Lúc tỉnh dậy đã thấy nằm trên chiếc giường mềm mại ở nhà, mà áo vest của Tần Trí Viễn hắn vẫn đang ôm chặt, nhăn nhúm. Hắn nhìn ra cửa sổ, đoán chừng đã gần trưa, nhưng lại lười nhác, càng ôm chặt chiếc áo kia, tiếp tục ngủ.
Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, Cố Ngôn mới tung chăn ra, qua quýt mặc đồ ra mở cửa.
Ngoài cửa là Tần Trí Viễn đã thay bộ đồ khác, vẫn là dáng vẻ áo mũ chỉnh tề ấy, dí cái bình giữ nhiệt quen thuộc vào tay hắn, nói: “Tôi đoán em không ăn trưa, cho nên ra ngoài mua mang tới.”
Cố Ngôn rất tự nhiên nhận lấy, “Vào ăn cùng không?”
“Không, tôi còn phải về công ty làm việc.”
“Bận vậy à? Hôm nay cũng không nghỉ?”
“Ừ, tranh thủ làm xong thời gian này, Tết âm lịch thì có nhiều thời gian chút.”
Tần Trí Viễn chưa nói Tết âm lịch có kế hoạch gì, Cố Ngôn cũng không hỏi, chỉ nói: “Áo vest của anh tôi làm nhăn hết rồi, chiều đem đi giặt hai hôm nữa đem trả anh sau.”
“Ok.”
Chào tạm biệt Tần Trí Viễn, Cố Ngôn quay người lại cầm chiếc áo kia khoác lên người, sau đó mở nắp bình giữ nhiệt, chậm rãi dùng bữa trưa.
Thời gian nhàn rỗi thế này chỉ ngắn ngủn có một ngày mà thôi.
Ngày hôm sau hắn bị Lâm Gia Duệ gọi về trường quay tiếp tục gây sức ép. Một cảnh quay đi quay lại vài lần, Lâm công tử khủng hoảng đến khủng hoảng đi, cảm thấy không hài lòng, cuối cùng để mọi người kết thúc công việc, còn mình thì kéo Cố Ngôn ra ngoài đi dạo. Cậu ta không bắt Cố Ngôn lái xe, chỉ kéo ra ngoài bắt xe bus, đi từ đầu bến tới cuối bến, lang thang khắp cả thành phố.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên người, khiến con người ta buồn ngủ ghê gớm. Lâm Gia Duệ một câu về phim cũng không nhắc tới, thuận miệng: “Đừng nghĩ mình phải diễn tốt ra sao, chỉ cần nhìn thế giới ra sao trong mắt anh thôi.”
Cố Ngôn không lên tiếng, nheo mắt im lặng nhìn ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ xe dần tắt.
Mấy hôm sau quay, đột nhiên thuận lợi rất nhiều.
Lâm Gia Duệ tâm tình tốt, tuy rằng không thể hiện trên mặt nhưng lời nói so với bình thường dịu đi một chút. Giữa trưa Cố Ngôn ngồi ở phòng nghỉ ăn bánh chẻo Tần Trí Viễn đưa tới, cậu ta đi qua đi lại mấy lần, nói: “Nhìn không ra người nào đó còn biết lấy lòng nhỉ.”
Cố Ngôn cười cười: “Đáng tiếc còn thiếu chút lửa.”
Lâm Gia Duệ không khách khí, há mồm cắn, nhưng mà vừa cho vào miệng, vẻ mặt liền biến đổi. Vất vả nuốt xuống, liền vội tìm nước uống, vừa ho vừa nói: “Đây là bánh chẻo gì thế? Sao lại có mùi rượu?”
“Chắc là lúc ướp thịt cho nhiều rượu quá, đến khi hấp lên thì bị lẫn mùi.” Cố Ngôn như cũ gắp một miếng cho vào miệng “Chắc là tính làm bánh chẻo nhân rượu? Ừ, có sáng tạo.”
Lâm Gia Duệ mắt thấy hắn thản nhiên, ăn sạch hộp bánh chẻo, trên mặt khó có được lộ vẻ bôi phục, nói: “Tôi cuối cùng cũng hiểu cái gì là chân tình.”
Cố Ngôn không đáp, chậm rãi ăn miếng bánh cuối cùng, sau đó lấy di dộng ra, nghiêm túc viết mấy lời nhận xét, gửi cho Tần Trí Viễn.
Không đến năm phút sau chuông điện thoại vang lên.
Cố Ngôn cho rằng Tần Trí Viễn gọi tới, bắt máy cười “Alo” một tiếng, không ngờ là một tiếng xa lạ từ đầu bên kia truyền tới: “Xin hỏi có phải Cố Ngôn Cố tiên sinh không?”
Cố Ngôn ban đầu bắt máy không nhìn số điện thoại, lúc này cũng lười nhìn lại, đáp: “Vâng, là tôi.”
“Ngại quá, mạo muội quấy rầy, tôi là thư kí của Tần tiên sinh. Ông chủ của chúng tôi muốn hẹn cậu gặp mặt, không biết Cố tiên sinh có thời gian?”
Cố Ngôn run sợ trong chốc lát, hỏi lại: “Là vị Tần tiên sinh nào?”
Tiếng nói xa lạ bên kia nói ra một cái tên cũng không xa lạ.
Cố Ngôn sớm đoán ra được vị Tần tiên sinh này không phải là Tần Trí Viễn, nhưng thật sự nghe được hai chữ Tần Kính vẫn thật kinh ngạc, mãi sau mới nói được: “Đương nhiên là có thời gian.”
Hắn nghĩ tới lịch làm việc gần đây rồi hẹn thời gian với vị thư kí kia, cúp máy, cầm lấy di động hồi lâu.
Tần Trí Viễn cũng thật mau trả lời tin nhắn, trước tiên là khiêm tốn tiếp thu ý kiến, biểu thị sau này sẽ cố gắng hơn, sau đó lại hỏi hắn lần sau muốn ăn món gì.
Cố Ngôn trả lời là thịt kho cà, không hề nhắc tới chuyện vị Tần tiên sinh kia. Hắn trước kia theo Tần Trí Viễn nhiều năm, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ thấy vị này ra mặt, giờ cùng gã làm bạn bè, sao người ta ngược lại muốn gặp hắn?
Là bởi vì Tần Trí Viễn chăm chỉ ghé qua studio ư?
Hay là do Tần Phong chạy về mách lẻo?
Tóm lại, khẳng định không phải là vì công việc.
Cố Ngôn vòng vo qua lại, đại khái đoán được Tần Kính hẹn gặp hắn là vì lí do gì. Trước Tần Trí Viễn chỉ tùy tiện vui đùa thì không sao, nhưng nếu thật sự muốn cùng một người đàn ông sống chung, lão gia tử Tần gia thế nào chịu ngồi yên?
Chỉ không biết ông ấy giở thủ đoạn gì ra?
Là cưỡng bức? Hay là lợi dụ?
Thật đau đầu, tình tiết cũ thế, bây giờ ngay cả tiểu thuyết cũng không thèm viết.