Bình Đạm Như Thủy

Chương 7



CHƯƠNG 7.

Lý Húc Phi đứng trên văn phòng nhìn xuống bên dưới. Cửa sổ sát đất cực lớn gần như chiếm hết một vách tường, liếc mắt nhìn xuống tạo cho người ta ảo giác như đang bay.

Quy chế của công ty, tầng càng cao địa vị quyền lợi càng lớn. Lý Húc Phi ở tầng cao nhất. Anh thực sự là một người rất có năng lực, ba mươi lăm tuổi đã đi lên vị trí quản lý chính của một công ty liên doanh lớn, đây là điều không phải ai cũng làm được.

Từ vị trí cửa sổ nhìn xuống, dưới lầu là một khu phố bị hai tòa cao ốc văn phòng kẹp giữa chỉ còn nhỏ hẹp như khe hở. Thực ra khu phố kia rất rộng lớn, nhưng đứng ở góc độ của anh nhìn xuống, chỉ như vực sâu dưới vách núi thẳng đứng. Sâu không lường được. Người đến người đi như dòng nước chảy xiết, một khi bị cuốn vào, liền mất tăm mất tích.

Thế giới này, thật nguy hiểm.

Anh đút tay vào túi quần nhìn xuống bên dưới nửa ngày, sau đó khẽ nhíu mày. Hạ quyết tâm, Lý Húc Phi vươn tay phải, cầm lấy di động trên bàn làm việc.

Vừa đàm phán ổn thỏa xong một hợp đồng lớn, La Tĩnh Hòa dặn thư ký bất kể là ai đến tìm đều bảo tổng giám đốc đi vắng, sau đó khóa trái cửa phòng thả di động dành cho công việc xuống nới lỏng cà-vạt rất không hình tượng mà ngã phịch xuống ghế xoay bằng da.

Bên trong một mảnh yên tĩnh, bỗng dưng nhạc chuông di động vang lên. La Tĩnh Hòa có hai di động, một chiếc dùng cho công việc, một chiếc dùng cho bạn bè. Anh bật dậy, lôi chiếc di động dành cho bạn bè từ trong đống tài liệu ra, cũng quên xem mất là ai gọi tới, tiếp điện thoại liền cười nói: “Quên đồ gì hở?”

Đối phương trầm mặc nửa ngày.

“Thanh Hòa, là tôi.”

La Tĩnh Hòa xoa xoa ót: “A, xin lỗi, tôi tưởng là Kỳ Vân chứ. Sao thế?”

Bàn tay cầm ly nước của Lý Húc Phi vô thức nắm chặt lại: “Tôi muốn báo cho cậu biết…”

La Tĩnh Hòa cũng không sốt ruột. Anh ngã người lên ghế, mỉm cười chờ.

“Đại khái là tôi… sắp kết hôn.”

La Tĩnh Hòa có hơi giật mình: “Ô người anh em cậu nghiêm túc đấy chứ?”

Lý Húc Phi không đáp lời.

Điện thoại truyền đến giọng nói của La Tĩnh Hòa. Hầu hết mọi người giọng nói trong điện thoại và giọng nói ngoài đời không giống nhau lắm. Ống nghe luôn khiến giọng người ta trở nên cứng nhắc. La Tĩnh Hòa lại không thế. Dù là trong di động, lúc anh nói chuyện vẫn lộ vẻ lo lắng như cũ. Lý Húc Phi lẳng lặng nghe anh nói: “Cậu nghỉ phép quay về thành T cũng chẳng ở nhà được mấy ngày. Hai hôm trước tôi gặp dì, bà còn than phiền với tôi cậu đã hơn ba mươi tuổi rồi mà chẳng chịu nghĩ gì đến chuyện lập gia đình đâu. Không ngờ cậu lại chuẩn bị kết hôn rồi cơ đấy… Vậy mà cũng chưa chịu dẫn em dâu về cho tôi xem mặt.”

Lý Húc Phi bật cười: “Em dâu cái gì. Tôi với cậu ai lớn hơn hả?”

La Tĩnh Hòa tỏ vẻ hiển nhiên mà rằng: “Dĩ nhiên là tôi lớn hơn rồi. Tôi lớn hơn cậu hai ngày đấy nhé.”

Về vấn đề ai anh ai em, bọn họ ngay từ thời niên thiếu đã bắt đầu tranh giành. La Tĩnh Hòa lớn hơn Lý Húc Phi hai ngày, có điều Lý Húc Phi chưa bao giờ chấp nhận điều này.

“Tôi không chấp nhận.”

“Có không chấp nhận thì vẫn là tôi lớn hơn.”

La Tĩnh Hòa ở đầu dây bên kia cười rộ lên. Khi anh cười, dường như không khí cũng có chút rung động theo.

Tổng công ty nằm ở thành phố trực thuộc trung ương nổi tiếng giàu có và đông đúc. Thành T cách thành phố trực thuộc cũng không xa, nhưng Lý Húc Phi rất ít khi trở về.

“Cô ấy rất tốt. Quen nhau qua bạn bè. Là một người phụ nữ không tệ.” Lý Húc Phi đột nhiên nói.

“Vậy thì tốt rồi. Nói cho dì chưa?”

“Chưa. Từ từ đã. Hôn lễ tôi với Lâm Cầm đều đã tính giản lược hết thảy. Cô ấy là một người phụ nữ rất được.”

Không chú ý đến Lý Húc Phi cứ vô tình nhấn mạnh đối phương là một người phụ nữ tốt, La Tĩnh Hòa cười nói: “Ai ai, biết rồi biết rồi. Tôi sẽ tặng cậu một bao lì xì lớn. Đến lúc cháu trai hay cháu gái sinh ra, nhận tôi làm cha nuôi là được.”

“Vậy thì cần phải là một cái khóa trường mệnh (1) bằng vàng ròng đấy.”

“Nghĩ đến lâu rồi chứ gì thằng nhóc cậu. Tôi thì không thành vấn đề rồi, hắc hắc, chỉ xem cậu có được việc không thôi.” (ý là để xem cậu có sinh con được không thôi ấy=)))

“Cậu mới không được việc ấy.”

Đề tài lần nữa trở về mấy chuyện tranh luận lung tung không dinh dưỡng. Cứ hễ hai người bọn họ ở chung một chỗ là gì cũng tranh nhau, việc này ngược lại trở thành thú vui giữa cả hai.

“Húc Phi, kết hôn rồi thì sống tốt nhé.” La Tĩnh Hòa đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Như thế dì với chú cũng có thể an tâm.”

“Ừ.”

“Bữa nào nhớ dẫn em dâu về cho tôi xem mặt đấy… Tên là Lâm Cầm đúng không?”

“Ừ.”

“Tôi sẽ chuẩn bị khóa trường mệnh.Yên tâm đi, nhất định sẽ là vàng nguyên chất.”

“Ừ.”

La Tĩnh Hòa cuối cùng cũng phát giác Lý Húc Phi khác thường: “Húc Phi?”

“Ừ?”

“Sao thế?”

“A… Nắng rất gắt, chiếu vào làm tôi mệt rã rời.”

“Giờ là buổi chiều rồi mà, hiếm khi nắng gắt như thế.”

“Vừa bận xong, tôi ngủ một lát đã nhé.”

“Tôi cũng vậy, xuân khốn thu phạp (2) a.”

“Cúp nhé?”

“Cúp đi. Nhớ liên lạc thường xuyên nhé.”

Lý Húc Phi đóng di động, lúc này mới phát hiện ly thủy tinh thế nhưng đã bị mình bóp nứt. Cạnh thủy tinh sắc nhọn cắt vào tay, máu hòa nước chảy xuống, lan ra trên bàn làm việc rộng lớn.

Mày là đồ bỏ đi.

Anh ôm mặt, lui sau bàn làm việc. Mặt trời ngoài cửa sổ sát đất xuôi theo quỹ đạo dần nghiêng về hướng tây, bóng người chậm rãi chuyển động. Cả người Lý Húc Phi, khe khẽ bị vây bọc trong chiếc bóng.

.

.

.

.

.

Nét đặc sắc của thành T, cây nhiều. Thu đến những chiếc lá đỏ vàng theo gió bay múa khắp trời, người người qua lại từ giữa, hơi thở lãng mạn chậm rãi khuếch tán. Kỳ Vân ôm sách vở chạy ra cổng, thấy La Tĩnh Hòa tựa vào chiếc Audi, ngắm lá khô tung bay bốn phía.

Vẫn là khăn quàng cổ màu trắng như cũ, có điều lần này đổi thành áo bành tô trang trọng màu đen. Có lẽ là vừa tan ca, hai tay đút vào túi áo khoác, vẻ mặt tĩnh lặng an bình.

“Hey, xin lỗi tôi tan học hơi muộn.” Kỳ Vân chạy đến thở hồng hộc, lúc tới gần anh hai tay chống đầu gối không thẳng lưng nổi. Hai hôm nay La Tĩnh Hòa không bận lắm, tối về liền thuận đường đón luôn cậu.

La Tĩnh Hòa tiếp sách vở trong tay Kỳ Vân, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu: “Gấp cái gì. Dù sao tôi tan ca cũng không có việc gì làm.”

Kỳ Vân đứng thẳng dậy, vui vẻ hỏi: “Tối nay ăn gì?”

La Tĩnh Hòa búng nhẹ lên trán cậu: “Thấy tôi là chỉ nghĩ đến ăn sao?”

Kỳ Vân ôm đầu cười ngây ngô.

“Lên xe đi. Tối nay tôi định nấu cháo bằng nồi đất, chắc sẽ ăn trễ một chút.”

Kỳ Vân mở cửa ngồi vào xe, đột nhiên sửng người một chút, thò đầu nhìn ra cửa xe.

“Sao thế?”

“Không… Vừa nãy hình như thấy có người nhìn về phía này, chắc là ảo giác thôi.”

La Tĩnh Hòa cười trêu: “Đói đến hoa cả mắt rồi.”

Chiếc Audi màu đen chậm rãi rời đi. Một bóng người lẳng lặng đứng sau cây phong to lớn, nhìn về phía chiếc xe đã đi xa, thật lâu, không hề động đậy.

————————————————————————————————————

(1) Khóa trường mệnh: còn gọi là “khóa đỡ đầu”. Đây là một loại trang sức được đeo trên cổ trẻ em thời Minh – Thanh, được xem là có thể xua tà ma và tránh tai họa. Nhiều trẻ được sinh ra chưa lâu đã bắt đầu đeo khóa này đến tận lúc trưởng thành, phổ biến nhất là vào lúc làm lễ trăm ngày hay một tuổi.

(2) Xuân khốn thu phạp: Đầy đủ hơn là “Xuân khốn thu phạp hạ đả truân nhân”. Đây là câu cửa miệng của những người hay buồn ngủ.

Suốt mùa đông, bộ não của chúng ta đã quen làm việc trong điều kiện huyết dịch dồi dào, sang xuân chưa thể kịp thích ứng ngay với tình trạng huyết dịch giảm thiểu, nên thường hay dẫn tới tình trạng mệt mỏi, uể oải, buồn ngủ … mà người xưa gọi là “xuân khốn”. Mùa hè nóng bức đêm đến ngủ không ngon nên sáng ra uể oải dễ gà gật. Lại thêm mùa hè mồ hôi ra nhiều làm mất cân bằng lượng muối và nước trong cơ thể, dạ dày cũng hoạt động không tốt, gánh nặng của hệ thống tim mạch tăng thêm. Hè qua thu đến, thời tiết mát mẻ hơn nên ít đổ mồ hôi, cơ thể bước vào giai đoạn nghỉ ngơi và hồi phục, lượng muối và nước được căn bằng, nhưng lúc này cơ thể con người đã mệt mỏi, dẫn đến tình trạng hay được gọi là “thu phạp”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.