Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 1: Tuyệt địa cầu sinh



Đây là một căn nhà có gia cảnh cực nghèo, trong nhà chỉ có một cái bàn nhỏ cùng với mấy cái ghế được đan bằng tre. Trên bàn có một ngọn đèn dầu nhỏ đang cháy, tiếng bấc tí tách của ngọn đèn to bằng hạt đậu bập bùng, khiến cho khung cảnh trong phòng lúc sáng lúc tối.

Ở giữa nhà có một bà đồng mặc áo lụa đang huơ tay múa chân, miệng rít lên những tiếng gào rú sang sảng, tựa như oan hồn lấy mạng, đôi mắt lạnh như băng nhìn vào thiếu niên nằm trên mặt đất.

Thiếu niên này ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nằm trên một chiếc chiếu rơm cũ nát, mặc áo vải thô, mặt hơi dài, hai hàng lông mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, tướng mạo đường đường, da tay của hắn hơi đen, thân hình khôi ngô cao lớn, cuộc sống đi săn quanh năm suốt tháng khiến cho cơ bắp phát triển, trông khá là vai u thịt bắp.

Dường như lúc này hắn đang bị bệnh, chìm trong hôn mê, miệng không ngừng rít lên những ngôn ngữ cổ quái, giống như phương ngôn của dân bản xứ khiến người nghe không hiểu.

"Phương này... Dương Sóc đã leo mấy lần rồi, đổi chỗ khác đi!"

...

"Tôi sợ không đi được, trễ tàu thì phải làm sao?"

Đây là một linh hồn được chuyển tới từ ngàn năm sau, hắn là một tay leo núi nổi danh, có thân hình tráng kiện, đầu óc thông minh, tính cách ngoan cường. Trong một lần leo núi, hắn rơi xuống một cái khe núi sâu không tới đáy, linh hồn không tiêu tan mà chuyển kiếp về hơn một nghìn tám trăm năm trước, nhập vào người của một thiêu niên thợ săn mười sáu tuổi.

Trong bóng tối, linh hồn hắn phải trải qua thời không vô tận, Đẩu Chuyển Tinh Di, năm tháng luân hồi, khi linh hồn hắn chính thức tỉnh lại cũng là lúc hắn trở về hơn một nghìn tám trăm năm trước.

Cậu nhóc thợ săn gặp nạn được cứu về hai ngày trước, nhưng hắn chỉ tỉnh có một lần sau đó nhanh chóng lâm vào hôn mê. Cậu nhóc này không bệnh mà giống như bị đoạt mất hồn phách, nói những ngôn ngữ linh tinh khiến cho người dân xung quanh hoảng sợ.

Trong góc nhà có một ông cụ cao tuổi đang ngồi, ước sáu mươi tuổi, là ông nội của cậu nhóc, cha mẹ của cậu nhóc lâm bệnh mất sớm, trước khi chết đem con giao lại cho cha mình, nếu như cậu nhóc này cũng chẳng may mất sớm, vậy làm sao ông lão sau khi chết đi ăn nói được với con trai mình.

Trong lòng ông lão lúc này vô cùng lo lắng, cháu trai từ trên mỏm núi Quỷ Sầu rơi xuống khe núi, nằm vắt ngang trên một cây đại thụ, đạn nạn không chết.

Nhưng cháu trai khi được cõng trở về giống như đã biến thành một người khác, nói toàn những ngôn ngữ khiến người khác không hiểu, có người nói cậu nhóc rơi xuống khen núi Quỷ Sầu, bị quỷ nhập thân, thậm chí có người còn bảo đem cậu nhóc thiêu sống.

Ông già thở dài, dù sao đây cũng là cháu trai mình, dù thế nào cũng phải cứu, ông đem hết hi vọng đặt trên người bà đồng.

Bên ngoài cửa sổ tan hoang, một đám người đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào cậu nhóc nằm trên mặt đất, xì xào bàn tán.

"Mọi người có nghe thấy nó nói gì không, toàn chuyện hoang đường, nào là xe lửa, xe lửa là gì, có ai nghe nói chưa?"

Người chung quanh đều lắc đầu, chưa có ai biết xe lửa là cái gì, có người tự cho là thông minh hô lớn:

"Tôi biết, cái này nhất định là xe mà Liệt Hỏa quỷ vương vẫn ngồi."

"Trời ạ, hắn là yêu nghiệt!"

Một ông già nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, cắn răng nghiến lợi nói:

"Nó sẽ mang tới tai nạn cho chúng ta, nhất định phải thiêu chết hắn!"

"Thiêu chết hắn!"

Hương dân phía ngoài cũng lớn tiếng kêu.

Đúng lúc này, những tiếng kêu khóc bất ngờ từ xang vang tới, tiếng chó sủa điên cuồng, những ánh lửa hừng hừng bùng lên khiến cho tất cả mọi người sững sờ, không biết chuyện gì xảy ra. Bỗng có một nam tử trẻ tuổi chạy như điên tới, vô cùng hoảng sợ hô to:

"Lý Khôi, không tốt rồi, quân Tào tới bắt lính!"

.......

Năm Kiến An thứ 6, cuộc chiến Nhữ Nam bùng nổ, Lưu Bị thu nạp và chiên chế lại mấy chục ngàn giặc Khăn Vàng của Lưu Ích và Cung Đô, chiếm cứ quận Nhữ Nam, tiến quân Hứa Đô, ý đồ thừa dịp Tào Tháo đang tác chiến ở Hà Bắc đánh lén Hứa Đô.

Lúc này, Tào Tháo đã kết thúc cuộc chiến Thương Đình, thu binh trở về Hứa Đô, tự mình dẫn đại quân nam kích Lưu Bị, Tào Tháo thề lần này nhất định phải tiêu diệt toàn quân Lưu Bị.

Trên cánh đồng phía bắc huyện An Thành, quận Nhữ Nam có hơn 1000 kỵ binh quân Tào đang xua đuổi hàng ngàn hàng vạn dân phu binh, nói là dân phu binh nhưng thực chất là đàn ông, già có, trẻ có bắt từ các nơi trong quận Nhữ Nam, ước chừng năm sáu ngàn người.

Những thứ dân phu binh này không mặc khôi giáp, trong tay cầm những thanh đao hỏng hoặc là gậy gỗ hoặc là cuốc thuổng, thậm chí có không ít người tay không.

Sắc phục của những người này cũng hết sức hỗn loạn, có mặc áo gai cộc tay, có người mặc quan bào của sĩ tử, thậm chí có người ở trần, kết bè kết đội, chạy loạn trên cánh đồng.

Kỵ binh đi hai bên, nhìn thấy có người hơi chạy chậm là vung roi da quất xuống, lớn tiếng kêu to:

"Chạy nhanh cho ông!"

Trong sự mệt mỏi không ngừng có người ngã xuống đất, kị binh quân Tào không chút thương tiếc, giơ trường mâu đâm xuống.

"Chạy mau! Dám giả chết, giết không tha!"

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trên cánh đồng khiến cho đám dân phu binh này lại càng hoảng sợ, liều mạng chạy về hướng đông.

Trong đội ngũ, có một cậu nhóc cao lớn lúc chạy nhanh, lúc chạy chậm, động tác linh hoạt, không để rơi xuống phía sau bị roi quất đánh nhưng cũng tuyệt không lao lên dẫn đầu.

Hắn chính là cậu nhóc thợ săn tỉnh lại trong hôn mê, tên hắn kiếp trước là Lưu Kiện, là một tay leo núi nổi danh, thích ra ngoài vận động, có vóc người cườn tráng, không may trong lúc leo núi bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Sau khi tỉnh lại, hắn thấy mình đã nhập vào người của cậu nhóc thợ săn, hắn vẫn chưa kịp biết tên mình kiếp này là gì thì đã bị quân Tào bắt làm tráng đinh.

Hắn rất muốn hỏi người bên cạnh xem năm này là năm nào, chỗ này là chỗ nào? Hắn biết mình đang ở trong thời Tam quốc, bởi vì trên cờ xí có một chữ Tào cực lớn, vô cùng bắt mắt.

"Chạy mau!"

Một người đàn ông trung niên liều mạng đẩy hắn một cái:

"Bọn lính phía sau vụt rất tàn nhẫn!"

Lưu Kiện quay đầu lại thấy phía sau mấy chục bước, có hơn trăm kị binh quân Tào đang liều mạng dùng roi da quất xuống, rất nhiều người bị đánh bể đầu chảy máu, nhưng hễ ngã xuống đất là lập tức bị trường mâu đâm chết.

Lưu Kiện thở dài, ưu thế duy nhất của hắn bây giờ so với “bầy dê” đáng thương là hắn có hơn họ một cái đầu để suy nghĩ.

Hắn lại rướn cổ nhìn về phía sau, thấy phương xa có một dòng người đen sì, dài ước chừng mấy dặm đang đi theo bọn họ.

Hắn đã đoán được quân Tào muốn làm gì, nếu như hắn không đoán sai thì những người như hắn bây giờ đang trở thành tốt thí, phía trước chắc chắn có thiên quân vạn mã đang chờ bọn họ.

Hắn cũng không biết làm cách nào để sống sót, nhưng có một chuyện hắn hiểu, đó là tuyệt không thể chạy lên phía trước nhưng cũng không thể rớt lại phía sau, chỉ có thể nhân lúc đại chiến, quân Tào không để ý tới bọn họ mới có cơ hội chạy thoát thân.

Lưu Kiện nhanh nhẹn bám theo đoàn người, lúc này hắn rất cảm kích trời xanh đã ban cho hắn một cơ thể khỏe mạnh để nhập vào, mang lại cho hắn vốn liếng để bảo toàn tính mạng.

Kiếp này, hắn là một cậu nhóc thợ săn sống trong vùng núi thuộc khu vực phía nam quận Nhữ Nam, quanh năm suốt tháng di chuyển trong núi non trùng điệp, vật lộn với dã thú nên tốc độ chạy trốn cực nhanh, thân thể linh hoạt vô cùng.

Thể chất tốt cùng với trí óc đời sau giúp Lưu Kiện có vốn liếng để bảo toàn mạng sống, hắn không tuyệt vọng như người khác mà kiên nhẫn chờ cơ hội bỏ chạy.

Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên hỗn loạn, có người la to:

"Phía trước có quân đội, là giặc Hoàng Cân!"

Lưu Kiện cũng nhìn thấy, ở phía trước một dặm bỗng nhiên xuất hiện vô số quân lính, ước chừng một hai vạn người, đao thương như rừng, cờ xí như mây, dưới lá cờ lớn màu đỏ là vô vô binh lính đằng đằng sát khí, đội ngũ tầng tầng tầng lớp lớp, trước mặt là mấy ngàn cung nỏ thủ.

Mấy ngàn cái nỏ đang nhắm thẳm vào bọn họ, khiến cho đám dân phu binh sợ đến mức hồn phi phách tán, mở miệng kêu to, quay đầu chạy ngược lại. Đúng lúc này, quân Tào gõ trống tấn công, tiếng trống rung động trời đất.

Một nghìn kị binh quân Tào cưỡng ép xua đuổi dân phu binh vào thẳng trận địa của quân địch, lúc này bọn họ không dùng roi da để đuổi mà dùng mâu để đâm, giết ngay những dân phu có ý đồ bỏ chạy.

Phía trước là cái chết uy hiếp, phía sau là địa ngục đứng chờ, đầu người, thi thể chất đống, máu tươi chảy khắp nơi, tay đứt, chân gãy văng tung tóe. Dưới lưỡi đao, mấy ngàn dân phu liều chết vọt tới đám giặc Khăn Vàng, tiếng la hét vang vọng khắp cánh đồng.

Phía trước là quân chủ lực của giặc Khăn Vàng tại quận Nhữ Nam, tổng cộng có một vạn hai ngàn người, do Đại tướng Cung Đô dẫn đầu, hắn phụng mệnh Lưu Ích tới tiếp viện cho Lưu Bị, không ngờ nửa đường gặp quân Tào tập kích.

"Cung tướng quân, tại sao đám người xông tới toàn là ô hợp?" Một gã phó tướng cau mày hỏi.

"Đây là dân phu chịu chết, quân Tào ở phía sau."

Cung Đô cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị hô to:

"Cung tên chuẩn bị!"

Mấy ngàn cây cung tên giơ lên, đầu mủi tên lạnh như băng nhắm thẳng vào đám dân phu đang ùn ùn kéo tới...

Lưu Kiện chạy trong đám dân phu, nhưng lại chạy xéo theo hướng đông bắc, hắn phát hiện nơi đó có một rừng cây, hắn nhận ra đây là con đường sống.

Lưu Kiện không ngừng né tránh va đập với người khác, tiến dần tới sườn đoàn người, dần với quân đội, nhưng hắn chưa chạy qua được bởi vì có một đội kị binh quân Tào đã phong kín đường trốn.

Đúng lúc này, giặc Khăn Vàng đồng thời bắn tên, vô số mũi tên chi chít bắn tới, thoáng cái tiếng kêu vang lên khắp nơi, hàng loạt dân phu bị bắn ngã, trên người họ làm gì có áo giáp, sao chống được cung tên.

Mấy ngàn dân phu loạn thành một đống, tiếng khóc rung trời, bọn họ đã không có đường chạy trốn, bốn phía kị binh quân Tào ép họ xung phong, chỉ hơi lui về phía sau liền giết không thương tình.

Trong lúc hỗn loạn, Lưu Kiện bị đụng ngã lăn trên đất, nhưng vào lúc này hắn nhận ra có cái gì đó đang rung chuyển.

Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn chăm chú về phía tây xa xa, thấy vô số bụi đất bốc lên che khuất ánh mặt trời, rất nhiều kị binh xuất hiện.

Mặt đất nhanh chóng rung lên bần bật, tiếng vó ngựa rầm rập vang lên từ hướng tây bắc, kị binh đen ngòm đánh tới, dân phu hoảng sợ kêu lên:

"Là kỵ binh!"

Mấy ngàn dân phu đã chết hơn nửa, nhiệm vụ làm rối loạn trận hình của giặc Khăn Vàng đã hoàn thành, một nghìn kị binh quân Tào phụ trách áp giải bỏ họ lại, bắt đầu lao vào trong trận địa cung binh tàn sát.

Lúc này chẳng ai quan tâm tới sự sống chết của đám dân ph này, Lưu Kiện cũng đang chờ lúc này, hắn lập tức kêu lên:

"Mau theo tôi chạy vào trong rừng cây!"

Lưu Kiện nhấc chân chạy như điên, nhưng rất nhanh hắn lập tức phát hiện ra điều bất thường, cách rừng cây còn mấy trăm bước mà kị binh quân Tào ở phía sau đã lao tới cách họ chỉ chừng hai trăm bước, tốc độ vượt xa dân phu, không chờ họ chạy vào trong rừng cây đã bị giết sạch.

Sự nhanh trí của Lưu Kiện được phát huy đầy đủ vào lúc này, hắn lập tức nằm xuống một khoảng đất trũng, kéo bảy tám cái xác đè lên người, nhìn qua kẽ hở xác chết quan sát tình hình xung quanh.

Lúc này kị binh quân Tào đã giết đến, vô số mũi tên bay lên, mấy trăm dân phu chạy chậm đã bị bắn ngã.

Đây là sáu ngàn tinh kỵ do Hạ Hầu Uyên dẫn đầu, phụng mệnh tới tập kích viện quân của Lưu Bị, hắn chia binh hai đường, một nghìn kỵ binh phụ trách bắt dân phu, năm nghìn người còn lại do Hạ Hầu Uyên suất lĩnh chờ đợi thời cơ.

Lúc này, một nghìn kị binh quân Tào áp giải dân phu đã lao vào đám cung binh, chủ lực quân Tào không bị cung tên uy hiếp nên thoải mái phát động tấn công, đánh thẳng vào chủ lực giặc Khăn Vàng.

Hạ Hầu Uyên thân cao tám thước ba (1 thước bằng 1/3 mét), thân hình vạm vỡ, ánh mắt lạnh lùng như điện, dùng một cây thương sắt nặng tám mươi cân (1 cân của tàu bằng ½ ki lô), trông như thiên thần vậy.

Hắn hét lớn một tiếng:

"Chém tận giết tuyệt cho ta!"

Thiết kỵ quân Tào lao tới như bão tố, thiết kỵ như hổ báo, đi qua chỗ nào là đầu người bay tứ tung, tứ chi bắn khắp nơi, máu tươi tràn ngập, dân phu đường cùng bị cuốn vào móng sắt ngựa, bị đạp thành bùng.

Cung Đô dẫn quân nghênh chiến, hắn vung đại đao, khiêu chiến Hạ Hầu Uyên, nhưng mới chỉ mấy hiệp đã không chống nổi, thúc ngựa chạy trốn, nhưng do ngựa chạy không nhanh nên bị Hạ Hầu Uyên đuổi theo, một thương đâm xuyên lưng, Cung Đô kêu thảm một tiếng, lập tức toi mạng, Hạ Hầu Uyên giơ thi thể Cung Đô lên cao, cười to:

"Đây chẳng phải là Đại Nhĩ tặc của quân địch hay sao?"

Chủ tướng giặc Khăn Vàng bị giết, đội ngũ lập tức tán loạn, một cuộc thảm sát diễn ra trên cánh đồng.

Khi con chiến mã cuối cùng phóng qua người Lưu Kiện, hắn nhanh chóng bò dậy, chạy như điên về phía rừng cây, hắn biết đây là cơ hội thoát thân duy nhất của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.