Bình Hoa

Quyển 2 - Chương 66



Tần Trí Viễn nghe xong mấy lời này, không đồng ý nói: “Sao lại không tự tin như vậy? Chưa trao giải đã nghĩ không lấy được rồi.”

Cố Ngôn từ trong gương nhìn qua gã hỏi lại: “Anh sao lại tự tin thế? Hay là hối lộ giám khảo rồi?”

Tần Trí Viễn cười cười, ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu hắn: “Không có, nhưng anh đã chuẩn bị một món quà, chờ sau lễ trao giải sẽ tặng em.”

“Cái gì thế?”

“Tạm thời giữ bí mật.”

“Lỡ em không được giải thì sao?”

“Ngốc” Tần Trí Viễn gõ lên trán Cố Ngôn, “Vậy thì là quà an ủi.”

“Được giải thì gọi là quà chúc mừng, không được thì kêu quà an ủi, xem ra thế nào thì em cũng không chịu thiệt.”

“Ừ.” Tần Trí Viễn hôn lên hai má Cố Ngôn, nhẹ giọng nói: “Anh sao lại để em chịu thiệt được hử?”

Cố Ngôn cười không nói.

Thật ra từ mấy hôm trước, hắn đã phát hiện Tần Trí Viễn lặng lẽ tìm hiểu tin tức về bất động sản, nhưng người nào đó nếu nói là giữ bí mật thì hắn cái gì cũng không biết, cũng không hỏi xem quà tặng là gì.

Lúc nên hồ đồ thì hồ đồ một chút, nếu không nhân sinh chẳng phải sẽ thiếu đi nhiều niềm vui bất ngờ sao?

Cách hôm trao giải hai ngày, Lâm Gia Duệ bỗng gọi điện tới, nói cậu ta có việc quan trọng hơn phải xử lí, không cách nào tham dự. Lâm công tử so với người nổi tiếng còn nổi hơn, nhẹ nhàng nói mấy câu, không đi là không đi, Cố Ngôn đành phải một mình bước lên thảm đỏ.

Cũng may Tần Trí Viễn đặt bộ đồ đúng giờ đưa tới, Cố Ngôn mặc rất vừa người, màu trắng làm nổi bật lên nước da của hắn, dù chỉ tùy ý một chút cũng lập tức làm sáng ngời vẻ anh tuấn của hắn. Vừa hay tóc mái của hắn hơi dài, che mắt một chút, ánh mắt cười vì thế lại càng hấp dẫn người khác.

Tần Trí Viễn nhìn thấy hối hận một chút vì đã chọn bộ này, nghĩ chốc nữa Cố Ngôn còn đứng dưới ánh đèn sân khấu, thật muốn đem người giấu đi. Trước khi ra khỏi cửa, vừa giúp Cố Ngôn đeo cà vạt, vừa nói thầm: “Màu tối vẫn tốt hơn.”

Cố Ngôn nâng tay nhìn đồng hồ, cười hỏi: “Chúng ta có phải chỉ còn năm phút nữa không?”

Tần Trí Viễn hiểu ý hắn, thay hắn sửa sang lại áo: “Năm phút chỉ đủ để hôn thôi.”

Dứt lời, Cố Ngôn lập tức vươn người ra hôn.

Tần Trí Viễn cảm thấy may mắn bản thân không cần lộ diện trước truyền thông, nếu không bộ dạng bị sắc lang chà đạp của gã thật không biết phải giải thích sao. Nhưng gã rất nhanh bị hút vào nhiệt tình ấy, đảo khách thành chủ, ôm lấy thắt lưng Cố Ngôn, khiến nụ hôn này thêm nóng bỏng triền miên.

Hôn xong, hai người tựa trán nhau thở dốc, mãi mới dắt tay nhau ra khỏi cửa.

Tần Trí Viễn lái xe, tự mình đưa Cố Ngôn tới. Dừng xe phía trước, gã cầm tay Cố Ngôn nói: “Anh không vào cùng em đâu, sau khi lễ trao giải chấm dứt, anh đợi em dưới bãi đỗ xe.”

“Em biết, quà an ủi.” Cố Ngôn nháy mắt với gã: “Em sẽ tới lấy.”

Sau đó mở cửa xe, Cố Ngôn vẻ mặt tươi cười bước ra ngoài.

Từ sớm đã có nhiều phóng viên chờ, vừa thấy Cố Ngôn xuống xe bật người xúm lại, ánh đèn flash chớp nháy liên tục không ngừng.

Gương mặt tuấn mĩ của Cố Ngôn dưới ánh đèn không hoảng, mà ung dung bước trên thảm đỏ, dọc đường đi tươi cười không ngừng, cho dù bị hỏi tới đề tài mẫn cảm, cũng trả lời rất khéo. Tần Trí Viễn ở xa nhìn vài lần, nghĩ hắn cho dù là bình hoa, thì cũng là bình hoa rực rỡ nhất.

So với thảm đỏ thì phần trao giải tiếp theo còn dài dòng hơn nhiều, cũng may MC là người biết khuấy động không khí, sau vài giải thưởng thì lại nói vài lời đáng chú ý, nên khiến mọi người ngạc nhiên liên tục.

Nam diễn viên xuất sắc nhất là giải thưởng cuối cùng, vài người được đề cử đều là người có thực lực lại nhiều fan, cạnh tranh kịch liệt. MC mõi lần nhắc tới tên ai thì ống kính camera sẽ đảo qua mặt người đó.

Cố Ngôn cười đến nỗi mặt cứng cả lại, vừa thấy camera lia qua liền khẽ nhếch miệng, bày ra nụ cười khéo léo trang nhã.

Bỗng đèn điện tắt hết, khách mời đang bóc phong thư, âm nhạc kích động lòng người vang lên, chỉ còn chờ cái tên được thốt lên.

Cố Ngôn thầm hít sâu, nhẹ nhàng cầm lấy tay phải, nói không khẩn trương là gạt người.

Nhưng so với cái này, thì hắn càng chờ mong món quà an ủi của Tần Trí Viễn hơn.

Không phải lưỡng tình tương duyệt thì mọi sự đều như ý, mấy chục năm sau, không biết còn sóng to gió lớn thế nào. Có thể lúc này leo lên được đỉnh núi, có khi phút sau lại rơi xuống đấy vực, nhưng chỉ cần hắn quyết tâm, chỉ cần hắn thủy chung tin tưởng, bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn có thể giống như hiện tại cười đến thản nhiên nói: “Em chỉ diễn vai chính.”

Phúc lợi lớn nhất của nam chính đó là mặc kệ trải qua mưa bom bão đạn, trải qua bao nhiêu đao quang kiếm ảnh, hắn đều là người cuối cùng, rượu ngon tới tay, mĩ nhân trong ngực.

Sau đó rèm được kéo xuống —-

Câu chuyện đến hồi kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.