Thư viện Lộc Môn nằm ở dưới chân núi Lộc Môn Long Trung, bốn phía non xanh nước biếc, phong cảnh vô cùng đẹp. Thư viện Lộc Môn được xây dựa vào núi, tầng tầng lớp lớp đi lên, gần như chiếm cứ một nửa phía Đông Sơn Lộc, thư viện Lộc Môn là trường học tư nhân lớn nhất Kinh Châu, gần giống như quan học Tương Dương ở Kinh Châu, có hơn bốn trăm học trò, học trò đến từ các nơi trong thiên hạ, đều là trăm dặm mới tìm được một người trẻ tuổi tài năng, chi sĩ tuấn kiệt.
Gia chủ Thư viện Lộc Môn là Bàng gia Bàng Đức Công xử lý, thuộc loại tư nghiệp gia tộc Bàng thị, vốn là trường học riêng của Bàng gia, nhưng bởi vì uy danh của Bàng Đức Công truyền bá khắp thiên hạ, hơn nữa sĩ tộc phương bắc tránh chiến loạn tập hợp ở Kinh Châu, khiến thư viện Lộc Môn mới vượt qua cánh cửa gia tộc, trở thành một trường học tư nổi tiếng thiên hạ.
Giống những danh sĩ trẻ tuổi như Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Từ Thứ, Thôi Châu Bình, Thạch Quảng Nguyên vân vân, thì cũng có con cháu quan lại như Lưu Kỳ, Khoái Kỳ, Hoàng Xạ, Mã Lương vân vân cũng đọc sách ở thư viện Lộc Môn, khiến người ở thư viện Lộc Môn càng đông đúc, đã trở thành đại bản doanh hội tụ của sĩ tộc phương bắc ở Kinh Châu.
Trời lúc này đã là buổi sáng, Lưu Cảnh mang theo Đặng Ngải tuổi nhỏ đi tới thư viện Lộc Môn. Hôm nay cũng là ngày Hoàng Thừa Ngạn mời khách, Lưu Cảnh cũng nhận được thiệp mời, tuy nhiên Hoàng Thừa Ngạn mời khách là buổi chiều, buổi sáng Lưu Cảnh rảnh nên thuận tiện đem Đặng Ngải đưa đến thư viện Lộc Môn.
Phụ thân Đặng Ngải đã chết, cậu vẫn đắm chìm ở trong đau buồn, hôm nay bởi vì phải bái sư nên mới không mặc đồ tang, nhưng cậu vẫn như cũ mặc một thân trường bào màu trắng, ngay cả giầy cũng là màu trắng, ngồi ở xe ngựa của Đào Trạm, cúi đầu, thủy chung không nói một câu.
Đào Trạm hôm nay cũng muốn tham gia yến hội Hoàng gia, tuy nhiên nàng đại diện cho Đào gia, tổ phụ nàng từng ở Nam Dương làm quan, có chút giao tình với Hoàng Thừa Ngạn, Hoàng Thừa Ngạn đặc biệt gửi một thiếp mời cho Đào Lợi, Đào Trạm lại muốn đi, hôm nay nhiều chuyện thú vị như vậy, nàng sao có thể không tham gia.
Trong xe ngựa, Đào Trạm trìu mến nhìn đứa bé mất đi phụ thân này, nàng cũng có một tiểu đệ đệ, tuổi tác cũng tương đương Đặng Ngải. Đặng Ngải đau buồn làm cho nàng nhớ tới em trai út mình.
- Đệ cứ an tâm ở thư viện Lộc Môn học đi.
Đào Trạm dịu dàng an ủi y,
- Tất cả chi phí đi học, còn cuộc sống sinh hoạt mẫu thân ngươi nữa, ta đều đã thay ngươi sắp xếp tốt, việc này ngươi không cần quan tâm, đi học cho tốt, chính là báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẫu thân, chính là để cho phụ thân ngươi khẩu khí, y dưới cửu tuyền cũng có thể sáng mắt.
Trong lòng Đặng Ngải cảm động, cậu lau đi nước mắt, thấp giọng nói:
- Đa tạ tỷ, Đặng Ngải nhất định sẽ khắc khổ đọc sách, sẽ không để cho phụ thân thất vọng.
Cửa xe mở ra, Lưu Cảnh giơ tay ôm Đặng Ngải xuống xe ngựa, lại đưa cánh tay cho Đào Trạm, Đào Trạm tự nhiên cười nói, đỡ lấy cánh tay hắn, chậm rãi đi xuống xe ngựa.
- Cậu ta sao rồi?
Lưu Cảnh ở bên tai nàng thấp giọng hỏi.
- Cậu rất ao ước muốn đọc sách. Hài, đứa nhỏ này thực làm cho người đau lòng.
Lưu Cảnh biết Đào Trạm mới mười lăm tuổi nhưng lúc nói chuyện lại giống lão tổ mẫu..., nhịn không được bật cười, Đào Trạm mặt đỏ lên, lườm hắn một cái,
- Ngươi cười cái gì?
- Không có gì!
Lưu Cảnh vội vàng nhịn cười, nắm tay Đặng Ngải, đi về hướng cửa chính thư viện, vừa tỉ mỉ dặn dò cậu:
- Không chỉ có phải tôn kính sư phụ, cho dù là học trưởng đồng môn, cũng phải khiêm tốn thỉnh giáo, lễ không thể bỏ.
- Tạ ơn thúc phụ, Đặng Ngải nhớ kỹ.
Đào Trạm bên cạnh không kìm nổi chính lại:
- Tiểu Ngải, đệ gọi hắn thúc phụ, lại gọi ta là tỷ, bối phận hơi không đúng đó!
Đặng Ngải gãi đầu,
- Đây là phụ thân đệ bảo gọi thế.
- Vậy đơn giản cô cũng gọi ta là thúc phụ cũng được.
Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói với Đào Trạm.
- Nghĩ giỏi nhỉ!
Đào Trạm trừng mắt nhìn hắn, ngẫm lại để Đặng Ngải gọi mình là thím, dường như cũng rất không thích hợp, không có cách nào khác nàng đành phải nói:
- Thôi đi, mỗi người tự có cách gọi riêng.
Nàng lại nghĩ tới một chuyện, vừa rồi nghe Đặng Ngải nói, không lâu trước Lưu Cảnh tham gia cuộc chiến Tân Dã, rõ ràng còn bị thương, không ngờ nàng một chút cũng không biết. Nàng nhìn thoáng qua gáy Lưu Cảnh, mơ hồ thấy khi hắn bỏ mũ lộ ra một góc vải bố màu trắng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ "Chuyện này tại sao hắn không nói với mình, chẳng lẽ ở trong lòng hắn vẫn còn xem mình là người ngoài, cho nên không muốn cho mình biết."
Nghĩ vậy, trong lòng Đào Trạm hơi hơi có chút mất mát, vốn tâm tình hưng trí lại bị chuyện này làm nhiễu loạn rồi.
Ba người đi đến trước thư viện Lộc Môn, thông báo một tiếng, người gác cổng trước đó đã biết, liền lập tức dẫn bọn họ đi vào. Đào Trạm là nữ tử, không tiện đi vào, bèn đứng ở ngoài cửa lớn chờ.
Thư viện Lộc Môn khí thế to lớn, khu kiến trúc rất nhiều, dọc theo thế núi tầng tầng mà lên, Lưu Cảnh cảm giác được Đặng Ngải có chút khẩn trương, liền cười an ủi y,
- Không cần lo lắng, đều là người đọc sách, nghe nói Bàng Đức Công rất hào hợp, nhất định sẽ đối xử tử tế.
Đặng Ngải gật gật đầu, bước nhanh hơn, đi đến hậu viện, trước mặt có hai người đi tới, một cao một thấp, người cao cao tám thước, làn da trắng nõn, tướng mạo oai hùng, đúng là Gia Cát Lượng, người thấp lại bộ dạng mày rậm, mặt ngắn có chòm râu, dung mạo có chút xấu xí, tuổi chừng hơn hai mươi tuổi.
Lưu Cảnh lại không nghĩ rằng ở trong này gặp được Gia Cát Lượng, vội vàng chắp tay cười nói:
- Khổng Minh huynh, đã lâu không gặp!
- Hóa ra là Cảnh công tử.
Gia Cát Lượng vội vàng thi lễ, cười nói:
- Hôm nay sao ngươi lại đến thư viện Lộc Môn vậy?
- Hôm nay ta mang một đứa cháu đến bái sư.
Gia Cát Lượng lúc này mới nhớ mình chưa giới thiệu cho Lưu Cảnh, y kéo nam tử qua cười giới thiệu:
- Vị này chính là bạn thân của ta, cháu của tôn sư tên là Bàng Sĩ Nguyên.
Hoá ra vị này là Phượng Sồ Bàng Thống, Lưu Cảnh kính nể hẳn lên, chắp tay thi lễ nói:
- Tương Dương Lưu Cảnh đã nghe đại danh Phượng Sồ, hôm nay vừa gặp thật sự là may mắn ba đời.
- Không cần phải khách khí, ta cũng đã nghe đến tên Cảnh công tử.
Bàng Thống không hề có hứng thú gì với loại con cháu quan lại như Lưu Cảnh, gã chắp tay hồi thi lễ, lại lôi kéo tay Đặng Ngải dịu dàng nói:
- Đệ chính là con trai của Đặng Võ, Đặng Ngải phải không?
Đặng Ngải thấy tướng mạo y mặc dù xấu xí, nhưng khi cười lên lại rất dễ gần, liền gật gật đầu,
- Chính là đệ!
- Đệ đi theo ta đi! Sư tôn còn đang chờ đệ.
Gã nắm tay Đặng Ngải, nói với Lưu Cảnh:
- Cảnh công tử, vậy ta dẫn cậu bé vào trước.
- Chờ một chút!
Lưu Cảnh gọi Bàng Thống lại, hắn đi đến trước mặt Đặng Ngải ngồi xổm xuống, sửa sang lại búi tóc cho cậu một chút, lại lấy đoản kiếm Bạch Long từ giữa hông ra đưa cho cậu:
- Kiếm này tên là Bạch Long, là vật cha cho ta, hiện tại ta tặng cho cháu.
Đặng Ngải tiếp nhận đoản kiếm, yên lặng gật đầu, Lưu Cảnh vuốt ve đầu của cậu, lại nhìn chăm chú ánh mắt cậu, nói:
- Phụ thân cháu là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, vì tín nghĩa mà khẳng khái chịu chết, hy vọng cháu có thể kiêu ngạo vì y, nếu ai dám nhục mạ phụ thân cháu, hãy dùng kiếm này giết kẻ đó.
Sắc mặt Bàng Thống bên cạnh hơi đổi, trên mặt lộ ra vẻ không vui, gã nắm tay Đặng Ngải,
- Chúng ta đi thôi!
Lưu Cảnh đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của Đặng Ngải, cười nói:
- Đi đi!
Bàng Thống hiển nhiên là không muốn cho Lưu Cảnh vào, gã nắm tay Đặng Ngải, bước nhanh đi vào phía trong viện. Đặng Ngải không ngừng quay đầu lại nhìn Lưu Cảnh, cậu bỗng nhiên hô to:
- Phụ thân cùng thúc phụ đều là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, đều khiến cháu kiêu ngạo, cháu sẽ không để cho các người thất vọng!
Lưu Cảnh hướng về cậu vẫy tay từ biệt, nhìn bóng dáng cậu dần dần biến mất, hắn không kìm nổi thở dài, chỉ mong Đặng Ngải có thể học thành tài, trở thành một đại tài văn võ song toàn giống như trong lịch sử.
.....
- Cảnh công tử hôm nay tham gia yến tiệc của nhà Hoàng công sao?
Gia Cát Lượng ở một bên cười hỏi.
Tim Lưu Cảnh nhảy dựng lên, lúc này mới đột nhiên nhớ ra Gia Cát Lượng mới là nhân vật chính trong yến tiệc Hoàng gia hôm nay, tuy nhiên nghe ngữ khí của y dường như còn không biết việc kia, Lưu Cảnh tập trung tư tưởng vòng trở về, hỏi dò:
- Hôm nay Khổng Minh huynh cũng đi chứ?
Gia Cát Lượng gật gật đầu,
- Hai ngày nay Nguyên Trực và Châu Bình đều ở nhà ta, buổi chiều ta sẽ cùng ho đi tới đó.
Có hai người này trái phải chống đỡ, Lưu Cảnh liền yên tâm, khẽ mỉm cười,
- Buổi chiều ta cũng đi.
Khi nói chuyện, hai người đi đến cửa chính thư viện, Gia Cát Lượng chắp tay thi lễ,
- Ta đi về trước thay quần áo, buổi chiều lại gặp!
Nói xong, hai tay áo y vung, nhẹ nhàng đi, Đào Trạm bên cạnh chậm rãi đi tới, nhìn bóng lưng của Gia Cát Lượng, che miệng cười nói:
- Ta rất chờ mong buổi chiều xem biểu hiện của y như nào.
- Ta cũng vậy!
Hai người nhìn nhau, tâm đầu ý hợp cười rộ lên, Lưu Cảnh hưng trí, chỉ ra trấn Long Trung nơi,
- Chúng ta uống một chén rượu đi.
.....
Cách lần trước đến Long Trung đã mấy tháng rồi, trấn Long Trung gần như không có tí thay đổi nào, cửa hàng cũ nát, tửu bảo buồn bã ỉu xìu, lúc này đã gần đến giữa trưa, trong mấy tửu quán đều có sĩ tử ngồi túm năm tụm ba, từ thành Tương Dương đi quý phủ Hoàng Thừa Ngạn, đều phải đi qua trấn Long Trung.
- Công tử, chúng ta đi nhà kia đi!
Đào Trạm chỉ vào một quán được xây bằng tre phía trước, tuy rằng cũng có chút cổ xưa, nhưng lại có thanh trúc tao nhã hơn tửu quán khác. Lưu Cảnh nhớ rõ nhà tửu quán này tên là Thanh Trúc trai, rượu và thức ăn bình thường, tuy nhiên các tiệm rượu khác cũng không khá hơn chút nào.
- Vậy đến nhà này đi!
Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, tiến lên mở cửa xe, nhưng lúc này đây Đào Trạm lại không chịu vịn vào tay hắn xuống xe, trong tửu quán có một nhóm sĩ tử lớn tuổi đang tranh luận đi tửu quán nào tốt nhất.
Đột nhiên, tranh luận biến mất, một đám người mở to mắt hướng về Đào Trạm, kinh ngạc khen ngợi mỹ mạo của nàng, khuôn mặt Đào Trạm xinh đẹp ửng đỏ, trong lòng âm thầm hối hận đáng nhẽ nên đội mũ vào.
Ở trước mắt bao người, Đào Trạm ngượng ngùng từ chối ý tốt đỡ cánh tay của Lưu Cảnh, mà tự vịn đi xuống xe ngựa, áy náy cười với Lưu Cảnh.
Lúc này một gã tửu bảo ra đón,
- Hai vị khách quý, lầu hai còn có vị trí khá thanh tĩnh, mời đi theo ta!
Lầu một ngồi đầy khách sĩ tử uống rượu, hăng hái, trò chuyện ồn ào, mà khi Đào Trạm đi, trong hành lang lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả ánh mắt đều nhìn chăm chú vào nàng, nàng mặc một bộ váy dài, trắng nõn như mây, làn da trắng trẻo, lông mày nhỏ nhắn đen, mắt long lanh, đi lại thướt tha, giống hệt tiên nữ hạ phàm.
Chỉ có điều nam tử bên cạnh nàng trẻ tuổi khôi ngô cao lớn, đang mặc quân phục, tay cầm chiến đao, mang vài phần sát khí, khiến trong lòng rất nhiều sĩ tử không khỏi ‘Gặp giai nhân nhưng không biết làm sao, chỉ đành phải nhìn trộm’
Đào Trạm bị phần đông ánh mắt nhìn nên rất không được tự nhiên, nhưng có Lưu Cảnh ở bên cạnh nàng, có một loại lực lượng vô hình bảo vệ lấy nàng, khiến nàng có một chút dựa vào, trong lòng an tâm một chút.
Lầu hai cũng có khách túm năm tụm ba ngồi đầy, gần cửa sổ quả thật có hai ghế trống, chính là vị trí dành cho hai người. Lúc này, ánh mắt của Lưu Cảnh lại quét về một góc, ở đó có hơn mười người thị vệ đeo đao, hắn nhìn có chút quen quen, người ngồi chỗ đó cũng nhìn thấy hắn, đứng lên gọi:
- Cảnh đệ!
Người này chính là Lưu Tông, y thấy Đào Trạm, trong mắt bỗng dưng trở nên nóng bỏng.