Dọc theo đường đi, bộ dáng hắn cứ tâm sự nặng nề như vậy, chẳng lẽ hắn là lo lắng thương tổn tình cảm anh em, bởi vậy e sợ đi tiếp, Đào Trạm rất muốn biết ý nghĩ của Lưu Cảnh lúc này, tựa như một con mèo từ trong nội tâm nàng đi qua, nàng bắt đầu đứng ngồi không yên đứng lên, hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
- Cảnh công tử!
Đào Trạm kéo màn xe thành khe hở, nhỏ giọng nói:
- Ta thật xin lỗi.
Lưu Cảnh từ trong trầm tư bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được mình lạnh nhạt với Đào Trạm rồi, hắn áy náy cười:
- Vừa rồi ta mãi nghĩ chút sự chuyện mà không để ý tới cô, có muốn chúng ta lại tìm tửu quán khác nghỉ ngơi hay không?
- Không cần, hẳn là sắp đến Hoàng phủ rồi.
Đào Trạm chần chừ một chút, lại hỏi:
- Có phải vừa rồi ở tửu quán ta đưa tới phiền toái, làm ngươi cảm thấy thật khó khăn hay không?
- Phiền toái?
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Cô nghĩ quá nhiều rồi, không có phiền toái gì cả, ta chỉ đang nghĩ lời của Thái Dật kia.
Nói tới đây, Lưu Cảnh lại cười hỏi:
- Nếu lúc ấy ta ngồi chỗ ngồi khác, Đào cô nương định ngồi cùng ta, hay là đi xã giao với Tông công tử?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Đào Trạm rất chân thành nhìn chăm chú, hỏi hắn.
Lưu Cảnh không kìm nổi vui đùa:
- Nhưng y là con trai của Châu Mục, ta chỉ là cháu Châu Mục, ta cảm thấy nói không chừng Đào cô nương sẽ chọn y.
Lời vừa nói khỏi miệng, Lưu Cảnh liền cảm giác mình nói lỡ rồi, sao có thể nói giỡn như vậy.
Nhưng lời đã ra miệng, không cách nào thu hồi nữa, Lưu Cảnh chỉ phải ngượng ngùng cười,
- Cô đừng nóng giận, ta chỉ là đùa một chút.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đào Trạm lập tức âm trầm xuống, đóng màn xe lại, ngọn lửa giận bị làm nhục từ trong nội tâm nàng dâng lên, hắn coi mình là người như thế nào?
Sau một lúc lâu, nàng lạnh lùng nói:
- Đào Trạm ta là con gái thương nhân, đương nhiên là sẽ nịnh nọt người ta, khiến ngươi thất vọng rồi.
.....
Tuy rằng Hoàng Thừa Ngạn hôm nay mở yến hội mục đích là vì con gái Nguyệt Anh đính hôn, nhưng ở một mức độ nào đó lại là một buổi yến tiệc danh sĩ, yến tiệc danh sĩ tương đương với dạ yến nhà quyền quý đời sau, là một biểu hiện yến hội xã giao, Nam Dương Hoàng thị mặc dù không có thế lực và mạng lưới quan hệ trong tứ đại thế tộc ở Kinh Tương, nhưng uy danh của nó cũng không thua bất kì đại thế gia nào.
Thế cho nên cha của Thái Mạo là Thái Phúng không tiếc đem trưởng nữ của mình gả cho Hoàng Thừa Ngạn, mà đứa con cả Hoàng Thừa Ngạn lại cưới con gái Khoái gia, khiến Hoàng gia mặc dù ở Tương Dương nhưng đã có danh tiếng ở Nam Dương.
Lần này Hoàng Thừa Ngạn mời khách, phát ra gần ba trăm thiệp mời, đối với thế gia đại tộc Kinh Châu nể mặt mũi của Hoàng gia không thể không đến; đối với sĩ tộc tị nạn phương bắc Kinh Tương, đây có lẽ là cơ hội để bọn họ nhập sĩ Kinh Châu, không thể từ bỏ được.
Đối với những kẻ bề trên như Lưu Biểu, Lưu Bị, đây cũng là cơ hội liên lạc danh sĩ, gia tăng danh vọng, cho nên Lưu Biểu, Lưu Bị đều tham dự; mà đối với quan viên Kinh Châu, đây cũng là dịp để bọn họ thành lập mạng lưới quan hệ, cơ hội tuyệt hảo mở rộng con đường làm quan.
Bởi vậy, mỗi người đều mang tâm tư, gần như tất cả những người nhận được thiệp mời đều đến Hoàng phủ, khiến trước cửa Hoàng phủ ngựa xe như nước, khách đông, vô cùng náo nhiệt.
Lưu Cảnh và Đào Trạm đã trầm mặc đi bảy tám dặm, rốt cục cũng tới Hoàng phủ. Kiếp trước của Lưu Cảnh cũng là không phải là kẻ ngu ngốc trong tình yêu, ở trên tình trường cao minh hơn nhiều so với Lưu Cảnh kiếp. Hắn cũng biết mình đã chọc giận Đào Trạm, nhưng giải thích với nàng như thế nào để làm tiêu tan đi cơn giận của nàng thì hắn lại không biết cách.
Mà Đào Trạm nhìn như dịu dàng tinh tế, nhưng trong cốt cách cũng là một nữ tử cực kỳ kiên cường.
Đào Trạm luôn luôn thử hắn, xem hắn có phải cũng chỉ thích vẻ đẹp của mình giống như Lưu Tông hay không.
Nếu là như vậy, nói không chừng hắn sẽ vì ích lợi nào đó mà đem mình tặng cho Lưu Tông, tuy rằng Đào Trạm cũng biết Lưu Cảnh và Lưu Tông không giống nhau, nhưng nàng hy vọng có thể được Lưu Cảnh trả lời rõ ràng, nhưng câu nói đùa này của Lưu Cảnh thật sự làm nàng nguyện như chưa từng nghe, trong lòng của nàng đau nhói sâu sắc.
Thật ra đây là chuyện thường xảy ra của những người trẻ tuổi, có cảm tình với nhau, nhưng lại không nói rõ ràng, nên cũng rất dễ dàng gây ngờ vực nhau vô căn cứ; thử lẫn nhau, cuối cùng gây ra một ít mâu thuẫn, từ xưa đến nay, đều là như thế.
Hai người cách Hoàng phủ còn có hơn trăm bước, nơi này có dựng một khối khai thông bài, nữ quyến vào từ cửa sau, khách nam đi cửa chính. Xe ngựa dừng lại, Lưu Cảnh cũng ghìm chặt chiến mã, chia tay nơi này, hai người vẫn không ai mở miệng.
- Ngươi.....
- Cô…
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại, Lưu Cảnh vội vàng nói:
- Cô nói trước đi!
Đào Trạm thấy sắp phải chia tay mà hắn cũng không tự mình nói xin lỗi, trong lòng lại tức giận, liền lạnh lùng nói:
- Đợi lát nữa yến hội kết thúc, tự ta sẽ về Phàn Thành, không nhọc Cảnh công tử đại giá!
Lưu Cảnh nghe giọng nói của nàng lãnh đạm, trong lòng cũng hơi mất hứng, mình rõ ràng chỉ lỡ nói sai một câu, cô ấy giận thành như vậy, cần thiết không?
Lưu Cảnh cũng lãnh đạm nói:
- Vậy Đào cô nương tự mình bảo trọng!
Hắn thúc ngựa chạy về phía trước cửa, Đào Trạm cắn chặt môi nhìn hắn đi xa, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên, run giọng nói với phu xe:
- Chúng ta trở về, không tham gia yến hội nữa.
Phu xe quay đầu ngựa lại định đi, đúng lúc này, xa xa có mấy cỗ xe ngựa tới, có kỵ binh hộ vệ xung quanh, xe ngựa trang sức hoa lệ, thân phận tôn quý, tuy nhiên nhìn ra được là xe ngựa nữ nhân, có người Hoàng gia tiếp đón,
- Châu Mục phu nhân, mời đi cửa sau, trực tiếp vào hậu trạch!
Xe ngựa đi sát qua, xuyên qua cửa xe, Đào Trạm thấy Thái Thiếu Dư ngồi ở trong xe ngựa, chỉ thấy vẻ mặt nàng ngạo mạn, ánh mắt lạnh lùng, trong đầu Đào Trạm bỗng nhiên dâng lên ý nghĩ, nàng lại thay đổi chủ ý, chỉ bảo phu xe,
- Chúng ta cũng đi vào từ cửa sau.
.....
Đứng trước cửa là một nhóm nha hoàn, vợ lớn của Hoàng Thừa Ngạn Thái phu nhân mang theo bảy tám nữ quyến Hoàng gia ở cửa tiếp đón tân khách, thật ra chính là thu lại thiệp mời, hàn huyên vài câu, sai nha hoàn dẫn vào bên trong nghỉ ngơi.
Lúc này, Châu Mục phu nhân tới khiến trước cửa phủ lập tức náo nhiệt lên, vợ lớn của Hoàng Thừa Ngạn chính là đại tỷ của Thái phu nhân, hai tỷ muội gặp mặt hết sức thân thiết, còn có cô cháu gái Thái Thiếu Dư này nữa thì lại thân thiết vô cùng, nói nói cười cười, vô hình trung đã lạnh nhạt với những tân khách khác.
Nhưng nữ quyến tân khách cũng đều vượt lên trước ân cần thăm hỏi Thái phu nhân, e sợ Thái phu nhân không nhớ được bản thân.
Hoàng Nguyệt Anh cũng đứng ở bên cạnh cửa, hôm nay mặc dù nàng là nhân vật chính, nhưng trước khi chưa chính thức tuyên bố, nàng cũng phải cùng mẫu thân chào hỏi khách khứa.
Chỉ có điều nàng không quá ưa thích dì Thái phu nhân, cũng không thích biểu muội Thái Thiếu Dư, từ nhỏ đến lớn, họ luôn châm chọc tướng mạo của nàng, giọng điệu vô cùng khắc nghiệt, cho nên Hoàng Nguyệt Anh liền tránh ở phía sau vài nha hoàn, không muốn tiến lên đi gặp lễ.
Đúng lúc này, Hoàng Nguyệt Anh bỗng nhiên thấy một thiếu nữ váy trắng, dung mạo vô cùng mỹ lệ, thanh lịch tao nhã, trong tay nàng cầm một phần thiệp mời, chỉ có điều một thân một mình đứng xa xa, dường như không giống các nữ quyến khác tranh nhau đi lấy lòng Thái phu nhân, khóe miệng mơ hồ lộ ra một tia cười khinh miệt.
Hoàng Nguyệt Anh lập tức thích cô gái đó. Cô gái đó cũng giống như mình, đều là không muốn đi lấy lòng Thái phu nhân, nàng vội vàng đi lên trước, cười nói: