Bình Giấm Nhỏ

Chương 54



Ngày 5 tháng 1, Thi Nhiêu đến tham gia cuộc họp thường niên của công ty, các viên chức không hiểu rõ cứ tưởng cô là khách quý đến biểu diễn.

Đương nhiên khi thấy cô và chủ tịch dựa dẫm nói chuyện thân mật, cười nói với nhau thì ánh mắt nhìn hai cha con bọn họ có chút khác thường.

"Thi Nhiêu và chủ tịch có quan hệ gì? Không bình thường, rất không bình thường."

"Không phải là loại quan hệ kia chứ?"

......

Một lát sau Tạ Dư chậm rãi đến muộn, thản nhiên nói: "Ngại quá, trên đường có chút vấn đề nên đến muộn."

"Sao thế?"

Tạ Dư lắc đầu, không muốn nói ra chuyện đen đủi lúc này, Thi Nhiêu hiểu ý của cô nên cũng không hỏi nữa.

"Không sao, tới là được rồi."

Đúng lúc này thư ký của Tạ Hữu Thanh lo lắng cầm điện thoại chạy đến nói vào tai ông chuyện gì đó, nghe xong nét cười trên mặt ông biến mất, quay đầu nói với hai chị em cô.

"Ba ra ngoài nghe điện thoại, con dẫn em gái đến chào hỏi với mấy vị phụ trách các khu vực một chút đi."

"Được!"

Tạ Dư nhanh chóng đồng ý, nhưng Thi Nhiêu lại không muốn chào hỏi với mấy người xa lạ đó.

"Trước tiên nói hôm nay chị gặp chuyện gì đã."

"Bị một tên không có mắt đụng trúng xe."

"Không bị thương chứ?"

"Không sao." Nghĩ rằng ai gặp tình huống như thế mà vui vẻ cho nổi, Thi Nhiêu cũng không nghĩ nhiều, kéo cô đến một khu khác nghỉ ngơi.

"Em cảm thấy ánh mắt mọi người trong công ty hôm nay nhìn em rất lạ."

"Có không?" Tạ Dư nhìn qua một số đồng nghiệp đang thì thầm to nhỏ, đột nhiên hiểu rõ, ngay lập tức kéo cô em gái ngồi còn chưa nóng mông đứng dậy.

"Đi, cùng người khác chào hỏi một chút."

"Hả?"

Thi Nhiêu còn chưa kịp hiểu gì đã bị chị gái kéo về phía có nhiều người nhất, Tạ Dư giới thiệu cô với vài vị giám đốc nhỏ, thuận lợi đánh bay những lời đồn không hay.

"Ba muốn em đến đây làm gì chứ, sao không mang theo mẹ? Em không thích mấy kiểu hoạt động này."

"Tới cũng tới rồi, cô nói nhảm nhiều thế làm gì? Qua bên kia, hội đồng quản trị phần lớn là biết cô, chỉ có phía dưới mới không biết cô là ai."

Nghe thế Thi Nhiêu phải nhắc nhở lại: "Bọn họ biết em là ai, chỉ là không biết quan hệ giữa em và chị thôi. Là ai gọi cho ba mà thần sắc ông ấy hoảng loạn như vậy."

"Làm sao chị đây biết, dù sao cũng không phải chị. Đi, qua bên kia một chút."

Một lát sau Tạ Hữu Thanh đi vào, gọi hai cô vào phòng rồi căng thẳng nói:

"Khâu gia xảy ra chuyện rồi."

"Hửm?"

Thấy đôi mắt của hai chị em cùng nhất trí khó hiểu, ông cũng chẳng biết phải nói làm sao, rốt cuộc vẫn kể lại tường tận.

Thì gia ba Khâu bắt gian trên giường, tức giận đến chảy máu não, hiện tại công ty bên kia loạn như nồi cháo heo, hơn nữa cái tên em trai Khâu Thừa kia chẳng có chút quyền nào trong công ty, nói chuyện chẳng ai thèm để ý.

"Ba của Khâu Thừa "đi" rồi?"

Không biết có phải do ảo giác không, Tạ Hữu Thanh cảm giác cô con gái nhỏ này nghe xong tin có chút...vui mừng, giống như chờ đợi đã lâu.

"Còn cấp cứu ở bệnh viện, tình hình thì cũng không rõ lắm, Khâu Thừa hiện tại không biết đang ở đâu."

"Con đoán là... anh ấy hiện đang trên đường đến công ty."

Thi Nhiêu sờ sờ cằm như đang hiểu rõ, làm cho người ba nhìn đến nhíu chân mày lại.

"Con nói rõ ràng, chuyện này có phải con đã biết trước rồi không?"

"Chỉ sớm hơn ba chút thôi, ai da, chuyện này cứ để Khâu Thừa giải quyết, hôm nay là buổi họp của công ty mình, đừng bận tâm chuyện nhà họ nữa."

Nói xong cô nháy mắt với chị gái ra hiệu, Tạ Dư cũng tiếp nhận được vấn đề.

"Nhiêu Nhiêu nói đúng, hôm nay là buổi họp công ty, đừng vì người không liên quan mà ảnh hưởng đến tâm trạng, chuyện của Khâu gia thì để cho người Khâu gia xử lý đi."

Hai chị em thành công qua mặt được ba mình, chờ Tạ Hữu Thanh đi chỗ khác thì Thi Nhiêu mới thở dài một hơi, nói thực thì bây giờ cô đang không vui vẻ lắm.

"Cái biểu cảm này của cô là thế nào, không phải Khâu gia xảy ra chuyện là điều cô chờ mong đã lâu sao?"

"Chị không hiểu đâu, lúc trước vì muốn ổn định Khâu gia, em đã hứa là nếu nắm được Khâu gia thì em sẽ đồng ý gả cho anh ấy."

"Vốn dĩ em cho rằng có thể đến năm sau mới dược, thậm chí cũng vài tháng nữa, ai ngờ anh ấy "động thủ" nhanh như vậy."

Nói xong lời này Thi Nhiêu muốn khóc tới nơi, nghĩ thầm: Đây là hậu quả của việc nói lung tung sao? Tự đem mình dâng đến tận nơi luôn?

"Cũng không nhanh như cô nghĩ đâu, muốn tấn công thì trước hết anh ta đã dùng một khoảng thời gian để xây dựng công ty cho riêng mình, nếu không cũng không leo lên nổi vị trí kia. Đến lúc đó cô ám chỉ với ba một chút, chỉ cần ông ấy giữ chặt cô thì anh ta cũng đâu thể cướp người."

"..."

Nghe thế ánh mắt Thi Nhiêu bừng sáng: "Chị được quá đấy, không hổ là lăn lộn trong thương trường, đạo hạnh đúng là cao hơn em nhiều."

"Vô nghĩa, nếu chị mà để đến nỗi bị so sánh với cô, thì đã bị túm ra khỏi vị trí này lâu rồi."

Nghe vậy Thi Nhiêu khẽ liếc mắt cô một cái, nghĩ thầm: Chị không thể khiêm tốn một chút được à, em đã khen chị mà chị còn phải dìm em xuống để trèo cao hơn.

Trong buổi tiệc thường niên, chủ tịch lúc đọc diễn văn đã đặt tên của hai cô ở cạnh nhau, điều đó ám chỉ gì thì ai cũng hiểu rõ.

Trước đó Tạ gia không giới thiệu Thi Nhiêu với người ngoài, khiến ai cũng tưởng rằng bọn họ vốn không coi trọng cô con gái này, hiện tại xem ra là nghĩ sai rồi, bây giờ bọn họ đang muốn tìm đủ cách để con trai mình thân thiết với cô gái ấy.

Đương nhiên những suy nghĩ đó đều là của các cổ đông lớn, còn mấy người nhân viên bình thường đều nghĩ thầm: Thì ra Thi Nhiêu là thiên kim nhà giàu? Vì sao người đã ưu tú lại càng ưu tú hơn như vậy?

Sau buổi họp, một nhà ba người nhanh chóng chạy đến bệnh viện, dù sao thì Tạ gia và Khâu gia cũng thân thiết mấy chục năm, mặc kệ thế nào cũng phải cho nhau mặt mũi.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Nhạc Vi Vi vốn dĩ nhỏ bé nhưng bây giờ do rất bình tĩnh nên nhìn bà thật kiên cường, khi thấy mấy người nhà bọn họ thì cười một cái thản nhiên.

"Cảm ơn mọi người bây giờ còn nguyện ý đến đây."

Từ khoảnh khắc mang theo đồ đạc rời khỏi Khâu gia, chưa bao giờ bà bình tĩnh như lúc này, người đàn ông bên trong kia dù sống hay chết cũng không liên quan tới bà, sợ rằng khi ông ta bình an vô sự tỉnh lại thì bà càng trách trời cao không có mắt.

"Nói gì thế, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm mấy chục năm, hơn nữa Tiểu Thừa và Nhiêu Nhiêu ở bên nhau, đây là việc chúng tôi nên làm, gặp khó khăn gì thì cứ nói."

"Tôi không có gì cần giúp, ông ta cũng không cần, nếu được thì giúp đỡ Tiểu Thừa, một năm rồi thằng bé không dễ dàng gì, mọi người hãy giúp nó lấy lại những gì vốn thuộc về nó đi."

"Đương nhiên, đây là việc chúng tôi nên làm."

"Cảm ơn!"

Chuyện đến bây giờ bà cũng không biết phải nói gì, lúc nhìn Thi Lam lòng bà luôn đầy những băn khoăn, lời xin lỗi cũng không cách nào thốt ra.

Cuộc phẫu thuật thời gian kéo dài, Tạ Dư với ba mình còn có công việc nên rời đi trước, Thi Nhiêu ở lại cùng với Nhạc Vi Vi ngoài phòng phẫu thuật.

"Nhiêu Nhiêu à, thật ra dì cũng không muốn ngồi ở đây, dì thà rằng về nhà để chăm sóc hoa cỏ chứ không muốn lãng phí thời gian cho ông ta."

"Nhưng dì lại không thể không ở đây, dù sao thì cũng chưa ly hôn, con nói xem đây có phải là báo ứng không?"

Thi Nhiêu nhìn Nhạc Vi Vi đầy tâm trạng thì không biết nên nói gì, thật ra cô không thấy đây là báo ứng, mà chỉ là sự trả thù của Khâu Thừa giúp bà thôi.

Ông trời trước nay đều không tự mở mắt, dù sao cũng cần có người giúp nhấc mí mắt lên.

"Có lẽ là thế ạ, thế dì định xử lý hai mẹ con kia thế nào?"

"Xử lý? Bọn họ có quan hệ gì với dì, không cần đến lượt dì phải lên tiếng, những gì vốn thuộc về Tiểu Thừa thì một chút dì cũng không nhường cho bọn họ."

Thi Nhiêu gật đầu, giống như đã hiểu ý của bà, người bên dưới chắc chắn nhìn sắc mặt bà để làm việc, dù bà không mở miệng thì cũng tự nhiên sẽ có người xử lý hai mẹ con kia.

Chủ tịch xảy ra chuyện lớn, người thừa kế còn chưa rõ ràng, công ty trên dưới loạn như nồi cháo heo, mấy cổ đông bắt đầu lăm le từ từ.

Nhưng chưa bao giờ sẽ nghĩ tới một người bị đuổi khỏi công ty như Khâu Thừa lại cầm giấy chứng nhận cổ phần nghênh ngang đi vào phòng họp, gián tiếp tát cho bọn người có ý đồ một cú.

"Ông ta vừa xảy ra chuyện thì các người đã làm loạn như vậy, có phải nếu ông ta chết thì công ty sẽ trực tiếp sụp đổ không!"

Đại khái chắc chưa ai thấy một người trực tiếp nói cha chú mình chết như vậy, mọi người đều đang ngẩn người thì Khâu Thừa ném vật trên tay xuống, nghiêm nghị nói.

"Từ hôm nay tôi sẽ tạm thời đảm nhiệm chức chủ tịch, có ý kiến thì đến mà tìm ông ta trong bệnh viện."

"Mày, mày dựa vào cái gì mà dám thay thế, tao..."

Khâu Thụy còn chưa nói xong thì ánh mắt Khâu Thừa đã liếc qua, một luồng khí lạnh làm cho hắn phải ngậm miệng lại.

"Cậu, đem hắn lôi ra ngoài cho tôi, từ nay trở đi tôi không muốn thấy sự xuất hiện của cậu ta trong công ty nữa."

Khâu Thừa đã làm việc ở công ty mấy năm trời, còn Khâu Thụy nhiều lắm cũng chỉ mới ba tháng, khí chất hai người khác biệt một trời một vực, mấy vị giám đốc liếc nhìn nhau rồi ăn ý bước đến kéo tên Khâu Thụy đang bất mãn ra ngoài.

Xử lý xong vật chướng mắt, anh quay đầu nhìn về phía mấy người cổ đông lớn.

"Tôi biết các ông đang suy nghĩ gì, tôi không phải là tên phế vật mà làm các ông đắn đo. Nếu các ông còn muốn không làm việc mà mỗi tháng vẫn lãnh lương, cuối năm còn ăn tiền hoa hồng thì bây giờ ngoan ngoãn hết cho tôi."

"Tiền hết còn có thể kiếm lại, chứ mạng đã mất thì mất luôn đấy."

Mấy tên đàn ông cộng lại cũng phải hơn 300 tuổi nghe lời này thì run sợ, cúi đầu trao đổi ý kiến với nhau rồi đàm phán với anh.

"Để cậu tạm thời ngồi vị trí này không phải không thể, chỉ là..."

"Không có chỉ là gì hết, nếu ông ta thật sự chết thì cổ phần trong tay ông ta tự khắc thuộc về tôi, cộng với phần cổ phần tôi đã thu mua thì tôi sẽ trở thành cổ đông lớn nhất công ty."

"Đương nhiên, nếu các ông cảm thấy công ty không tốt, muốn đi ăn "máng" khác, muốn bán tháo các cổ phần thì cũng không sao, tôi sẽ tìm người mua lại. Đến lúc đó, cho dù các ông muốn đến cái phòng này uống trà thì cũng phải hỏi ý kiến tôi."

Đối với mấy lão già tham tài sợ chết này, càng ăn nói khép nép thì bọn họ càng làm tới, Khâu Thừa đã tiếp xúc với mấy người này vài năm nên hiểu rõ mọi kịch bản rồi.

Nhưng tên Khâu Thụy thì không hiểu, còn triệu tập để hỏi ý kiến bọn họ, này không phải là dâng đầu đến cho bọn họ sao?

"Cậu, sao cậu dám nói mấy lời như thế hả?"

"Ông hiểu rõ tại sao tôi nói như vậy mà, nếu tôi đến muộn một chút, chỉ sợ các người đã băm cái tên phế vật kia ăn sạch."

Đối với hạng người này thì cũng không cần dùng thái độ trưởng bối để nói chuyện nữa.

"Đúng rồi, vài ngày nữa thiên kim Tạ gia là Tạ Dư sẽ đến công ty giúp tôi, hy vọng các người đừng làm khó cô ấy."

Anh cũng không phải tìm Tạ Dư giúp đỡ thật, chỉ là anh muốn dùng những lời này để dọa sợ mấy tên này, nhấn mạnh cho họ biết rằng Tạ gia đứng ở phe anh.

Nhìn ánh mắt bọn họ hết kinh ngạc rồi lại chuyển sang sợ hãi, anh liền biết nước cờ này không sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.