Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 117: Kiếm pháp như mưu



Trên đại sảnh hai người cùng lúc ra đòn, khéo léo chính là cả hai đều thủ thế, mộc kiếm của Hoàng Xạ đưa trước trán. Lúc này lấy phòng ngự mở đầu bỏ qua những chiêu thức kinh điển, kiếm đưa ra thuận thế bổ tới, có thể nói công thủ vẹn toàn.

Tựa như Lưu Cảnh không hiểu thói quen của Hoàng Xạ lắm, Hoàng Xạ cũng vậy không biết rõ về Lưu Cảnh. Gã kinh nghiệm phong phú, biết đó hiểu địch sau đó quan trọng là đánh, cho nên gã đưa kiếm đứng lên, chờ Lưu Cảnh tấn công.

Lưu Cảnh trải qua trận chiến Vu Cấm, sớm hấp thụ giáo huấn sâu sắc, đối với người mạnh hơn mình, hắn tuyệt sẽ không ra đòn trước.

Nhưng khác với Hoàng Xạ chính là, Lưu Cảnh chống kiếm xuống đất, tựa như một cây quải trượng, ổn định tựa như Thái Sơn, dáng đứng sừng sững bất động, điều này khiến không ít người ngạc nhiên. Đây dường như không phải chiêu thức gì cả.

Nhưng người cao minh ngược lại liếc mắt một cái nhìn ra, chiêu thứ nhất lộ ra, hai người lập tức thấy rõ cao thấp. Hoàng Xạ kinh nghiệm phong phú, công thủ nhiều mặt, dấu diếm sát khí.

Mà Lưu Cảnh ngược lại bình tĩnh ổn định, dường như không đếm xỉa đến việc xung quanh, rõ ràng Hoàng Xạ về trí tuệ đã thu một bậc. Phải biết rằng đây chính là cây mộc kiếm nặng hai mươi cân, nâng qua trán cần nhiều sức của hai cánh tay, như vậy có thể kiên trì được bao lâu?

Đây không phải Lưu Cảnh đang lười biếng mà hắn dự liệu Hoàng Xạ sẽ dùng thủ thế, cho nên ngay từ đầu quyết định cùng gã giằng co. Bởi vậy thả kiếm trên mặt đất, không phí khí lực, có thể giữ sức lâu dài.

Như vậy cuối cùng nhất định là Hoàng Xạ ra đòn, bởi vì gã không giống Lưu Cảnh, buông kiếm xuống trước mắt bao người, việc mất mặt như vậy gã không gánh nổi.

Điểm này ngay cả Thái Tiến cũng nhìn ra, thấp giọng khen: - Thật thông minh!

Văn Sính vuốt râu cười: - Hai quân tác chiến, ai cũng không thể làm tướng quân thắng mãi, sai lầm khẳng định khó tránh. Nhưng làm một tướng tài khi phát hiện mình sai lầm phải lập tức sửa đổi để tránh mắc thêm sai lầm tiếp. Hoàng Xạ này mặc dù đoán ý địch đã thua một bậc, nhưng nếu gã cũng có thể buông kiếm, hoặc lập tức đổi thành thế công cũng vẫn có thể xem là một tướng lĩnh đủ tư cách. nếu khăng khăng một mực, như vậy trên chiến trường gã không có tiền đồ rồi.

Thái Tiến yên lặng gật đầu, anh ta cũng không phải một kẻ thông mình, lời của sư phụ anh ta sẽ nhớ kỹ.

Nhưng Hoàng Xạ không giống như lời Văn Sính biết sai liền sửa. Gã quả thật biết mình phán đoán sai lầm, lơ là với độ nặng của kiếm, đối phương không tấn công, gã chỉ có thể tiếp tục giữ kiếm trên trán, cánh tay gã không lâu sẽ nhức mỏi chống đỡ không nổi.

Giống như Lưu Cảnh buông kiếm xuống, Hoàng Xạ tuyệt đối không làm được, mất thể diện như vậy gã làm không được. Nhưng muốn gã chủ động tấn công, gã lại có chút do dự. Gã không biết trình độ của Lưu Cảnh, nếu mình một kiếm liều chết xông lên, song phương liền thành một sáng một tối. Gã ở ngoài sáng, Lưu Cảnh ở trong bóng tối, gã lại phải thiệt thòi lớn.

Thời gian Hoàng Xạ do dự đang qua đi, đã một khắc đồng hồ rồi, đôi bên vẫn không nhúc nhích. Trong hành lang bắt đầu vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, như vậy có phải định giằng co đến bình minh không?

Cánh tay Lưu Cảnh nhàn nhã, không có chút áp lực, hắn tựa như người rảnh rỗi đến xem náo nhiệt, cười khanh khách nhìn Hoàng Xạ cách đó hơn hai mươi bước. Lúc này trán Hoàng Xạ đã lấm tấm mồ hôi, trường kiếm bắt đầu run nhè nhẹ, cánh tay gã nhức mỏi, đã nhanh không duy trì nổi nữa.

Văn Sính thở dài, lẩm bẩm:

- Biết sai mà không sửa, sao làm được đại tướng?

Lúc này, chợt nghe Hoàng Xạ hét lớn một tiếng, giơ cao mộc kiếm, như cuốn theo gió theo mưa nhằm về hướng Lưu Cảnh xông đến, khí thế hung mãnh, kéo theo những tiếng kinh hô tại đại sảnh. Ngay cả Lưu Biểu cũng lập tức ngồi thẳng người lên.

Lưu Biểu biết Hoàng Xạ văn võ song toàn, lúc này ông cũng nhìn ra khí thế đoạt nhân ở Hoàng Xạ. Ít nhất kiếm pháp của gã cũng luyện trên mười năm, mà Lưu Cảnh cháu mình chỉ mới luyện võ nửa năm, hắn thực có thể ngăn cản được một kiếm này của Hoàng Xạ sao?

Ông ta chủ yếu muốn nhìn cháu họ sẽ ứng đối thế nào, cho nên mới đồng ý cho bọn họ tỷ thí. Cho tới bây giờ, Cảnh Nhi biểu hiện khéo léo, không khiến ông ta thất vọng. Nhưng lúc này từ đáy lòng Lưu Biểu cũng lo lắng cháu mình đánh không lại Hoàng Xạ thì làm sao đây?

Đào Trạm cũng kêu lên một tiếng, một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của Hoàng Nguyệt Anh, tay kia thì để trước ngực, hai mắt mở to, khẩn trương đến tim muốn nhảy ra. Khi nàng nhìn thấy Hoàng Xạ một kiếm bổ tới phía Lưu Cảnh, nàng sợ hãi nhắm chặt hai mắt.

Lưu Cảnh rốt cuộc cũng phát động, trong nháy mắt khi Hoàng Xạ xuất kích, ánh mắt hắn lập tức nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của gã. Hoàng Xạ nện bước nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, thế tới hung mãnh, quả thật rất có bản lĩnh. Nhưng do hai tay gã đỡ mộc kiếm một khắc rồi nên giờ bắt đầu run rẩy, nói rõ sức lực cũng gã cũng bắt đầu không còn mạnh nữa.

Lúc này Hoàng Xạ hét lớn một tiếng, vung kiếm bổ tới, thân kiếm trên không trung xẹt qua một mảnh đen sẫm, thoáng một cái đã tới đỉnh đầu Lưu Cảnh. Lưu Cảnh hướng sang bên trái nhanh chóng bước lên một bước, tránh được một kiếm này.

Dựa theo thế kiếm bình thường, hẳn kiếm này của Hoàng Xạ sẽ bổ trên mặt đất, phát ra một tiếng đánh mạnh mẽ. Không ngờ Hoàng Xạ lại nhe răng cười độc ác, thủ đoạn lật lại, thế kiếm chẳng ngờ bổ nghiêng sang, thẳng tay phải của Lưu Cảnh chém tới.

Đây cũng là chỗ giảo hoạt và cao minh của Hoàng Xạ. Kiếm pháp của gã rất cao, lại bày ra một tư thế vung kiếm hạng ba như vậy, kiểu đánh đón đầu mạnh mẽ như vậy đánh xuống hậu quả là mộc kiếm sẽ bổ mạnh vào gạch đất, khiến hai tay chấn động đau đỡn.

Gần như tất cả kiếm thủ nghênh chiến đều đánh một kiếm này, khiến cho kiếm thế của gã thất bại, sau đó phản kích. Nhưng Hoàng Xạ lại có thể giữa đường thay đổi phương hướng, dụ dỗ đối phương tránh về sau mình, gã lập tức một kiếm sẽ chặt đứt cánh tay đối phương.

Hôm nay mặc dù sử dụng mộc kiếm, nhưng độ nặng mộc kiếm sẽ đánh nát cẳng tay của Lưu Cảnh, thậm chí chặt đứt cánh tay của hắn.

Trong hành lang lại vang lên những tiếng kinh hô, ngay cả Văn Sính cũng bị kích động đứng dậy. Ông ta cũng không nghĩ đến Hoàng Xạ có thể trên đường thay đổi hướng kiếm, Lưu Cảnh lắc mình né tránh một kiếm này, hiển nhiên đã trúng kế.

Nhưng ngoài ý muống, khi một kiếm của Hoàng Xạ chém lên cánh tay phải của Lưu Cảnh, cánh tay của Lưu Cảnh truyền đến một tiếng trầm đục do kim loại va chạm, cũng không hề có âm thanh nứt xương.

Mà Lưu Cảnh thu kiếm lại, thế kiếm không nhanh không chậm, lại cực kỳ chuẩn xác nặng nề chém lên bắp chân của Hoàng Xạ. Hoàng Xạ kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ một gối trên mặt đất.

Rất nhanh bắp chân bị chém kéo đến từng cơn đau đớn kịch liệt khiến gã không còn quan tâm hình tượng, cả người co lại, mộc kiếm ném một bên, đầu đầy mồ hôi, mặt đau đến biến dạng, khàn giọng kêu lớn.

Trong hành lang lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng kêu thống khổ của Hoàng Xạ chói tai vang vọng. Mấy tên tùy tùng tranh thủ khiêng Hoàng Xạ đi điều trị.

Tất cả mọi người đã nhìn ra, Lưu Cảnh dùng là chiến thuật lưỡng bại câu thương, liều mạng để cánh tay mình trúng một kiếm, nhưng đồng thời cũng đánh trúng Hoàng Xạ. Chỉ có điều Hoàng Xạ ngã xuống đất nhưng Lưu Cảnh tựa hồ không tổn hại gì, đây là vì sao?

Trong mắt mọi người tràn đầy nghi hoặc, chỉ có Hoàng Thừa Ngạn trong lòng hiểu được, âm thầm tán thưởng "Tên tiểu tử thối, quả nhiên biết suy nghĩ".

Lưu Cảnh thản nhiên cười, chậm rãi cởi bỏ trường bào, đáp án lập tức sáng tỏ. Bên trong áo bào rộng thùng thình lại mặc một bộ "tỏa tử giáp" sát thân, ngay cả hai cánh tay cũng được che cực kỳ kín kẽ.

Mọi người lập tức hiểu rõ, trong hành lang vang lên một hồi âm thanh ủng hộ và vỗ tay. Sách lược ẩn chứa trong trận so kiếm này khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, đây chính là một loại thắng lợi trong phép dụng binh.

Ngay cả Thái Mạo cũng không thể không cất cao giọng tuyên bố: - So kiếm, Lưu Cảnh thắng, Hoàng Xạ bại!

Âm thanh ủng hộ lại vang khắp đại sảnh, Đào Trạm vui mừng lệ vương khóe mắt như muốn trào ra, hai con mắt tuyệt mỹ như bảo thạch sáng ngời, tình yêu trong lòng cũng đồng thời xuất hiện. Có hắn, mình sao sợ huynh đệ Hoàng thị, Lưu Cảnh cho nàng một cảm giác có tòa núi lớn để dựa vào.

Hoàng Nguyệt Anh nhẹ nhàng thở hắt một tiếng, nàng đột nhiên hơi hâm mộ Đào Trạm, có thể có được tình lang vũ dũng thiện mưu như vậy, nàng cảm thấy có nên để Khổng Minh cũng đi luyện kiếm một chút. Dù sao ở thời đại chiến loạn, một nam nhân chỉ cần có được vũ lực hùng mạnh mới có thể bảo vệ được vợ của mình.

Lưu Biểu trầm tư không nói, trong lòng ông có điểm kỳ lạ, Cảnh Nhi sao lại mặc một thân Tỏa tử giáp đến dự tiệc? Bên cạnh Hoàng Thừa Ngạn thấp giọng cười nói: - Vừa rồi lúc chuẩn bị tỷ thí, Cảnh công tử tìm quản gia của ta, mượn một bộ tỏa tử giáp, phỏng chừng khi đó hắn đã nghĩ ra kế sách phá Hoàng Xạ rồi.

Lưu Biểu lúc này mới chợt hiểu, thì ra là thế. Ông vuốt râu vui vẻ gật đầu, xem ra phái Cảnh Nhi đi Giang Hạ đúng là một hành động sáng suốt.

Phải nói trước đó Lưu Biểu còn chút do dự, lo lắng cháu mình không phải đối thủ của Hoàng Tổ, nên chậm chạp chưa hạ được quyết tâm. Nhưng trận chiến đêm nay, ông ta rốt cuộc hiểu được, chỉ có Cảnh Nhi mới có thể đối phó với Hoàng Tổ, thu hồi quyền khống chế quân đội Giang Hạ. Giờ khắc này ông đã hạ quyết tâm rồi.

Sao dần dần biến mất trong làn sương mù mỏng nhạt, ánh trăng chưa tròn đày, ánh sáng lóng lánh, ánh xanh rực rỡ tỏa bốn phía. Ánh trăng như màu nước chảy xanh nhạt, chảy khắp không trung rơi xuống núi rừng chập trùng liên miên, khiến dãy núi như được xoa một tầng phấn bạc. Con đường giữa núi rừng cũng trở nên rõ ràng hơn.

Một chiếc xe ngựa ở trong sơn cốc Khâu Lăng phía bắc Long Trung chạy băng băng, Lưu Cảnh cưỡi ngựa hộ vệ một bên xe ngựa. Hắn thỉnh thoảng cảnh giác nhìn về hai bên núi rừng. Hắn lo lắng Hoàng Xạ thẹn quá hóa giận, sẽ phái người phục kích bọn hắn.

Khách khứa Hoàng phủ gần như đều đi hướng nam trở về Tương Dương, mà người đi về hướng bắc trở về Phàn Thành chỉ có hai người họ.

Đào Trạm ngồi trong xe, hai tay nâng cằm, qua tấm màn xe bằng lụa mỏng yên lặng nhìn Lưu Cảnh ngoài xe ngựa. Lưu Cảnh dáng người cao lớn mà oai hùng khiến nàng mê muội, khi nàng còn là cô bé từng có một mơ ước, tương lai có một nam tử cao lớn oai hùng như vậy hộ vệ bên cạnh nàng, dưới ánh trăng cùng nàng tản bộ, đi về phía trước đến tận cùng trời cuối đất.

Theo thời gian nàng từ từ lớn lên, giấc mộng này cũng dần phai nhạt. Thật không ngờ, lúc nàng mười lăm tuổi, giấc mộng này lại thành hiện thực.

Đào Trạm không nói gì, lặng lặng cảm nhận tư vị tuyệt vời trong đêm trăng. Nàng chưa từng biết đến cảm xúc xôn xao thế này, cảm xúc si mê vui sướng như say, kích động đến từ sâu trong nội tâm.

Nhưng hắn dường như không hiểu cảm giác này của mình. Hoặc ó lẽ hắn cũng nhấm nháp được tư vị này rồi, chỉ có điều hắn dùng một phương thức khác để bày tỏ, chính là toàn tâm toàn ý bảo hộ cho nàng.

Chỉ là, thiếu nữ kiêu ngạo vẫn khiến Đào Trạm muốn bứt rơi tấm rèm che mỏng manh này. Trong lòng nàng vẫn có cảm giác sợ hãi khó hiểu, nàng sợ hãi một khi bức rèm này rơi xuống, nàng sẽ mất đi hắn.

Nàng cũng không nói rõ cảm giác lo lắng này là thế nào. Có lẽ nàng không muốn đối mặt quá sớm, cảm giác lo lắng khiến lòng nàng như có một tầng sương mù, khiến nàng giữa mật ngọt vẫn chứa một chút ưu phiền sầu não.

Xe ngựa rất nhanh từ bến Long Trung qua Hán Thủy, chạy về hướng Phàn Thành. Không bao lâu, xe ngựa rốt cuộc cungx dừng trước cửa hàng Đào Ký. Thời khắc chia tay đã đến.

- Cảnh công tử, ngươi sẽ đến Sài Tang sao? Đào Trạm nhỏ giọng hỏi hắn.

- Đương nhiên sẽ đến, ta đã đáp ứng rồi, chắc chắn sẽ không thất tín. Sao nàng lại hỏi vậy? Lưu Cảnh ý cười đầy mặt.

- Ngộ nhỡ sư phụ ngươi muốn ngươi luyện tên, không cho ngươi đi thì làm sao?

- Hóa ra nàng lo lắng việc này.

Lưu Cảnh cười an ủi: - Ông ấy sẽ bố trí nhiệm vụ cho ta, đến lúc đó sẽ kiểm nghiệm thành tích của ta. Về phần ta đi ra bên ngoài, ông ấy ngược lại sẽ không quản.

Đào Trạm cười nói, trong mắt khôi phục lại ý cười tinh nghịch: - Nói vậy thì tốt, nếu ngươi không dám đến, ta sẽ chặt đứt đường thuốc của ngươi, khiến ngươi phải hối hận không kịp.

- Đã uy hiếp ta như vậy, ta sao dám không đến?

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, giục ngựa lui lại vài bước: - Cửu nương, ta phải về trước. Đêm nay còn có nhiệm vụ hai trăm tên chờ ta!

- Nếu đáng thương như vậy, bản cô nương đành tha cho ngươi một mạng, đi đi!

Nói tới đây, nàng không kìm nổi che miệng cười cười. Lưu Cảnh tâm tình thật tốt, quay đầu ngựa chạy về hướng quân doanh, xa xa nghe tiếng hắn vọng lại: - Cửu nương, thuận buồm xuôi gió!

Đào Trạm nhìn hắn đi xa, thấp giọng nói: - Hy vọng có thể gặp lại ngươi ở Sài Tang.

Nói xong, trong mắt nàng dâng lên tình cảm dịu dàng vô hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.