- Lưu Cảnh, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi thề độc với ta từ nay về sau tuyệt đối không tiếp xúc Cửu nương, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Hoàng Dũng khóe miệng lộ ra ý cười tàn khốc, có đôi khi nhục mạ một người đàn ông còn có ý nghĩa hơn là giết hắn.
Lưu Cảnh lạnh lùng cười,
- Nàng là nữ nhân của ta, ta lại khuyên ngươi một câu, tránh xa nàng một chút, nếu không ta sẽ giết cả nhà Hoàng thị ngươi!
Một câu "Nàng là nữ nhân của ta" lập tức làm cơn giận của Hoàng Dũng bạo phát lên, ở Giang Hạ, không có ai dám nói chuyện với y như vậy.
Hoàng Dũng hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên cao một trượng, chiến đao bổ tới trước mặt Lưu Cảnh, tốc độ nhanh như thiểm điện. Hoàng Dũng được xưng mãnh tướng đứng đầu Giang Hạ, mặc dù song kích không ở trong tay, nhưng đao trong tay vẫn vô cùng linh hoạt, sắc bén đao phong, chiến đao chém thẳng vào Lưu Cảnh.
- Đến thật tốt!
Lưu Cảnh hét lớn một tiếng, cũng không nói quy củ gì với y, trường thương ngăn lại, mũi thương như thiểm điện đâm ra, ngăn kín chung quanh Hoàng Dũng.
"Đ...A...N...G...G!" một tiếng vang thật lớn, mũi đao bổ vào trên cán thương, tóe ra hoa lửa, mặc dù chỉ là một thanh chiến đao bình thường, nhưng lực lượng của mũi đao cực lớn, vẫn bổ ra trường thương của Lưu Cảnh.
Hoàng Dũng nhe răng cười độc ác một tiếng, thân thể xoay trên không trung, một đôi chân quét ngang đến Lưu Cảnh. Y không cưỡi ngựa, cũng không mang song kích, chỉ dùng một thanh chiến đao còn lâu mới có thể chống lại trường thương của Lưu Cảnh, nhìn như ở thế hạ phong, nhưng thực tế y còn có một vũ khí bí mật.
Vũ khí bí mật của y cũng không phải là cái ám khí gì, mà là hai chân của y. Hoàng Dũng khổ công, hai chân luyện giống hệt sắt thô đúc thành, lực lớn hung ác, lại linh hoạt dị thường, chỉ cần bổ ra trương thương của Lưu Cảnh, hai chân của y có thể xoắn ở cổ của Lưu Cảnh, trong nháy mắt có thể vặn gãy cổ của Lưu Cảnh.
Ngay tại thời điểm hai chân của Hoàng Dũng ôm lấy bả vai Lưu Cảnh, Lưu Cảnh lại sớm có phòng bị, lạnh lùng cười, hắn đã rút r chiến đao trong tay, đợi đến giờ khắc này.
Chỉ thấy một đạo hàn quang dọc theo bắp đùi Hoàng Dũng bổ tới, một chiêu này chính là Phượng Điểm Đầu được Lưu Cảnh luyện vô cùng thành thạo, là chiêu linh hoạt nhất trong Bách Điểu Triều Phượng Thương, chiêu thức sắc bén, đao thế nhìn như chậm, nhưng ở giữa lại đột nhiên tăng tốc, ngay tại thời khắc hai chân của Hoàng Dũng áp tại đầu vai mình, hắn vung một đao hung hăng bổ xuống hạ âm của Hoàng Dũng.
Máu tươi phun ra, lực ở hai chân Hoàng Dũng lập tức biến mất, "A!" một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất, Hoàng Dũng từ không trung ngã xuống, hạ thể của y bị Lưu Cảnh một đao chém đứt, té trên mặt đất liều mạng lăn lộn kêu rên.
Lưu Cảnh giục ngựa tiến lên, Hoàng Dũng chịu đựng đau đớn, cầu xin,
- Công tử, cầu ngươi tha cho ta một mạng!
Lưu Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn y một cái, tay nâng một thương đâm xuyên qua ngực của y. Hoàng Dũng kêu thảm một tiếng, chết ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, Vương Thái chạy vội tới, xa xa hô lớn:
- Công tử, Đào phủ đã xảy ra chuyện!
Y chợt dừng bước, giật mình nhìn Hoàng Dũng trên mặt đất, dù thế nào y cũng không nghĩ ra, không ngờ Hoàng Dũng lại chết ở trong tay Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh thản nhiên cười,
- Thay ta mang thi thể của y đi xử lý, tạm thời không thể truyền ra ngoài.
- Ty chức hiểu được, nhưng thủ cấp của y giữ lại được không?
Vương Thái lại hỏi.
- Có thể!
.......
Khi Lưu Cảnh chạy về Đào phủ, đông viện Đào phủ đã loạn cả lên, mấy trăm gia đinh Đào phủ tay cầm đèn lồng, chiếu rọi đông viện sáng như ban ngày, các thi thể đã được chuyển dời, Lưu Tông đã được chuyển vào nội viện trị liệu, khách ở đông viện đều đang bàn luận, cũng không biết Hoàng Dũng vì sao ra tay độc ác với Lưu Tông.
Hoàng Dũng lúc gần đi từng buông lại một câu ngông cuồng, người nào dám đoạt nữ nhân của y, kết cục sẽ giống như vậy. Nữ nhân này là ai? Tân khách ngoại lai không hiểu ra sao, nhưng tất cả người dân bản xứ Sài Tang đều biết, không phải là con gái Đào gia Đào Trạm sao?
Đường đường con trai của Châu Mục, nhưng lại vì một nữ nhân mà bị thương nặng, người nào cũng đều nắm cổ tay thở dài, tội gì phải khổ như thế chứ?
Lưu Cảnh đi tới tiểu viện của mình, hắn đã từ miệng thủ hạ biết được cụ thể sự việc phát sinh, hắn hiện tại quan tâm hơn cả chính là an nguy của Đào Trạm. Hoàng Dũng tìm đến mình trước, vậy có lẻn vào Đào phủ đi tìm Đào Trạm hay không?
- Công tử!
Từ Thứ chạy ra đón chào,
- Ngươi cũng biết tình hình rồi chứ?
Lưu Cảnh gật gật đầu, thân thiết hỏi han:
- Các huynh đệ đều trở về rồi sao?
- Tất cả mọi người đã trở lại, người của chúng ta không có việc gì, nghe nói Tông công tử bên kia đã chết năm người, ai! Không ngờ là con trai của Hoàng Tổ gây nên, quá phức tạp, lần này chỉ sợ sẽ quấy loạn kế hoạch của Châu Mục rồi.
Từ Thứ thở dài, y lại kéo Lưu Cảnh qua một bên, thấp giọng nói:
- Chuyện này công tử phải lập tức thu thập chứng cớ..
Không đợi Từ Thứ nói xong, Đào Chính cùng mấy tên gia đinh bước nhanh đi tới, hướng Lưu Cảnh khom người thi lễ,
- Mời Cảnh công tử đi nội viện, cha ta cho mời!
Lưu Cảnh cũng muốn đi xem Lưu Tông, bất kể như thế nào, dù sao gã cũng là đường huynh của hắn, hắn gật gật đầu, lại nói với Từ Thứ:
- Chờ ta trở lại tiếp tục nói chuyện sau!
Lưu Cảnh đi theo Đào Chính vào phía trong viện, đi vào giữa đình, Đào Chính thấy xung quanh không có người, bèn thấp giọng nói:
- Tông công tử thương thế rất nặng, Hoàng Dũng một cước đá vào hạ thể y, chính là cố ý gây nên.
- Thầy y nói như thế nào?
Đào Chính thở dài,
- Thầy y nói, nếu có thể cứu sống một mạng này, chỉ sợ Tông công tử cũng là phế nhân.
Lưu Cảnh thản nhiên cười, thật sự là đúng dịp, Hoàng Dũng phế đi Lưu Tông, mình lại một đao chém nát hạ thể Hoàng Dũng. Lưu Biểu biết đứa con trở thành phế nhân, lão sẽ đối phó Hoàng Tổ như thế nào? Hoàng Tổ lại sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.
Tuy nhiên, Lưu Cảnh tạm thời không muốn đem chuyện Hoàng Dũng đã bị mình giết chết nói cho Đào gia, loại chuyện này, người biết càng ít càng tốt.
- Đào huynh biết tung tích của Hoàng Dũng không?
- Tạm thời không biết, y làm bị thương con trai Châu Mục, tất nhiên sẽ bỏ mạng mà chạy, hiện tại hẳn là rời Sài Tang mới đúng.
- Ha hả! Tốt nhất chạy trốn chết, qua bảy tám năm sau rồi hẵng trở về.
Hai người vào bên trong, đi vào một gian viện tử, trong viện ngoại trừ vài tên tộc nhân Đào thị, Lưu Cảnh còn ngoài ý muốn nhìn thấy Đào Trạm, nàng không bị thương, mà là đang tràn đầy sầu lo, tuy nhiên thấy nàng bình an vô sự, Lưu Cảnh cũng yên tâm.
Thấy Lưu Cảnh tiến vào, nỗi lo lắng trong lòng Đào Trạm buông xuống, chạy ra đón:
- Công tử, kẻ chuyên làm việc xấu kia không tìm được ngươi chứ!
Lưu Cảnh lắc đầu,
- Ta ở sàn đấu võ luyện tiễn, không gặp y.
Lúc này, Đào Trạm cũng bất chấp phụ thân huynh trưởng ở đây, sự quan tâm trong lòng lộ ra:
- Ta nghe nói tên tặc tử kia lúc đầu là đi tìm ngươi, ngươi không có ở đó, liền giận lây sang Tông công tử, ta vẫn lo lắng ngươi gặp chuyện không may.
Trong lòng Lưu Cảnh dâng lên một nỗi lo lắng, tuy rằng Đào Trạm bình thường cự nự đối với hắn, nhưng ở thời khắc mấu chốt hắn lại cảm nhận được sự quan tâm của nàng, hắn cười cười,
- Gặp được cũng không sợ, y chưa chắc là đối thủ của ta.
Lúc này, thầy y từ trong phòng đi ra, mọi người cùng nhau vây lại, lo lắng hỏi:
- Như thế nào rồi?
Thầy y thở dài,
- Mạng có thể giữ, nhưng là...
Lão nhìn thoáng qua Đào Trạm, có nữ nhân ở đây, có mấy lời khó mà nói, Đào Thắng lập tức ra lệnh nói:
- Trạm Nhi, con trở về phòng đi!
Đào Trạm không dám cãi chống mệnh lệnh của phụ thân, khẽ liếc nhìn Lưu Cảnh mới xoay người rời đi. Lúc này, thầy y mới thở dài nói:
- Hạ thể thương thế nghiêm trọng, phỏng chừng về sau bị tàn phế rồi.