằm Kỳ Vân lên. Kỳ Vân ngửa đầu, La Tĩnh Hòa cắn nhẹ lên cổ cậu. Nhiệt độ cơ thể ngày càng cao. Thần trí chậm rãi bay thật xa. Thân thể cảm nhận được chất thô ráp của thảm trải nền. Ánh sáng màu quýt mờ tối. Hai cơ thể quấn lấy nhau. Luật động kịch liệt.

Bóng đêm thật an tĩnh. Mèo Nhỏ ghé lại gần cửa sổ sát đất, mở to đôi mắt tròn vo chăm chú nhìn ngắm. Những bông tuyết lớn thanh khiết, nhẹ bay lả tả, mềm mại rơi trên mặt đất. Thời điểm tuyết rơi luôn đặc biệt yên tĩnh, cứ như tuyết đọng lại sẽ hấp thụ luôn cả âm thanh vậy. Tích tụ đến một mức độ nhất định, thật dày, phủ trên mặt đất, thậm chí còn sinh ra một loại lỗi giác thật ấm áp.

Lễ Giáng Sinh năm nay tuyết rơi nhiều, không chừng sẽ có thể nhìn thấy ông già Noel cưỡi xe trượt tuyết do mấy chú nai kéo lướt qua, tặng quà cho những em bé trong giấc mơ.

Tuyết rơi liên tục. Nhẹ cuộn vòng lượn bay, mềm mại tinh khiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.