“Tần tổng”, người đại diện ở bên kia đầu dây chờ chỉ thị, “Ý của đối phương là, muốn hẹn gặp mặt Cố Ngôn, cụ thể gặp nhau sẽ nói, ngài thấy có được không?”
Tần Trí Viễn không vội vàng trả lời, nghĩ rồi nói: “Hỏi tiểu Cố trước rồi nói sau.”
“Tôi gọi điện cho Cố Ngôn…”
“Không cần, để tự tôi nói với cậu ấy.”
Tần Trí Viễn cúp điện thoại, thu dọn bàn làm việc đúng giờ rời khỏi công ty, theo kế hoạch đến nhà hàng của Cố Ngôn ăn tối.
Bởi vì nhà hàng mới khai trương, hai ngày này đang có hoạt động ưu đãi, trong nhà hàng đông đúc vô cùng. Cố Ngôn liền làm phục vụ bưng đồ cho Tần Trí Viễn, hắn nói đùa: “Tần tổng lần sau đến nhớ hẹn trước, nếu không đành phải xếp ngài ngồi cạnh nhà vệ sinh đấy.”
Tần Trí Viễn không giận, vẫy vẫy tay với hắn, bảo: “Ngồi xuống ăn một chút với tôi.”
Cố Ngôn miệng nói vội lắm vội lắm nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh, hết lòng giới thiệu về món ăn.
Tần Trí Viễn mỗi món nếm một chút, đều nói ăn ngon, nhưng trong lòng nhịn không được nghĩ, không bằng được tay nghề của Cố Ngôn. Nhưng hiện tại thân phận bất đồng, gã không có lập trường để bảo Cố Ngôn nấu ăn cho mình. Đôi lúc ngẫm lại thấy tiếc nuối, gã nhớ không nổi lần cuối Cố Ngôn xuống bếp là khi nào.
Cơm ăn được một nửa, Tần Trí Viễn mới nhớ tới việc của Lâm công tử, thuận tiện nói với Cố Ngôn.
Cố Ngôn lăn lộn trong cái vòng lẩn quẩn này lâu như vậy, sao lại chưa nghe thấy đại danh của Lâm Gia Duệ cơ chứ? Nhưng hắn chỉ biết Lâm công tử tính tình cổ quái, vô duyên nhìn thấy, đến tận bây giờ không nghĩ tới có thể diễn trong phim của người ta.
Sau khi nghe Tần Trí Viễn nói xong, hắn không có kinh ngạc gì nhiều, liếc mắt hỏi: “Anh tìm bao nhiêu tiền?”
“Hả?”
“Không xuất tiền thì làm sao giúp tôi nhận được công việc này? Chả có nhẽ bán sắc à?”
Tần Trí Viễn thiếu chút nữa cười vang: “Lần này là người ta chủ động liên hệ, tôi cái gì cũng không làm.”
“A…” Cố Ngôn cuối cùng kinh ngạc một chút, thốt ra câu cửa miệng: “Tôi không diễn vai phụ.”
“Về điểm này, tôi cũng có hỏi qua, đối phương nói để em làm nam chính. Thế nào? Em nếu có hứng thú, thì hẹn Lâm đ*o diễn nói chuyện đi.”
Cố Ngôn đối với điện ảnh không có hứng thú nhiều lắm, nhưng thật ra Lâm Gia Duệ vì cái gì mà tìm hắn làm nam chính. Hay là Lâm công tử lần này cần nam diễn viên bình hoa? Uhm, cũng không phải không có khả năng.
Cơ hội ngàn năm có một thế này, sao lại bỏ qua được chứ?
Cho dù không đạt được gì, thì được một lần gặp đại danh đỉnh đỉnh Lâm công tử cũng tốt rồi.
Cố Ngôn gật đầu với Tần Trí Viễn: “Anh giúp tôi sắp xếp đi.”
Bọn họ lại tiếp tục nói chuyện đề tài khác, một bữa cơm ăn thật vui vẻ. Vài ngày sau, người đại diện giúp Cố Ngôn hẹn thời gian gặp mặt Lâm công tử.
Địa điểm hẹn là quán trà ở trung tâm chợ mô phỏng cổ. Trà lâu ven sông, kiến trúc từ bên ngoài cho đến cách trang hoàng đều cổ kính, lúc bước lên cầu thang gỗ chật hẹp còn nghe được tiếng kẽo kẹt. Cửa sổ vừa mở ra, có thể thấy được hàng liễu hai bên bờ sông đung đưa, buổi chiều tầm ba bốn giờ, nắng hắt vào tòa nhà đổ bóng thật dài, không biết từ đâu đó truyền tới khúc Giang Nam réo rắt.
Ngồi uống trà ở nơi này, ngay cả thời gian cũng trở nên thong dong hơn.
Cố Ngôn đúng giờ đến căn phòng đã đặt trước, đẩy cửa ra phát hiện Tần Trí Viễn đã sớm chờ ở trong. Hắn không khỏi giật mình hỏi: “Tại sao là anh? Người đại diện đâu?”
Tần Trí Viễn rót cho hắn chén trà, chậm rãi nói: “Tôi hôm nay có thời gian rảnh.”
Lời này thật khiến người ta nghi ngờ, nhưng Cố Ngôn không hỏi nhiều, đi qua ngồi xuống, vừa uống trà vừa cùng gã nói chuyện.
Lâm Gia Duệ rất đúng hẹn.
Hẹn buổi chiều ba giờ gặp mặt, thì đúng ba giờ đẩy cửa bước vào — cậu ta sinh ra có gương mặt búp bê, mặc trên người chiếc áo T-shirt không mới không cũ, chân đi giày thể thao, thoạt nhìn giống một sinh viên mới bước vào xã hội. Nhưng trên gương mặt thanh tú ấy không có lấy một biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng gần như lạnh thấu xương, vừa nhìn đã biết rất kiêu ngạo.
Tần Trí Viễn đưa danh thiếp qua, cậu ta chỉ liếc mắt một cái rồi để xuống bên cạnh, vô cùng đơn giản giới thiệu: “Lâm Gia Duệ.”
Tựa hồ ba chữ kia đã đủ đại biểu cho tất cả.
Thật sự cũng chính là vậy.
Dến lượt Cố Ngôn tự giới thiệu, Lâm công tử lại rất để tâm, nhìn chằm chằm gương mặt hắn, đột nhiên nói một câu: “Xin lỗi, mạo phạm một chút.”
Rồi đứng dậy, đưa tay nắm lấy cằm Cố Ngôn.
Cố Ngôn nhất thời không kịp phản ứng.
Tần Trí Viễn sắc mặt khẽ biến, lập tức nắm lấy cổ tay của cậu ta, hỏi: “Đạo diễn Lâm, cậu làm cái gì vậy?”
Lâm Gia Duệ căn bản không để ý tới gã.
Hai người khí lực không khác biệt mấy, cứ như vậy giằng co hồi lâu.
Lâm Gia Duệ thật sự quan sát gương mặt Cố Ngôn chăm chú, sau mới buông tay ngồi xuống lẩm bẩm: “Theo tưởng tượng của tôi cũng không khác lắm, khuôn mặt này rất được.”
Tần Trí Viễn cảm thấy không thoải mái, vội vàng đưa tay xoa xoa cằm cho Cố Ngôn.
Cố Ngôn khiêm tốn đáp: “Cảm ơn đã khen.”
Không ngờ Lâm Gia Duệ lườm hắn: “Tôi chỉ trần thuật lại sự thật thôi, không phải đang khen anh.”
“À, vậy cảm ơn đã bình luận.”
“Tính cách này của anh nhất định dễ đắc tội người khác.”
Cố Ngôn lập tức nói: “Như nhau.”
Lâm Gia Duệ nhíu mày. Cậu ta ban đầu chú ý đến gương mặt của Cố Ngôn, đến lúc này ánh mắt mới dừng lại trên người hắn, nhìn hắn vài lần, cuối cùng lộ ra vẻ mặt hứng thú: “Không tồi, có chút thú vị.”