Hoàng Dũng từ nhỏ đến lớn được Hoàng Tổ nuông chiều, bất kể tướng mạo hay tính cách y đều rất giống Hoàng Tổ, rất được lòng Hoàng Tổ, hơn nữa từ nhỏ y đã chăm chỉ luyện võ, luyện thành một người võ nghệ cao cường, càng làm cho Hoàng Tổ coi trọng hơn.
Tuy rằng tính khí Hoàng Dũng táo bạo, lòng lang dạ sói, nhưng Hoàng Tổ tuyệt không để ý, mình lúc tuổi còn trẻ cũng như thế, qua đoạn tuổi này tới ba mươi tuổi về sau, y sẽ từ từ biết điều, học được cách kiểm soát bản thân mình.
Cho nên Hoàng Dũng điên cuồng theo đuổi Đào Trạm, Hoàng Tổ cũng không can thiệp quá mức, chỉ cần Hoàng Dũng không cưới Đào Trạm làm vợ, làm thị thiếp hay gì đó, lão liền bỏ qua.
Nhưng hôm nay, Hoàng Tổ mới lần đầu tiên hối hận, lão không nên dung túng cho con như vậy, làm cho y không hề cố kỵ mà chẳng quan tâm tới hậu quả, khả năng cơ nghiệp của mình sẽ hủy hoại trong tay nghịch tử này.
Hoàng Tổ thấy con trợn to mắt đến đỏ ngầu, giống hệt như hung quang của dã thú, lão lại vung cánh tay, nặng nề mà tát Hoàng Dũng một cái nữa, rít gào như sấm,
- Ngươi dám động đến một sợi lông của hắn, ta sẽ lột da của ngươi!
Hoàng Dũng cũng chưa bao giờ thấy phụ thân nổi giận như thế, trong lòng rốt cục có một tia khiếp đảm, bộ dạng kiêu ngạo của y bị đánh rơi xuống, cúi đầu thật sâu, không nói một lời.
Hoàng Tổ biết với suy nghĩ của đứa con, sẽ không thể hiểu được mối quan hệ quan trường đấu tranh phức tạp, lão cũng không muốn giải thích cho y, phất phất tay, ra lệnh cho thủ hạ đưa y đi.
- Chủ công, muốn tiếp tục giam giữ công tử sao?
Thân binh Bá trường nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Tổ có chút tâm phiền ý loạn, lão phải lập tức đi Hạ Khẩu, đốc xúc trú binh Hạ Khẩu, nhưng lão sao có thể yên tâm để đứa con rắc rối này ở Sài Tang, ngẫm nghĩ một chút thuận miệng nói:
- Đưa y đi Vũ Xương, để huynh trưởng y quản thật kỹ, nói là mệnh lệnh của ta, không cho y đi ra một bước!
Vài tên thân binh đưa Hoàng Dũng dẫn xuống, Hoàng Tổ lại lấy thư của Thái Mạo ra đọc một lần nữa. Lưu Biểu vận sức chờ phát động, sẽ không biết bước tiếp theo y sẽ làm gì với Giang Hạ, giờ khắc này, Hoàng Tổ lòng nóng như lửa đốt, lão phải lập tức đến Hạ Khẩu bố trí.
.....
Lưu Cảnh ở đông viện góc Tây Bắc Đào phủ, là một tiểu viện độc lập, bao gồm Vương Thái và hơn mười người tên thuộc hạ đều cùng nhau ở trong tiểu viện này, khách quý được đãi gộ riêng một tiểu viện cũng không nhiều, ngoại trừ Lưu Cảnh, cũng chỉ có Lưu Tông đại biểu Châu Mục đến chúc thọ mà thôi.
Lưu Tông ở sân không xa, cách tiểu viện Lưu Cảnh chỉ có vài chục bước, ăn cơm nghỉ trưa, Lưu Cảnh ngủ thêm nửa canh giờ, dưỡng đủ tinh thần, buổi tối hắn phải bắt đầu luyện võ, mấy ngày nay hắn trên đường làm trễ nải, trong lòng sớm đa nóng như lửa đốt.
- Công tử lần này chuẩn bị ở Đào phủ bao lâu?
Từ Thứ ngồi ở một bên cười tủm tỉm hỏi.
Lưu Cảnh duỗi lưng thật dài mệt mỏi cười nói:
- Ta cũng không biết phải ở bao lâu, mấu chốt là bá phụ chp phép ta bao lâu trở về Tương Dương?
- Kỳ thật ý của ta là, nếu như có thể, công tử tận lực ở lâu một chút để thiết lập giao tình với Đào gia.
Lưu Cảnh có chút kỳ quái nhìn Từ Thứ, hắn biết rằng Từ Thứ không phải người tùy ý mở miệng, sáng hôm nay, mình và Hoàng Dũng đối chọi gay gắt như vậy, y cũng không nói một lời, hiện tại bỗng nhiên y nhắc tới Đào gia, tất nhiên là có điều ám chỉ.
- Nguyên Trực không ngại nói rõ cho ta nghe.
- Sáng hôm nay ta cùng Triệu quản sự nói chuyện trong chốc lát, ta mới biết được Đào gia thực lực hùng hậu, có lẽ là y lỡ miệng, Đào gia ở Giang Đông vùng địa giới Duyên Giang có hơn ba mươi kho hàng lớn, lương thực và muối kinh doanh rất lớn, tuy rằng số lượng cụ thể không rõ, nhưng vẫn khiến ta cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.
Lưu Cảnh gật gật đầu,
- Nhìn vào Đào phủ, cảm thấy bọn họ chỉ là một gia đình giàu có bình thường, họ rất khiêm tốn, làm cho người ta không cách nào tin nổi không ngờ họ là cự phú giàu nhất phía nam, giàu ngang một nước. Đây cũng là chỗ thông minh và diểm đặc biệt của họ.
- Công tử, ý của ta là, tương lai có một ngày, công tử lấy Giang Hạ làm cơ sở dựng nghiệp, gia nghiệp Đào gia hùng hậu như vậy, có thể mang đến cho công tử điểm tốt gì?
Lưu Cảnh khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, dừng ở ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu không nói gì, Từ Thứ lại tiếp tục nói:
- Đào gia vô cùng thông minh, đem của cải phân tán các nơi, cho dù chiếm lĩnh Đào phủ, cũng lấy không được của cải, chỉ có thể khiến Đào phủ cam tâm tình nguyện móc ra, đây chính là nguyên nhân ta khuyên công tử thiết lập giao tình với Đào gia.
Lưu Cảnh vẫn chưa nói chuyện, chỉ có điều ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy hẳn.
Buổi chiều, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra cửa bắc Sài Tang, tiện đà lại quay đầu hướng tây mà đi, hai bên xe ngựa, ngoại trừ Lưu Cảnh cùng hơn mười người thủ hạ, còn có hơn năm trăm gia đinh đeo đao của Đào phủ. Đào Trạm được Đào gia bảo hộ rất chặt, bởi vì Hoàng Dũng buổi sáng còn lui tơi Sài Tang, Đào gia vô cùng cẩn thận.
Lưu Cảnh cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của Đào Trạm. Một đường ra khỏi thành, Đào Trạm thủy chung không nói, Lưu Cảnh cũng cảm nhận được tâm tình của Đào Trạm thay đổi, tâm tình của nàng dường như rất trầm lặng, Lưu Cảnh không quấy rầy nàng, hắn cảm giác tâm tình của nàng không tốt dường như có liên quan đến mẫu thân của nàng, giữa trưa Lưu Cảnh, qua lời kể của Tiểu Bao tử biết được cụ thể tỉ mỉ tình hình.
Một nha hoàn chăm sóc mẫu thân Đào Trạm mới thăm người thân ở quê nhà trở về, không lâu thì bị bệnh, ngay sau đó hai nha hoàn khác cùng mẫu thân Đào Trạm cũng trước sau ngã bệnh, mà nha hoàn trước đó bị bệnh đã chết rồi, khi Đào gia phát hiện ra đã cách ly mẫu thân Đào Trạm cùng hai nha hoàn khác.
Nhưng mấy ngày nay chính là ngày mừng thọ của Đào lão gia tử, người đến mừng thọ rất nhiều, Đào gia sợ gặp chuyện không may, liền đem ba người bệnh đưa đi một toà nhà ở thành tây để cách ly, đó là một tòa phật tự mà Đào gia cung dưỡng, mẫu thân của Đào Trạm cũng không chỉ một lần tu hành ở trong Phật tự, lúc này đây cũng là hy vọng bà có thể được Phật tổ phù hộ.
Lên đường bình an, không gặp phải bất luận quấy rầy gì, ước chừng hơn mười dặm, trong một rừng trúc trước mặt xuất hiện một tòa Phật tự. Phật giáo ở Đông Hán khi truyền vào Trung Nguyên, dần dần bắt đầu thông dụng, tuy nhiên thời Hán Mạt còn chưa hoàn toàn được dân chúng thừa nhận, chỉ được tầng lớp cao trong xã hội thờ phụng, mãi cho đến thời kì Nam Bắc triều, Phật giáo mới bắt đầu quy mô lớn thông dụng.
Đào gia cũng là trong số người không nhiều ở Sài Tang tin Phật, họ ở Sài Tang xây dựng hai tòa chùa chiền, một tòa ở thành nam, cung dưỡng hơn trăm tăng lữ.
Một tòa khác ở thành tây, là một am sư, do hơn trăm danh nữ tu sĩ tin Phật tu hành trong này, nhưng không xuất gia, cũng không phải ở lâu trong chùa, chỉ khi tu hành thì tới nơi này ở tạm một thời gian ngắn, bao gồm mẹ của Hoàng Tổ có đôi khi cũng tới nơi này tu hành, còn bình thường chỉ có vài nữ tín đồ trông coi chùa chiền.
Xe ngựa chậm rãi đỗ ở trước miếu, Đào Trạm từ trong xe ngựa đi ra, thấp giọng nói với Lưu Cảnh:
- Mẫu thân của ta ngã bệnh, tạm thời ở nơi này, có người đặc biệt chiếu cố.
Trong lòng Lưu Cảnh ngầm thở dài, hắn đoán chừng là bệnh truyền nhiễm nào đó, cách ly là nên làm, nhưng chỉ cần cách ly hữu hiệu, ở trong phủ cũng không sao, cách ly chuyển ra ngoài đối với thể xác và tinh thần của bệnh nhân là sự đả kích rất lớn.
Hẳn là Đào gia sợ lây bệnh cho khách cho nên đưa bà đem ra ngoài, hơn nữa Lưu Cảnh biết, chỉ cần không trực tiếp tiếp xúc, rửa tay kịp thời, kỳ thật vấn đề cũng không lớn.
Đào Trạm lại nhỏ giọng nói:
- Vốn ta không đáp ứng, nhưng phụ thân nói là ý của mẫu thân, mẫu thân tin Phật, bà hy vọng có thể được Phật tổ phù hộ, ta cũng đành đồng ý.
Lưu Cảnh tâm niệm khẽ động, việc này cũng không tệ, ở trong phật tự dưỡng bệnh, tín đồ trên tâm lý cũng là một loại an ủi.
- Đi thôi! Chúng ta vào xem.
Lưu Cảnh cùng Đào Trạm đi vào chùa, đi vào một tòa trước tiểu viện, nơi này có bảy tám thị nữ hầu hạ, họ vừa lúc gặp được một thầy y đi ra, Đào Trạm vội vàng hỏi:
- Lý tiên sinh, mẫu thân của ta tình hình như thế nào?
Thầy y cười khổ lắc đầu,
- Tình hình không có chuyển biến xấu, nhưng ta hoài nghi là bệnh thương hàn, ta đã đề nghị lệnh tôn mau chóng đi quận Trường Sa mời Trương Thái Thú, chỉ là không biết Trương Thái Thú có thời gian hay không.
Trương Thái Thú quận Trưong Sa chính là danh y Hán Mạt Trương Trọng Cảnh, y thuật cực cao, hơn nữa phưong pháp trị liệu bệnh thương hàn có chỗ độc đáo, mùa thu năm ngoái đảm nhiệm Thái Thú quận Trường Sa.
Chính là cố gắng của Trương Trọng Cảnh, khiến cho dân gian Kinh Châu đều hiểu được một ít kiến thức phổ thông, tỷ như phát hiện có bệnh truyền nhiễm phải lập tức cách ly, cái này ở vô hình trung cứu vãn rất nhiều tính mạng con người.
Lưu Cảnh ở bên cạnh nói:
- Có cần đi quận Trường Sa mời Trương Thái Thú hay không? Y sẽ phải nể mặt mũi ta.
- Việc này không cần đâu, ông nội ta thời trẻ từng ở quận Nam Dương làm quan, có giao tình rất sâu với Trương gia, chỉ cần phụ thân viết thư đi, y nhất định sẽ tới.
Nói đến đây, Đào Trạm cảm kích nhìn Lưu Cảnh.
- Công tử mời ở bên ngoài chờ một chút, ta đi thăm mẫu thân rồi sẽ trở lại.
Đào Trạm bước nhanh đi vào trong viện, Lưu Cảnh chắp tay sau lưng dạo bước bên ngoài sân, một lát, Đào Trạm bước nhanh đi ra, ánh mắt đỏ đỏ, nhỏ giọng nói:
- Công tử, ngươi có thể đi vào một chút không, mẫu thân của ta muốn gặp ngươi.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, đi vào viện tử, đi theo Đào Trạm vào phòng, trong phòng ánh sáng âm u, tràn đầy vị thuốc đông y nồng đậm và vị gay mũi của vôi, góc tường và trên mặt đất rải đầy vôi, bên cạnh có hai thị nữ đứng dựa vào tường, cố gắng chịu đựng sự kích thích của vôi.
Trên cửa sổ đều được phủ vải bố lên, trên giường ở cạnh cửa sổ che một tầng màn tơ mỏng manh, trong màn tơ có một phụ nhân đang nằm, khuôn mặt khô gầy, hai mắt lõm sâu xuống, sắc mặt vàng như nến, không có một tia huyết sắc.
Tuy rằng bệnh tình nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bà lúc còn trẻ xinh đẹp tuyệt trần.
Đào Trạm tiến lên hai bước, ở trước mặt bà quỳ xuống, cầm tay bà, nén nước mắt khẽ nói:
- Nương, hắn đến rồi.
Hoàng thị nhìn thấy Lưu Cảnh, ánh mắt lộ ra ý cười vui mừng, Lưu Cảnh cũng đi lên, ở trước mặt phụ nhân quỳ xuống thi lễ,
- Đại thẩm!
Tay phụ nhân run rẩy vươn ra, Lưu Cảnh do dự một chút cũng cầm tay bà, phụ nhân vỗ vỗ vào tay của hắn, lại kéo tay Đào Trạm qua, đem tay hai người bọn họ nắm chặt với nhau, nước mắt từ khoé mắt bà lại tràn ra.
Lúc này trong lòng Đào Trạm vừa ngượng ngùng, lại vừa thương tâm, đồng thời cũng có vài phần xấu hổ, nàng vừa rồi chỉ nói cho mẫu thân tâm tư của mình, cũng không có nói thái độ của Lưu Cảnh thế nào, nhưng mẫu thân cũng không để ý nhiều như vậy, cứng rắn để tay của họ hợp cùng một chỗ.
Đào Trạm bỗng nhiên hiểu lòng mẫu thân, bà tự biết sống trên đời không lâu, chỉ cần là người mình thích, bất kể là ai, bà đều phải đem mình gửi gắm cho hắn, đây là một tâm nguyện lớn nhất của người làm mẫu thân, đến một khắc cuối cùng, cũng không muốn nữ nhi của mình bị ủy khuất.
Đào Trạm đau lòng quá đỗi, nước mắt lại trào ra:
- Nương!
Phụ nhân yêu thương sờ sờ mặt nữ nhi, bà bỗng nhiên nhìn phía Lưu Cảnh, ánh mắt đục ngầu tóe ra một tia sáng, mang theo chờ đợi vô tận, Lưu Cảnh đọc hiểu ánh mắt của bà, hắn chậm rãi gật gật đầu, cho bà một lời hứa hẹn nghiêm túc.
Hoàng thị mỉm cười, trong mắt tràn đầy từ ái, Lưu Cảnh thi lễ với bà, đứng dậy chậm rãi lui ra.
Ra khỏi phòng, Lưu Cảnh thở dài, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Đào Trạm dẫn hắn đến thăm mẫu thân, chính là muốn cho mẫu thân của nàng truớc khi ra đi có thể được gặp mình một lần.