Thiếu nữ váy trắng chính là Đào Trạm, nàng không muốn đi lấy lòng Thái phu nhân, chỉ đứng xa xa đợi mọi người đi vào thì mới vào, lúc này, nàng thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đi tới ân cần hỏi thăm mình, làn da hơi đen, tóc hơi vàng, trong lòng Đào Trạm khẽ động, biết là ai rồi.
- Ta là Đào gia Cửu nương, hẳn đây là Hoàng cô nương, ta từng nghe hai vị đại ca Từ Nguyên Trực và Thôi Châu Bình nhắc tới cô.
Hoàng Nguyệt Anh và Từ Thứ, Thôi Châu Bình đều là bạn thân, nàng nghe Đào Trạm biết hai người này, lập tức vui mừng:
- Nói như vậy chúng ta không phải là người ngoài rồi, là cô đi cùng họ tới sao?
Đào Trạm do dự một chút, tức giận nói:
- Ta đi cùng Cảnh công tử, cô cũng biết người này chứ!
Hoàng Nguyệt Anh gật gật đầu cười nói:
- Ngày đầu năm mới có gặp mặt hắn một lần, nhân phẩm không tệ, sáng sủa biết lễ, ta cũng rất thích hắn.
Đào Trạm nghe thiếu nữ khen ngợi Lưu Cảnh nhân phẩm không tệ, còn thích hắn, nỗi tức giận trong lòng thoáng tiêu tan một chút, lại dò hỏi:
- Hoàng cô nương và hắn chỉ có duyên gặp mặt một lần, chỉ sợ còn chưa hiểu rõ hắn nhiều!
Hoàng Nguyệt Anh lắc đầu,
- Ta nhìn người chưa bao giờ sai, Cảnh công tử tuy là cháu của Châu Mục, con cháu quan lại, nhưng dũng cảm rộng lượng, rất chân thành với người ngoài, tốt hơn nhiều so với con trai của Châu Mục.
Hoàng Nguyệt Anh tán dương Lưu Cảnh khiến trong lòng Đào Trạm có chút xấu hổ. Nàng nghĩ đến Lưu Cảnh có nhiều ân tình với Đào gia, lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Lưu Cảnh, loại phẫn nộ xấu hổ này, hắn hẳn không phải là chỉ nhìn dung mạo của mình.
Nghĩ vậy, cơn giận trong nội tâm nàng với Lưu Cảnh cũng tiêu tan bảy tám phần, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ cần hắn đồng ý chủ động xin lỗi mình, mình sẽ tha thứ cho hắn."
Lúc này nhóm nữ quyến vào bên trong, cửa đã không có người nào, Hoàng Nguyệt Anh khẽ mỉm cười:
- Cô đi theo ta!
Nàng kéo tay Đào Trạm, hai người vừa nói vừa cười, thân mật mà đi vào bên trong.
.....
Lưu Cảnh từ cửa chính vào Hoàng phủ, tân khách rất nhiều, vô cùng náo nhiệt, những người khách đều đang túm năm tụm ba tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, liên tiếp đi vào hai sân, Lưu Cảnh đều không có gặp được một người quen nào.
Hắn ở trên hành lang tìm ghế đá ngồi xuống, không biết tại sao, hắn chợt nhớ tới Đào Trạm, trong lòng có chút hối hận, mình đường đường là nam nhi mà lại tính toán chi li với một thiếu nữ, nam nhi nên có trái tim khoan dung độ lượng, nhường nàng thì có làm sao, cần gì tức giận với nàng, đợi yến hội chấm dứt mình sẽ hộ tống nàng trở về.
- Cảnh công tử tại sao lại một mình ngồi ở chỗ này vậy?
Phía sau bỗng nhiên truyền tới một âm thanh hùng hậu trầm thấp.
Lưu Cảnh quay đầu lại, không ngờ là Quan Vũ, mặc lục trường bào, đầu đội mũ sa không cánh. Lưu Cảnh vô cùng bất ngờ khi thấy Quan Vũ ở trong này, hắn vội vàng đứng dậy thi lễ,
- Quan Tướng quân cũng tới tham dự?
Một trận chiến Tân Dã, ít nhiều nhờ có sự tương trợ toàn lực của Lưu Cảnh mới khiến toàn quân Lưu Bị tránh khỏi tai ương toàn quân bị diệt, trên dưới quân Lưu Bị đều vô cùng cảm kích hắn, bao gồm cả Quan Vũ. Y lúc trước có chút khinh thường Lưu Cảnh, chung quy cho rằng Lưu Cảnh là dựa vào thân phận là cháu Lưu Biểu, chứ thật ra không có bản lãnh gì cả, cho nên từ trước đến giờ y luôn tỏ ra xa cách với hắn.
Tuy nhiên trận chiến ở Tân Dã, Lưu Cảnh dùng dũng khí và danh dự của mình đã thay đổi thành kiến của Quan Vũ đối với hắn.
Quan Vũ khẽ mỉm cười:
- Ta là cùng đi huynh trưởng tiến đến dự tiệc, rảnh rỗi nên đi chung quanh một chút.
Lưu Cảnh ngẩn ra, hẳn là Triệu Vân đến cùng Lưu Bị dự tiệc, sao lại biến thành Quan Vũ, sao huynh trưởng lại không đến? Trong lòng Lưu Cảnh có chút kỳ quái.
Quan Vũ hiểu được tâm tư của Lưu Cảnh, liền giải thích nói:
- Sư phụ Tử Long đắc đạo thăng thiên, y suốt đêm đi quận Thường Sơn rồi, cho nên ta cùng đại ca đến đây.
Trong lòng Lưu Cảnh ảm đạm, Ngọc Chân nhân viên tịch rồi, mình lại không thể đến đưa tiễn đoạn đường cuối cùng, uổng công ông đã dạy võ nghệ cho mình, mình lại không được báo đáp, trong lòng Lưu Cảnh vừa áy náy vừa khổ sở, tựa như một tảng đá nặng trịch đè ở trong lòng hắn.
Quan Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, dịu dàng khuyên nhủ:
- Năm đó khi sư phụ ta qua đời, ta đang ở quận Trác chiêu mộ binh mã bình giặc Khăn Vàng, khi đó hăng hái, một lòng muốn làm nên đại sự nghiệp, cũng còn chưa gặp đại ca, lúc ấy nghe nói sư phụ qua đời, trong lòng hết sức thương tâm, vội vã muốn chạy về Giải Lương, nhưng cuối cùng vẫn không trở về. Thật ra, chỉ cần ngươi luôn ghi nhớ một người trong lòng, như vậy cho dù người đó qua đời, nhưng người đó vẫn sống ở trong lòng ngươi, như vậy ông ấy dưới suối vàng cũng sẽ biết, ngược lại, nếu ngươi chạy về gặp một lần sau đó trong lòng phai nhạt, ngược lại không bằng không quay về nhưng vẫn nhớ mãi trong lòng còn có ý nghĩa hơn.
Lưu Cảnh rất kinh ngạc khi thấy tâm tư của Quan Vũ tinh tế và hiểu chuyện như thế, hắn luôn cảm thấy Quan Vũ cực kỳ cao ngạo, khinh thường người trong thiên hạ, nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, Quan Vũ cũng có một trái tim nhạy cảm..
- Quan Tướng quân trước khi gặp Hoàng thúc hẳn đã là chư hầu một phương rồi đúng không?
Lưu Cảnh lại hiếu kỳ hỏi, hắn từ trong lời nói của Quan Vũ dường như phát hiện một chút bí mật của y.
Quan Vũ cười ha hả:
- Làm sao có thể nói chư hầu, lúc ấy chỉ là lòng mang chí lớn, muốn vì dân trừ giặc, chiêu mộ hơn ngàn dũng sĩ, nhưng rất nhanh thì gặp đại ca, cảm thấy y mới là người làm nên nghiệp lớn, từ đó về sau đi theo y nam chinh bắc chiến.
Lưu Cảnh chậm rãi gật đầu, một điều bí ẩn trong lòng của hắn rốt cục cũng được giải tỏa, hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao Quan Vũ có được thủ hạ của mình như đám người Chu Thương, Quan Bình, mà Trương Phi lại không có, thế cho nên sau lại tạo thành tập đoàn Kinh Châu, Quan Vũ gần như thành một thế lực độc lập.
Còn nữa, quan hệ giữa Quan Vũ và Gia Cát Lượng vẫn không hòa thuận, đây cũng không đơn giản là Quan Vũ khinh thị Gia Cát Lượng, phương diện này thật ra dính đến tranh giành quyền lực ích lợi.
Hiện tại Lưu Cảnh mới hiểu được, hoá ra bản thân Quan Vũ chính là một tiểu quân phiệt, đi theo Lưu Bị, hẳn là cũng có một ước định nào đó với Lưu Bị, cho nên y mới tự có bộ khúc của mình.
Cái này giống đời sau thành lập công ty, Quan Vũ là cổ đông nhỏ góp cổ phần, mà Trương Phi là lão công nhân từng trải, nhưng trong tay không có cổ phần, Triệu Vân cũng giống như vậy, nhưng huynh ấy gia nhập khi công ty đã phát triển đến trung kỳ, cho nên địa vị cũng không bằng Trương Phi.
- Quan Tướng quân có từng suy xét đến tương lai của mình chưa?
Lưu Cảnh lại thuận miệng cười hỏi.
Quan Vũ thản nhiên cười:
- Vận mệnh của ta là cùng huynh trưởng gắn bó một chỗ, lấy việc trợ giúp Hán thất là nhiệm vụ của mình, Tào tặc một ngày chưa diệt trừ, ta một ngày không cam lòng.
Hai người đang nói chuyện, cách đó phía trước không xa bỗng nhiên có người gọi hắn:
- Cảnh công tử!
Lưu Cảnh quay đầu lại, thấy là Thôi Châu Bình, y đang vội vàng hấp tấp chạy tới trước mặt Lưu Cảnh, dậm chân vội la lên:
- Cảnh công tử, ta tìm ngươi khắp nơi, mọi chuyện hỏng bét rồi!