Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 124-2: Ai phủ đầu ai? (2)



Hoàng Dũng lại không để ý tới phụ thân, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh:

- Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may!

Gã quay đầu ngựa chạy như bay mà đi, Hoàng Tổ tức giận muốn hộc máu. Lưu Cảnh khẽ cười bảo:

- Hoàng Thái thú không nên tức giận, mỗi nhà đều trải qua một chuyện khó xử. Có đôi khi Châu Mục cũng vì Tông công tử mà đau đầu.

Hoàng Tổ thở dài một tiếng:

- Nhà có nghịch tử, nhân sinh bất hạnh. Nếu không phải ta đến đúng lúc, chỉ e tên ngu xuẩn này liền gây đại họa cho ta. Ta trở về phải giáo huấn nó thật tốt, bắt nó nhận lỗi cùng công tử.

- Hoàng Thái thú nói nặng rồi. Ta có thể hiểu được tâm tình của lệnh lang, người trẻ tuổi thôi! Vì tình phát điên là bình thường, qua cái tuổi này là tốt rồi.

Hoàng Tổ nửa ngày nói không ra lời, lão muốn thay mình giải vây, không ngờ Lưu Cảnh ngược lại còn giải vây cho lão, cũng không chỉ trích lão buông lỏng hành động của con trẻ, càng không có ý đi cáo tội với Châu Mục.

Nhìn bộ dạng Lưu Cảnh cười tủm tỉm, trong lòng Hoàng Tổ khẩn trương. Lão biết mình gặp phải kình địch rồi. Vốn muốn phủ đầu Lưu Cảnh, nhưng hiện tại xem ra Lưu Cảnh đánh phủ đầu mình rồi.

Tòa nhà lớn của Đào gia ở góc Tây Bắc thành Sài Tang, sát bên đường vận chuyển lương thực bên sông Trường Giang, là một tòa nhà rộng ba trăm mẫu đất. Thậm chí so với nha huyện cũng lớn hơn hai lần, đây cũng là Lưu Biểu ngầm đồng ý. Lão gia tử Đào gia thân phận Đình Hầu, trong chính trị cũng có thể thưởng thụ một tòa nhà đẹp.

Đào trạch không chỉ chiếm diện tích đất lớn, đồng thời cũng là tòa nhà lớn, bốn phía có sông bao quanh, tường viện cao lớn chắc chắn, phía trước có gia đinh đi lại, một cây cầu treo nối liền liên lạc với bên ngoài, hệt như thành trong thành vậy.

Lưu Biểu vì lôi kéo Đào gia, thậm chí còn cho Đào trạch một quyền lực đặc biệt, chính là chấp nhận Đào gia có Bộ Khúc năm trăm người, còn có thể công khai sử dụng tên nỏ và trường binh khí.

Trên thực tế, đây cũng là một lợi ích chứ không phải đặc quyền đích thực. Nhà quyền thế có Bộ Khúc tư binh sớm là bí mật công khai, cung nỏ và trường binh khí ở trong dân gian tràn lan, Đào gia chỉ là hợp pháp hóa để Bộ Khúc có thể sử dụng binh khí, không ai dùng điểm này để gây khó dễ với Đào gia.

Nhưng Bộ Khúc tư binh của Đào gia cũng không dừng ở năm trăm người. Cửa hàng Đào thị vốn có thuyền viên, hàng phu đã vượt lên hơn một nghìn năm trăm người, phần lớn đều là thanh niên cường tráng. Hàng năm đều phải chịu sự huấn luyện chống đỡ thủy tặc. Hơn nữa, điền nô trong trang viên, một khi phát sinh chiến sự, Đào gia ít nhất có thể nhanh chóng huy động ba nghìn người bảo vệ gia viên. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Đào gia muốn mua năm trăm quân nô từ trong tay Cam Ninh.

Đào gia có tiền có của, duy nhất thiếu chính là người.

Mặt khác Đào gia ở Giang Đông còn có sản nghiệp khổng lồ, không vì người Kinh Châu biết, thế cho nên Đào Thắng có thể trở thành khách quý của Tôn Quyền, đây cũng là nguyên nhân Lưu Biểu đối với Đào gia có chút bất mãn. Bởi vậy khi xảy ra vụ án Trương Doãn vu oan cho Đào gia, Lưu Biểu thể hiện một thái độ không được rõ ràng.

Cho dù gia nghiệp khổng lồ, nhưng trong chính trị vị thế của Đào gia khá yếu, chỉ có một người cháu làm huyện úy. Vì thế, Đào gia chỉ có thể dùng phương thức tìm đám nhà quyền quý che chở, gia chủ Đào Thắng cưới con gái Hoàng gia làm vợ, mà muội muội của Đào Thắng lại gả cho Lục thị đại tộc ở Giang Đông.

Đồng thời hàng năm Đào gia ngoại trừ nộp thuế, mặt khác còn muốn viện trợ cho Lưu Biểu và Tôn thị Giang Đông một lượng tiền lương. Lúc này mới khiến thế cục phía nam đang phức tạp của Đào gia được ổn định vững chai.

Tuy nhiên, một vài lúc bị khinh bỉ và sỉ nhục cũng khó tránh khỏi. Tỷ như Hoàng Dũng vì giành Đào Trạm mà đối với Đào gia khi nhục, đả thương quản gia của Đào gia. Trương Doãn vì mưu lợi mà vu oan cho Đào gia, bao gồm việc lần này Hoàng Dũng điều tra bến tàu, quấy rầy khách nhân đến Đào gia chúc thọ. Việc này thể hiện ra chỗ yếu của Đào gia khi làm thương nhân. Ngoại trừ nín nhịn, Đào gia không còn phương pháp khác.

Ở hậu đường Đào gia, lần này Đào lão thái gia mừng thọ đang cùng hơn mười tôn tử tôn nữ, vài chắt trai tụ hợp một nhà.

Đào lão gia tên Đào Liệt, sắp bảy mươi tuổi. Ở thời Tam Quốc bảy mươi đủ để gọi là lão nhân bảy mươi. Cho dù có hơn vài tuổi, cugnx phần lớn đều già yếu, mà Đào lão gia ngược lại tinh thần quắc thước, mặt mày hồng hào, suy nghĩ rõ ràng, bảo dưỡng cực kỳ tốt.

Ông lão cũng rất thích đám trẻ, nhất là tôn bỗi và chắt trai. Mỗi ngày gần nửa thời gian đều cùng bọn họ chơi đùa. Lúc này, trong mười mấy tôn bối có mấy đứa trẻ ông lão thích nhất, một trong số đó chính là Đào Trạm. Ông lão vì mình có đứa cháu gái xinh đẹp như vậy mà cảm thấy rất kiêu hãnh.

Hai ngày nữa là ngày ông cụ bảy mươi, tâm tình Đào Liệt cũng rất vui vẻ. Điều ông lão quan tâm nhất là khách nhân ở có hài lòng không, ăn ngon không? Vì lần thọ yến này, Đào gia bao trọn hơn mười lữ xá, vài chục tửu quán trong thành Sài Tang cũng chuyển thành nơi cung ứng cho Đào gia.

- Nghe nói con thứ Hoàng gia ở ngoài thành gây rối, có chuyện này sao?

Đào lão gia hơi mất hứng hỏi, đây là một chắt trai nói cho ông lão biết, Hoàng Dũng ở bến tàu điều tra tàu chở khác, khiến lòng người hoang mang. Đào Trạm ở bên cạnh ông nội sắc mặt nhất thời tái nhợt, nàng đương nhiên biết Hoàng Dũng vì chính mình điều tra Lưu Cảnh, vì thế nàng đã an bài đại quản gia đi đón hắn. Cũng không biết có đón được không. Trong lòng nàng có chút lo lắng, đồng thời đối với Hoàng Dũng nảy sinh phẫn hận thật sâu.

Đào Thắng nhanh chóng liếc qua con gái, khom người nói:

- Hồi bẩm phụ thân, thật có việc này, chúng ta đã liên tục hướng Hoàng Tổ can thiệp, nghe nói vừa rồi bọn họ đã bỏ đi rồi.

Trong lòng Đào Trạm sửng sốt, chẳng lẽ Lưu Cảnh tới rồi sao? Cho nên Hoàng Dũng mới bỏ đi, vậy Lưu Cảnh có gặp chuyện gì hay không? Những nghi vẫn liên tiếp khiến nội tâm nàng càng thêm lo lắng, nàng hận không thể lập tức chạy đến bến tàu. Trong lòng thấp thỏm đứng ngồi không yên, nàng muốn tìm lấy cái cớ để rời đi.

Đào lão gia cảm thấy cháu gái bất an, có chút kỳ quái hỏi:

- Cửu nương, cháu không thoải mái sao?

- Hồi bẩm ông nội, cháu gái hơi váng đầu, muốn về phòng nghỉ ngơi.

- Ừ! Vậy đi đi!

Đào Trạm đứng dậy thi lễ cùng ông nội và phụ thân, liền vội vàng rời đi. Nhìn cháu gái đi xa, Đào lão gia lúc này mới nói với Đào Thắng:

- Lần này không ít khách quý tới, không chỉ có Tông công tử - con thứ Châu Mục – tới, Khoái gia, Thái gia, Bàng gia đều có con cháu đến chúc thọ, nhất định phải khiến cho bọn vừa lòng mà đến, vui vẻ mà về. Không nên chỉ nghĩ đây là ngày sinh, phải lợi dụng cơ hội này, mở rộng tầm ảnh hưởng của Đào gia, hiểu chưa?

Đào Thắng khom người thi lễ:

- Con hiểu được, xin phụ thân yên tâm!

- Ta không muốn quan tâm! Nhưng có vài việc thì sợ các con còn chưa hiểu.

Đào Liệt cúi đầu thở dài một tiếng, trừ phi lão đã chết, nếu không lão làm sao có thể không vì gia tộc mà lo nghĩ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.