Sau đó hắn dừng một chút nói: "Kỳ thực em chưa từng thử qua ca khúc có phong cách như vậy, sợ đến lúc đó sẽ làm hỏng bài hát này mất." Diện mạo hắn rất ôn hòa, công ty xây dựng cho hắn hình tượng nam nhân khí chất, trước mắt tuy rằng chưa phát hành album, nhưng cũng đã phát mấy đơn khúc, cơ bản đều là tình ca ấm áp. Phối hợp với tiếng hát độc đáo của hắn, người nghe hưởng ứng không tồi.
Thể loại nhạc này hắn chưa bao giờ thử qua, tuy rằng hắn rất thích bài hát này, không nghĩ sẽ từ bỏ, nhưng cũng không muốn bởi vì mình mà hủy diệt này bài hát. Hắn có điểm lo lắng nhìn về phía Tô Mạt Nhi.
Tô Mạt Nhi nói: "Cậu thích là tốt rồi, so với cậu chẳng phải là tôi càng không chuyên nghiệp hơn sao?"
Hà Văn Kiệt thập phần ngượng ngùng cười.
"Thật ra bài hát này là lúc tôi đọc một quyển tiểu thuyết mới có linh cảm, xem như lấy cảnh trong tiểu thuyết để phối nhạc. Không biết bài hát này đến lúc đó có được phát hành hay không, nếu có thể phát hành, cũng yêu cầu tuyên truyền cho tiểu thuyết một chút."
"Nguyên lai là như thế, không biết là tiểu thuyết gì?"
Hà Văn Kiệt cũng từng thử quá viết nhạc, nhưng lại không hài lòng. Lúc này nghe nói tiểu thuyết cũng có thể tìm kiếm được linh cảm, trong lòng hắn cũng có chút động tâm, cân nhắc cũng đi nhìn một cái xem sao. Nói không chừng, mình cũng có thể có linh cảm như suối?
Tô Mạt Nhi bị cả kinh, hỏi: "Cậu cũng muốn xem?"
"Đúng vậy, em cũng muốn tìm chút linh cảm."
Tô Mạt Nhi: ".. Tôi xem tiểu thuyết tên là 《 tiên đồ 》, cậu có thể nhìn xem."
"Vâng."
Thời điểm trước kia Hà Văn Kiệt còn đi học cũng từng xem qua tiểu thuyết, nghe được tên 《 tiên đồ 》 này, còn tưởng là đại thần viết tiểu thuyết của nam tần nào đó. Trong lòng còn thấy có chút kỳ quái, cậu cho rằng Tô Mạt Nhi nếu đọc thì chắc là tiểu thuyết nữ tần.
"Tốt, muốn thu âm tôi còn phải chuẩn bị một vài thứ, hai ngày nữa tôi lại qua."
"Vâng!"
Chờ đến khi Tô Mạt Nhi rời đi, Hà Văn Kiệt dùng di động lên mạng tìm tiểu thuyết 《 tiên đồ 》, nguyên bản tưởng là nam tần văn, chờ đến khi mở ra mới phát hiện, nguyên lai là một quyển tiểu thuyết nữ chủ nghịch thiên tu hành. Hắn lập tức có chút mất hứng, nhưng nghĩ đến bài hát 《 hỏi tiên khúc 》vì tiểu thuyết này mới sinh ra linh cảm, Hà Văn Kiệt lại căng da đầu đọc xem sao.
Chờ đến lúc xem xong chương 1, hắn phát hiện văn phong của tác giả rất tốt, bản lĩnh khống chế câu chữ rất thâm hậu. Vừa mới đọc cũng có chút thất vọng, nhưng, click mở chương 2, tiếp theo chương 3, chương 4.. Hắn càng xem càng không tự kềm chế được muốn xem thêm.
Chỉ có thể nói tiểu thuyết tuy viết rất chậm, qua nhiều chương mà nữ chủ còn chưa chính thức bước vào tu chân chi đồ, nhưng tình tiết lại phi thường ý tứ, nhịp nhàng ăn khớp, mới nhìn cũng không làm người đọc cảm thấy nhàm chán khó có thể nhẫn nại, ngược lại sẽ cảm nhận được bố cục của tác giả lập ra rất chặt chẽ, cảm thấy tình tiết diễn biến tất yếu.
Chờ đến khi nữ chủ tiến vào cùng viên bí cảnh, rốt cuộc cũng bước lên tu chân chi đồ, lúc này Hà Văn Kiệt mới bỗng nhiên phát hiện không có chương tiếp theo!
Thế mà không có chương tiếp theo!
Đây là lần đầu tiên hắn đọc một bộ tiểu thuyết nữ cường, xem đến mê mẩn không tự kềm chế, cuối cùng bỗng nhiên phát hiện bộ truyện này còn chưa viết xong, làm cho hắn sao mà chịu nổi? Hắn nhịn không được nạp không ít tiền, hướng tác giả ném hơn hai mươi cái hỏa tiễn trong một lúc, giục rất nhiều lần mới thôi.
Hắn đọc xong mười vạn chữ, cũng không tìm được linh cảm gì, đối với bài hát 《 hỏi tiên khúc 》 này lại càng khắc sâu. Quả nhiên là từ bộ truyện này tìm được linh cảm!
Nhưng sao hắn một chút linh cảm cũng không có?
Nhìn trước ngó sau không có chuyện gì làm, Hà Văn Kiệt lại mở bộ truyện khác của tác giả này bắt đầu đọc. Nhìn đến bộ nào cũng hoàn, trong lòng có chút vui mừng.
Lúc hắn nhìn thấy tóm tắt bộ truyện, cả người đều mộng bức.
Một tác giả viết 《 tiên đồ 》chí khí lớn như vậy, thế mà còn viết 《 thế thân tình nhân 》 tiểu thuyết cẩu huyết như vậy? Ngươi mẹ nó sao không lên trời luôn đi? , 《 Thứ Nữ Toàn Cơ 》 cũng là một quyển ngôn tình nghịch tập? So sánh với《 tiên đồ 》, vẫn kém xa.
Yên lặng click 《 Thứ Nữ Toàn Cơ 》, hắn vừa cắn ngón tay vừa đọc.
Mà ở văn phòng xa hoa tòa cao ốc Diệp thị, trợ lý Diệp Minh Triết cung kính đứng trước mặt hắn, trong tay cầm một xấp văn kiện: "Thiếu gia, đều đã làm tốt."
"Hiệu suất rất khá, công ty tên là gì?"
"Dựa theo ngài phân phó, tên là giải trí Số Mệnh."
Tuy có thói quen đặt tên không đàng hoàng, nhưng khi nghe cái như vậy, vẫn làm người khác có một loại cảm giác không nói thành lời. Số Mệnh? Ha ha!
Thế mà Diệp Minh Triết lại cảm thấy cái ý tưởng này của mình phi thường tốt, quả thực chính là thiên tài trong thiên tài! Số Mệnh có thể coi như là âm của Tô và Minh, hơn nữa hai người bọn họ còn tương ngộ như trong tiểu thuyết cẩu huyết tràn ngập cảm giác số mệnh?
"Đi liên hệ với Tô tiểu thư, hẹn thời gian, chúng ta muốn bàn công việc."
Lúc Tô Mạt Nhi nhận được điện thoại, cả người đều mơ hồ. Trừ trải qua một lần không quá vui vẻ, cô cùng Diệp Minh Triết cũng không có giao tình đáng nói gì? Thế mà lại tìm cô muốn nói về công việc? Cô không biết bọn họ rốt cuộc có cái gì để nói.
"Ngài nói đùa, tôi và quý công ty hẳn là không có việc gì để nói."
Kể cả tính lần trước sự kiện quy tắc ngầm kia cũng đã thanh toán xong. Đối với Tô Mạt Nhi mà nói đó là sỉ nhục, cả đời này muốn quên lại không thể quên vết nhơ này. Nếu có thể, cô một chút cũng không muốn chạm mặt Diệp Minh Triết.
"Tô tiểu thư, ngài hẹn thời gian đi. Ngài biết thủ đoạn của thiếu gia chúng tôi, nếu cô không qua một chút, chỉ sợ sẽ không quá vui vẻ."
"Nếu như vậy, thì hôm nay đi."
Tô Mạt Nhi nói xong liền cúp điện thoại ném di động ra ngoài.
Dù ở đâu, giai cấp luôn luôn tồn tại. Cái gọi là nhân quyền, đều phải chính mình đi tranh thủ. Cô như bây giờ nhỏ yếu, không biết đến khi nào mới có thể thích làm gì thì làm. Mà trong giới dụ hoặc nhiều như vậy, càng có nhiều việc thân bất do kỷ. Nếu có một người hướng cô vươn đôi tay, đem cô lôi ra khỏi cái vòng lẩn quẩn này, cho cô có thể toàn tâm toàn ý làm việc chính mình thích, cô sợ chính mình sẽ sa đọa.
Không nghi ngờ, nhất định sẽ cô sẽ.
Cô không phải người có ý chí kiên định?
Không phải là người này thì ai cũng tốt, nếu là Diệp Minh Triết mà nói, cô lại không cam tâm tình nguyện.
Mặc kệ thế nào, vẫn gặp xem sao hắn đến tột cùng là đánh cái chủ ý gì. Nhìn gương trang điểm một chút, chọn một chiếc quần ống rộng một áo sơ mi màu trắng, đeo một chiếc kính râm, câu lấy ví liền ra cửa.
Bọn họ hẹn ở một hội sở tư nhân hội sở, trước đây Tô Mạt Nhi có nghe nói qua, nhưng không có cơ hội đi vào. Nghe nói người có thể tiến vào hội sở, cơ bản đều không phú cũng quý, lão bản nơi này mở hội sở cũng đều là vì chiêu đãi bằng hữu, mà không phải vì lợi nhuận.
Đối với chuyện này, Tô Mạt Nhi chỉ có thể nghĩ đến một câu -- có tiền! Tùy hứng!
Cừu hận này quyết đoán kéo!
Đối với hội sở này, Tô Mạt Nhi rất vừa lòng chính là bảo mật và an toàn rất tốt. Ở chỗ này, Tô Mạt Nhi không lo lắng sẽ bị paparazzi chụp lén.
Được người phục vụ dẫn vào phòng, trong phòng chỉ có một mình Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết đã đợi một lúc, trên mặt đã có chút bực bội trên mặt, lúc Tô Mạt Nhi đến tức khắc ánh mắt sáng lên, bực bội liền biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn đứng dậy đi đến chỗ Tô Mạt Nhi đi qua, Tô Mạt Nhi gật đầu nói: "Diệp tổng."
"Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp, không cần phải xa lạ như vậy?"
Tô Mạt Nhi biết hắn nói chuyện gì, chuyện này đối với cô mà nói là cả đời khó quên. Lại bị người trước mắt này không chút nào để ý nói ra, giờ khắc này trong lòng cô muốn nghẹn chết.
Cô ngồi xuống đối diện Diệp Minh Triết, hỏi: "Không biết Diệp tổng hôm nay gọi tôi đến đây, là có gì muốn nói."