Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 712: Vương phi và gia sự



Kỵ binh Đê Hồ liên tiếp truy đuổi, bụi đất tung bay, bọn chúng cách mục tiêu ngày một gần, mười mấy kỵ binh quân Hán cũng bị bọn chúng giết chết, hơn ngàn chiến mã im lặng tậm trung ở bên đường, con đường gập ghềnh khiến chúng không thể chạy trốn tiếp nữa, đành phải bất an chờ đợi sự an bài của số phận.

Nhưng mục tiêu của kỵ binh Đê Hồ lại không phải là đám ngựa này, mục tiêu của bọn chúng là hai người vẫn đang chạy thục mạng phía trước, cách chỉ hơn một trăm bước, kỵ binh Đê Hồ có kỹ thuật cưỡi ngựa siêu phàm bắt đầu hai chân điều khiển ngựa, gương cung lên bắn.

Tầm bắn cung tên của Đê Hồ thua xa quân đội Trung Nguyên, mặc dù bọn chúng cũng có một số cung ghép từ Trung Nguyên đến, nhưng phần lớn cung tiễn của người Đê vẫn là cung đơn tương đối nguyên sơ, tầm bắn chỉ sáu bảy mươi bước.

Mũi tên dày đặc phóng tới, hầu hết đều rơi xuống chỗ cách phía sau Đào Lợi và Khương Quýnh khoảng mười mấy bước, tuy nhiên cũng có mấy mũi tên mạnh hơn, vượt qua cả đỉnh đầu họ, tiếng rít vùn vụt, Đào Lợi và Khương Quýnh sợ đến toát mồ hôi, liều mạng thúc ngựa chạy trốn, trong lúc họ sắp tuyệt vọng thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đội quân, là đội trâu gỗ chở lương thực, khoảng hơn ngàn xe trâu gỗ đang xếp thành hàng đi nhanh về phía này.

- Cứu mạng!

Đào Lợi kêu to.

- Phía sau quân Đê Hồ đuổi giết, cứu bọn ta với!

Giờ khắc này bọn họ lại nhìn thấy hy vọng liền lớn tiếng kêu cứu, gắng sức chạy về phía đội trâu gỗ, đội trâu gỗ từ Thượng Phương cốc tới, vận chuyển lương thực tới huyện Tân Ký, đại tướng dẫn đầu là Vương Bình, y bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu phía trước liền ghìm chặt chiến mã, chỉ thấy trên con đường phía trước của có hai kẻ hối hả chạy tới, một trước một sau, vẻ mặt sợ hãi, phía sau bụi đất tung bay, tiếng vó ngựa như sấm, rõ ràng có đội quân lớn truy binh.

Y ngây người, khoát tay ra lệnh:

- Tên nỏ chuẩn bị!

Hơn ngàn tên lính người Man lần lượt lấy tên nỏ ra, giương nỏ cài tên, xếp thành trận địa công kích trên đường, rất nhanh, bọn Đào Lợi đã chạy tới. Đào Lợi thường qua lại đường Kỳ Sơn nên quen Vương Bình, gã kích động hô lớn:

- Vương tướng quân, cứu bọn ta, phía sau có Đê Hồ truy đuổi!

Vương Bình cũng nhận ra Đào Lợi, y kinh ngạc, vội vàng ra lệnh:

- Cung nỏ chuẩn bị, bắn đám truy binh phía sau đi!

Đám Đào Lợi nhanh như gió xông qua lũ lính vận chuyển lương thực cho người Man, mấy chục Man binh lập tức bố trí chướng ngại trên đường bằng cách dùng xe trâu gỗ, lúc này, kỵ binh Đê Hồ dần đuổi tới, bọn họ liều lĩnh đánh ngựa đuổi theo, quân Đê Hồ phía trước phát hiện trước mặt có sự khác lạ, không đợi bọn chúng ghìm chặt chiến mã, mũi tên dày đặc đã bắn ra rợp trời, mũi tên mạnh mẹ, bắn thủng đầu lâu và ngựa của kỵ binh, kỵ binh Đê Hồ đều kêu la thảm thiết rớt xuống ngựa.

Kỵ binh phía sau cuối cùng ghìm chặt chiến mã, đại dướng cầm đầu thấy phía trước có vô số binh lính quân Hán, biết bọn chúng không giết nổi mục tiêu, cộng thêm nơi đây đã là vùng đất kiểm soát thực tế của quân Hán rồi, một khi trước sau đều bị chặn thì bọn chúng chạy không thoát.

- Rút lui!

Đê tướng dẫn đầu hô to một tiếng, dẫn theo mấy trăm kỵ binh quay đầu đi, lát sau đã không còn thấy bóng dáng.

Vương Bình thấy Đê Hồ chạy trốn liền sai người đi lên phía trước xem xét, lúc này, Đào Lợi và Khương Quýnh tiến lên cảm tạ, hai người vẫn chưa hoàn hồn, vô cùng cảm kích ơn cứu viện của Vương Bình, giờ Vương Bình mới biết Đào Lợi đi cùng sứ giả Khương Quýnh, y cũng thầm thấy may mắn, may vì mình quyết đoán, nếu không suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn.

- Hai vị xin yên tâm, ta sẽ đích thân hộ tống hai vị xuôi phía nam, trên đường xuống phương nam sẽ không còn bất kỳ nguy hiểm nào.

- Đa tạ Vương tướng quân cứu giúp!

Lúc này, lũ thuộc hạ của Đào Lợi mới đuổi tới nơi, thuật lại cho gã sự tàn bạo của người Đê, khi bọn chúng đi còn cướp mất quá nửa số ngựa, Đào Lợi trấn an bọn họ, hiện giờ giữ được tính mạng là quan trọng hàng đầu, ngựa bị cướp cũng không đáng gì nữa.

Gã chắp tay với Vương Bình bày tỏ sự cảm ơn lần nữa, Vương Bình sắp xếp quân sĩ vận chuyển lương thực, dẫn năm trăm lính hộ vệ, rồi mới cười nói với hai người:

- Đi thôi! Tiếp tục lên đường.

Đào Lợi và Khương Quýnh gật đầu, dưới sự bảo vệ của quân Hán tiếp tục xuôi xuống phía nam.

Mấy ngày nay trong phủ Lưu Cảnh cũng đang bừa bộn, chủ yếu là do Lưu Cảnh được sắc phong làm Hán Vương, Đào Trạm được sắc phong làm Hán Vương phi, phủ trái cũng trở thành vương phủ, điều này liên quan đến rất nhiều sự thay đổi chi tiết quy củ, cách xưng hổ phải đổi, lễ nghi phải đổi, quy định cũng khác, biển bài cũng phải đổi v.v… Cho dù Lưu Cảnh và Đào Trạm đều không quá để ý đến vấn đề lễ nghi thân phận, nhưng dù sao lời nói và việc làm của họ cùng Hán Vương phủ đại diện cho bộ mặt của cả nước Hán, vì thế rất nhiều chuyện cũng không tự chủ được, nhất định phải thay đổi.

Tuy nhiên Đào Trạm vẫn cố gắng đơn giản hóa, nàng không muốn bị quấy nhiễu bởi những lễ nhghi rườm rà, đặc biệt phải ràng buộc người trong phủ không được lấy danh nghĩa của Hán Vương phủ đi quấy rối vơ vét tài sản người khác.

Mặt khác, Tôn Thượng Hương mang thai cũng là một chuyện đại sự, một tháng trước nàng đã có dấu hiệu đẻ non khiến trên dưới Lưu phủ đều vô cùng căng thẳng, dốc sức bình sinh mới miễn cưỡng bảo vệ được thai nhi.

Đào Trạm không dám khinh suất, nàng biết, một khi có dấu hiệu đẻ non, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể sinh non, cứ phải đến đủ tháng mới thở phào nhẹ nhõm được, hiện giờ Tôn Thượng Hương mới mang thai hơn sáu tháng, đang là lúc nguy hiểm nhất.

Ánh lửa trong phòng ấm áp, mùi thơm dịu nhẹ vấn vương trong chiếc lư đồng ở góc phòng, căn phòng tràn ngập mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, Tôn Thượng Hương nửa nằm nửa ngồi trên giường, trên người đắp chiếc chăn nhẹ, sắc mặt có vẻ xanh xao, nàng đã ăn mấy thìa cháo rồi đặt bát cháo lên bàn, đôi mi thanh tú hơi nhíu mày nói:

- Đại tỷ, tỷ nói tướng quân khi nào trở về?

Đào Trạm hiểu được lo lắng của nàng, nàng ấy sợ Lưu Cảnh không về kịp lúc đứa bé ra đời liền cười an ủi nàng:

- Còn ba tháng nữa cơ mà! Ta nghĩ chàng chắn chắn về kịp.

Tôn Thượng Hương thở dài, có chút trách móc:

- Vừa mới trở về hai tháng đã lại đi rồi, Hán Vương như chàng cũng bận rộn quá, việc gì mà không thể giao cho thuộc hạ làm sao?

- Cũng không có cách nào.

Đào Trạm gượng cười một tiếng:

- Tào Tháo sắp sáu mươi tuổi rồi cũng vẫn muốn thân chinh, huynh trưởng nàng chẳng phải cũng thế sao? Bọn họ đều có số vất vả, nghe nói lần này đi quét sạch đám người Hồ, chỉ mong chàng đừng mang theo con gái của tù trưởng về.

Tôn Thượng Hương cười khúc khích.

- Hóa ra đại tỷ lo lắng chàng ở bên ngoài phong lưu vô độ?

Đào Trạm đỏ mặt, vội lắc đầu:

- Chàng không phải người như vậy, ta cũng không nhỏ nhen đến thế, chỉ có điều, ai! Ta không thích giao tiếp với con gái người Hồ, quy tắc thế này thế kia không giống với chúng ta, rất khó sống cùng nhau.

- Đại tỷ nói có lý, muội cũng không thích.

Tôn Thượng Hương giảo hoạt cười nói:

- Chi bằng chúng ta cùng viết thư cho chàng, cảnh cáo chàng một chút.

Đào Trạm do dự một chút:

- Chuyện này thôi bỏ đi.

Tôn Thượng Hương biết trong lòng Đào Trạm muốn, chỉ có điều trở ngại thân phận, không tiết viết thư như thế, nàng cũng mặc kệ, chàng dám cả gan dẫn Hồ nữ về đây thì hãy chờ xem, Tôn Thượng Hương cười cầm tay Đào Trạm khẽ nói:

- Chuyện này đại tỷ đừng bận tâm, để muội viết thư.

Đào Trạm cũng biết tướng quân rất sủng ái Thượng Hương, những chuyện nam nữ này, chàng không bao giờ nghe ý kiến của mình nhưng lại để ý đến cảm nhận của Thượng Hương, mặc dù đôi khi Đào Trạm cũng không thoải mái về điểm này, nhưng tấm lòng nàng khoan dung, hơn nữa bản thân Tôn Thượng Hương cũng là một người lòng dạ đơn giản, làm người khác yêu thích, nàng cũng rất kính trọng mình, vì thế Đào Trạm cũng cố gắng không so đo tranh giành sủng ái, để giữ gìn sự hòa thuận trong nhà.

Lúc này nàng cũng không nhịn được cười:

- Ta nói rõ trước nhé! Ta không có suy nghĩ này, không liên quan đến ta.

Tôn Thượng Hương nháy mắt mấy cái:

- Đương nhiên, đại tỷ là Hán Vương phi, nên lấy đại cục làm trọng, đanh đá như muội mới không bỏ qua cho chàng.

Nói đến đây, hai người đều mỉm cười, lúc này ở cửa có thị nữ bẩm báo:

- Khởi bẩm Vương phi, Đào hương hầu ở bên ngoài cầu kiến!

Đào hương hầu chính là phụ thân của Đào Trạm, tên là Đào Thắng, mặc dù cùng ở Thành Đô nhưng rất ít đến thăm con gái, Đào Trạm biết phụ thân nhất định có chuyện liền gật đầu nói:

- Bảo Đào hương hầu chờ chút, ta đến ngay.

Nàng quay sang nói với Tôn Thượng Hương:

- Nàng nằm nghỉ ngơi đi, tối ta đến thăm nàng.

- Vâng! Dẫn cả Châu nhi và Thiền nhi đến nữa, mấy ngày không gặp hai đứa nó, nhớ quá.

Đào Trạm dặn dò vài câu rồi nhanh bước ra phía ngoại trái.

Trong quý khách đường ở ngoại trái, Đào Thắng tâm sự nặng nề ngồi trên ghế đệm uống trà, hai tháng nay lão cũng rất bận rộn, vừa mới từ Trường An trở về, con trai thăng chức lầm Thái thú quận Kinh Triệu kiêm Trường An lệnh, đây là việc lớn của Đào gia, thậm chí còn quan trọng gấp mười lần so với hương hầu như lão, Đào Thắng thỉnh giáo qua Giả Hủ, Giả Hủ nói với lão, nhiều nhất hai năm nữa nước Hán sẽ dời đô đến Trường An, con trai Đào Chính nếu không có bất ngờ gì xảy ra sẽ là Kinh Triệu Doãn đầu tiên, nếu chiến tích cao thì mười năm nữa y thậm chí có thể vào Bình Chương đài làm Tướng.

Đào Thắng hết sức kích động, nếu phụ thân dưới cửu tuyền biết được, không biết sẽ vui mừng thế nào, nhưng lão cũng biết rõ, việc thăng chức lớn của con trai hoàn toàn là vì con gái đã trở thành Hán Vương phi, là do Lưu Cảnh muốn gây dựng ngoại thích, nâng cao địa vị của con gái, vì thế lão biết mình nên làm chút gì đó, lão muốn nói với con gái, cho nó hiểu được hướng đi của gia tộc.

Lúc này, tiếng ngọc bội vang lên, Đào Trạm từ bên ngoài đi vào nội đường, Đào Thắng vội vàng đứng dậy, tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Vương phi!

Đào Trạm hơi ngẩn người:

- Phụ thân, sao phải như vậy?

- Đây là lễ nghi, ta không hạ bái đã là rất vô lễ rồi.

Đào Thắng cười nói:

- Đây không chỉ là thể diện của con, ta phải giữ thể diện cho Hán Vương.

Đào Trạm yên lặng gật đầu:

- Phụ thân mời ngồi đi!

Đào Thắng ngồi xuống, cúi người cười nói:

- Con cũng biết chuyện huynh trưởng con giữ chức Thái thú quận Kinh Triệu chứ?

- Con đã nghe nói, có điều không phải tướng quân nói với con, con nghe đại tẩu nói, mấy ngày trước đại tẩu có đến đây.

- Những việc này Hán Vương không nói cho con sao?

Đào Thắng hỏi với giọng khó hiểu.

- Phụ thân!

Đào Trạm có vẻ bất mãn kéo dài giọng nói.

- Trước đây con đã nói với cha, con không quản việc của Đào gia, cũng mong Đào gia đừng mượn danh nghĩa của con làm càn ở bên ngoài, còn về vấn đề thăng chức của huynh trưởng, con và tướng quân đã có ước định từ lâu, chàng không cần nói những chuyện này với con, con cũng không muốn biết.

Đào Thắng có chút xấu hổ, lão lặng im mãi mới nói:

- Ta đương nhiên nhớ con đã từng nói, tuy nhiên có một số việc cũng không thể quá cực đoan, dù sao con là con gái Đào gia, hơn nữa huynh trưởng con đảm nhiệm chức Thái Thú quận Kinh Triệu kiêm Trường An lệnh cũng có liên quan đến con, đây là sự thật, con không thể phủ nhận.

- Phụ thân, con không phủ nhận, con chỉ nói con không muốn biết những việc này, tướng quân suy nghĩ thế nào, con sẽ không can thiệp, càng không chủ động đề xuất chàng chiếu cố Đào gia, phụ thân hiểu ý của con chứ? Chuyện của Đào gia có lẽ liên quan đến thân phận của con, nhưng không can hệ gì với con cả.

Đào Thắng cười gật đầu:

- Ta có thể hiểu được, con không can dự vào chính trị là hành động sáng suốt, chỉ có điều là một thành viên của Đào gia, một người con gái thì nên biết gia chủ như ta, cũng là phụ thân của con suy nghĩ ra sao, ta hy vọng con hãy nêu ra chút đề xuất.

Đâò Trạm trầm ngâm giây lát:

- Phụ thân cứ nói, con xin nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.