Bình Hoa

Quyển 1 - Chương 8



Mấy hôm sau phim mới bấm mấy, Cố Ngôn được một kinh ngạc ngoài ý muốn.

Trương Kỳ nháy cặp mắt to, cười tủm tỉm trong phòng hóa trang chào hắn: “Anh Ngôn, mấy hôm trước cảm ơn anh chiếu cố. Khó có được cơ hội diễn cùng với anh, em thật sự thật sự rất vui.”

Cố Ngôn ừ một tiếng, trong lòng tuy kinh ngạc, ngoài miệng lại không nói gì, nhàn nhạt tán gẫu vài câu. Lúc hóa trang, mới từ tiểu Trần nghe được, Trương Kỳ được phân vai nam phụ, là em trai của nữ chính trong phim. Phần diễn của cậu ta không nhiều, diễn vai phú gia công tử trải đời chưa lâu, dễ thẹn thùng dễ đỏ mặt, vai diễn không khó mấy nhưng khiến người ta rất thích.

Trương Kỳ ra mắt không lâu, diễn vai nam phụ chính kia không có vẻ đột ngột, có thể tích lũy nhân khí, thập phần thích hợp.

Chẳng qua… sao lại cố tình cùng hắn diễn chung?

Cố Ngôn nhớ lại nội dung buổi nói chuyện hôm đó, Tần Trí Viễn quả thật có đề cập tới việc đóng phim, nơi chốn đều có kí giả đi theo, chỉ tại hắn không chịu chú ý, không phát hiện ra.

Lần này chỉ là nam phụ diễn cùng, lần sau có khi đổi thành nam chính.

Không phải giống hắn sao?

Trước kia nơi nơi làm quần chúng, xứng với cái danh bình hoa không biết diễn, ai ai cũng mắng đến nỗi tai đóng kén luôn, sau này lên giường của vị Tần tổng này, lập tức thăng cấp lên làm nam chính. Từ nay về sau hậu nhân ai cũng biết, hăn – Cố Ngôn tuyệt đối không đóng nam phụ.

Khó trách nhiều người, người trước ngã người sau đứng lên, giống như thiêu thân lao vào ánh lửa Tần Trí Viễn. Canh tranh so với làm diễn viên còn kịch liệt hơn, hắn lại không phải ba đầu sáu tay, không cần ăn được sao?

Cố Ngôn nhìn khuôn mặt anh tuấn trong gương, phản chiếu ra bộ dạng lười nhác của mình, so với lúc chụp ảnh tuyên truyền, tươi cười sáng sủa hơn nhiều so với bình thường.

Trương Kỳ đứng một góc, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ bên má, cũng cười đến nhu thuận vô hại.

Tình nhân cũ và tình nhân mới.

Tranh giành gay gắt.

Cố Ngôn không rõ Tần Trí Viễn vì sao phải làm thế, rốt cuộc là muốn thấy hắn ghen sao? Hay là muốn thấy hắn uống dấm? Hoặc có lẽ ông chủ lớn nhàm chán, kiếm trò chơi mới mẻ?

Hắn nghĩ vậy, đến tối lúc ăn cơm cùng Tần Trí Viễn, giả vờ lơ đãng nói chuyện Trương Kỳ trong đội diễn.

Tần Trí viễn so với hắn tường tận hơn, lúc này bày ra thái độ giải quyết việc chung: “Tôi nghe nói cậu ta nhận kịch bản phim cổ trang, không nghĩ tới là đóng chung với em. Nhưng mà cũng tốt, cậu ta là người mới, cái gì cũng không biết, em vừa lúc tiện hướng dẫn cậu ta đi.”

“Kĩ thuật diễn tôi không dạy được, nhưng kĩ thuật trên giường có thể.” Bởi vì ở nhà, Cố Ngôn liền nhấc chân, ở dưới bàn cọ cọ lấy chân Tần Trí Viễn: “Tần tổng hi vọng tôi dạy cậu ta cái gì?”

Tần Trí Viễn hưởng thụ sự tán tỉnh của hắn, híp mắt, cười mắng: “Nói huơu nói vượn.”

“Chẳng lẽ tôi đoán sai sao? Tôi nghĩ Trương Kỳ cái gì cũng tốt, chắc là lúc trên giường giống khúc gỗ nên anh mới để cậu ta theo tôi học.”

“Không thể nào.”

“Hóa ra không à? Ừm, vừa ngoan lại vừa đáng yêu, đùa cũng vui, tôi nếu như có tiền, khẳng định cũng muốn nuôi một em như thế.”

Hắn càng nói càng thái quá, Tần Trí Viễn không tức giận, nói: “Em là đại minh tinh mà nghèo sao?”

“Ánh mắt tôi rất cao, cho nên số gửi trong ngân hàng chỉ tính là số lẻ thôi, còn ít lắm. Chờ khi nào đủ tiền, sẽ kim ốc tàng kiều.”

Tần Trí Viễn bật cười: “Nuôi một em như nào?”

Cố Ngôn im lặng, bỗng nhiên nghiên người về phía trước, gương mặt xinh đẹp tiến đến gần mặt Tần Trí Viễn, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “… Anh.”

Ánh mắt Tần Trí Viễn thu lại, nhìn thẳng hắn.

Cố Ngôn ngừng một lúc nói tiếp: “Em trai anh.”

Nháy mắt trên mặt gã trống rỗng, sau đó nửa giận nửa cười, ôm lấy Cố Ngôn kéo vào lòng: “Đừng đánh ý lên em trai tôi.”

“Ừ.”

“Cũng đừng đánh ý lên Trương Kỳ.”

“Ừ.”

“Nhưng mà có thể đánh ý lên tôi.”

Cố Ngôn cười một trận, ngẩng đầu hôn cằm gã, thở dốc: “Biểu hiện trên giường của tôi coi như không tồi…”

Tần Trí Viễn lập tức hiểu ám chỉ của hắn, nhưng gã đúng chuẩn tình nhân tốt, lúc này vẫn không quên hỏi: “Bộ phim mới của em mai bấm máy đúng không? Mai có hoạt động gì không?”

Cố Ngôn hỏi lại: “Anh đêm nay muốn hay không? Một lần hay hai lần?”

Tần Trí Viễn lắc đầu, trùng hợp ghê, điện thoại vừa vặn vang lên. Không phải tiếng chuông bình thường, mà là giai điệu bản tình ca.

Cố Ngôn cười với gã: “Quả nhiên là đại ân nhân.”

Tần Trí Viễn lấy điện thoại ra nhìn một cái rồi tùy ý ném lên bàn: “Không cần để ý tới.”

Cố Ngôn ôm lấy cổ gã: “Vậy cái kia cuối cùng là một lần hay hai lần đây?”

Câu trả lời của Tần Trí Viễn là trực tiếp hôn hắn.

Cố Ngôn nhắm mắt, không nhìn lên màn hình biểu thị của điện thoại. Hắn cảm thấy hiệu suất của tối qua không tồi, bởi vì hôm sau thức dậy thắt lưng hắn đau ê ẩm, vẫn là Tần Trí Viễn đưa hắn đến studio.

Trương Kỳ lúc đó đã gần như thay xong trang phục, đang tập thoại với một nữ diễn viên, mắt thấy hắn và Tần Trí Viễn xuống xe nửa điểm thái độ cũng không lộ ra, vẫn như cũ gọi anh Ngôn đến là thân. Nghỉ giải lao cũng quấn lấy hắn, hỏi cái này cái kia, cứ như là sùng bái hắn vậy. Những người khác trong tổ làm phim cũng thấy, nghĩ quan hệ giữa hắn và Trương Kỳ đặc biệt tốt.

Giữa trưa gọi cơm hộp, Trương Kỳ bê qua chỗ Cố Ngôn ngồi. Cố Ngôn không để ý cậu ta, cậu ta cũng kệ, nhẹ cất tiếng hát.

Cố Ngôn nghe bài hát này xong trong lòng không khỏi sửng sốt.

Đó là bản tình ca với giai điệu chậm rãi, nhạc mang hơi hướm nước ngoài, mơ hồ đêm qua đã nghe ở đâu đó. Hắn yên lặng nghe Trương Kỳ hát hết, đợi tiểu Trần mua đồ uống về thuận miệng hỏi.

Tiều Trần thật không hổ là vua bát quái, lập tức gật đầu: “Nghe qua rồi, là bài hát chủ đề khi Trương Kỳ debut, tuy không thành hit nhưng cũng được xếp trong mấy bảng xếp hạng, coi như có tiếng tăm. Thật ra giọng hát của cậu ta bình thường, chủ yếu là dáng vẻ trong sáng thanh khiết, thiên chân vô tà, rất được fan nữ hâm mộ.”

Đâu chỉ là fan nữ?

Còn có người nào đó có mới nới cũ nữa.

Cố Ngôn nhếch miệng, thì thầm: “Bài hát rất êm tai, thật thích hợp làm nhạc chuông điện thoại.”

Tiểu Trần bát quái đang hăng say, hỏi: “Anh Ngôn, anh nói gì?”

“Không có gì, tôi đọc lời thoại.”

Hắn khoát tay, cúi đầu nhìn kịch bản, giật mình khi nhìn thấy một câu, thầm nói ra lời.

Người khờ dại rất tàn nhẫn, kẻ đa tình thì vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.