Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 92: Thần thương thiết tiễn



Xe ngựa của Khoái Việt vừa vào đến cửa chính châu nha, đến trước phòng quan Lưu Biểu thì chậm rãi dừng lại. Một gã thị vệ chạy lên trước thay bọn họ mở cửa xe. Khoái Việt nhìn thoáng qua cửa chính, thấy mấy tên lính cửa đứng, liền hỏi:

- Châu Mục hiện tại có khách sao?

- Hồi bẩm Khoái công, là quân sư! Y cũng vừa mới đến, đang cùng chủ công nói chuyện. Lý thái thú cũng đến.

Lưu Cảnh phía sau ngầm cả kinh, Thái Mạo này đến thật nhanh, còn nhanh hơn cả hắn, trong lòng hắn có chút lo lắng. Khoái Việt quay đầu lại vỗ vỗ tay của hắn.

- Không cần lo lắng, theo ta đi vào!

Hai người một trước một sau đi dén quan phòng Lưu Biểu. Thật ra trên đường đi Lưu Cảnh vẫn luôn suy ngẫm, cũng đã nghĩ ra được lý do thuyết phục Lưu Biểu.

Nhưng hắn nhất định phải mượn Khoái Việt này. Nếu hắn trực tiếp tìm Lưu Biểu, Lưu Biểu chỉ xem hắn là đứa nhỏ, sẽ không nghe lời khuyên của hắn; nhưng có Khoái Việt ở bên, hiệu quả sẽ hoàn toàn khác nhau.

Trong quan phòng, Thái Mạo vừa mới đến, đang báo cáo chiến sự Tân Dã với Lưu Biểu. Vốn Lưu Biểu đang cùng Thái Thủ Tương Dương Lý Khuê thảo luận chính vụ, nhưng quân tình trọng yếu, Lưu Biểu liền để Lý Khuê ngồi tạm một bên.

Lý Khuê là Thái Thú Tương Dương, địa vị cao, đồng thời cũng đi theo Lưu Biểu nhiều năm, là người mà Lưu Biểu cực kỳ tin cậy. Y ngồi ở một bên uống trà, ẩn giấu thái độ, nghe họ nói chuyện.

- Khởi bẩm chủ công,mặc dù Lưu Bị ở sườn núi Bác Vọng phục kích Tào quân thuận lợi, nhưng Tào quân thế lớn, Hạ Hầu Đôn dẫn hai vạn quân đã vây quanh Tân Dã. Nhiều nhất là hai ngày sẽ phá thành Tân Dã, chiến cuộc đã định, trận chiến này Lưu Bị thất bại.

- Nếu Tào quân đánh hạ Tân Dã, sẽ tiếp tục chỉ huy xuôi nam sao?

Lưu Biểu có chút bất an hỏi han.

Tuy rằng Lưu Biểu hy vọng mượn tay Tào quân diệt trừ Lưu Bị, nhưng trong lòng của ông ít nhiều cũng có chút lo lắng bước hành động tiếp theo của Tào quân. Sau khi chiếm cứ Tân Dã, Tào quân sẽ thèm thuồng nhìn Tương Phàn hay không?

Thậm chí ông còn lo lắng Tào quân tiếp tục xua quân xuôi nam, tiến công Phàn Thành. Hiện tại Viên Thiệu bệnh tình nguy kịch, con cháu nội chiến, đã mất lực đối kháng với Tào quân. Như vậy Tào Tháo có thể lợi dụng cơ hội này mà phát động tiến công với Tương Phàn hay không?

Thái Mạo vừa định khuyên bảo, thì lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:

- Khoái Tham quân và Cảnh công tử đến đây, có việc gấp cầu kiến Châu Mục!

Lưu Biểu nghe nói Lưu Cảnh đã trở lại, mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:

- Mau cho bọn họ tiến vào!

Trong mắt Thái Mạo lại hiện lên một tia ghét hận, không ngoài dự tính của mình, tiểu tử thôi này quả nhiên đi mời Khoái Việt rồi.

Lưu Cảnh và Khoái Việt bước nhanh vào gian phòng. Khoái Việt thi lễ:

- Tham kiến chủ công!

Lưu Cảnh lại bước nhanh đi lên trước, hai đầu gối quỳ xuống đi bái lễ:

- Cháu bái kiến bá phụ!

Lưu Biểu thấy trên đầu Lưu Cảnh quẩn mảnh vải trắng, không khỏi chấn động, thốt lên:

- Cảnh nhi, cháu bị thương sao?

- Hồi bẩm bá phụ! Tối hôm qua cháu bị trọng binh Tào quân vây quanh, một ngàn quân Kinh Châu chết hơn phân nửa, cháu và Hổ huynh liều chết xông ra trùng vây, đáng thương Đặng Võ vì bảo vệ cháu nên chết ở trên tay Hạ Hầu Đôn.

Trong những lời này của Lưu Cảnh bao hàm số lượng tin tức rất lớn, đến Thái Mạo cũng không biết, y một câu nói không nên lời. Lưu Biểu lại nhíu mày, bảo:

- Là chuyện gì xảy ra? Kể lại tỉ mỉ nói cho ta biết!

Lưu Cảnh dọc đường suy xét, muốn thuyết phục bá phụ xuất binh, nhất định phải khiến ông ta hiểu được Tào quân không chỉ có tiêu diệt Lưu Bị, đồng thời cũng muốn xâm nhập phía nam Kinh Châu, dính đến ích lợi thiết thân, Lưu Biểu mới có thể cân nhắc lợi và hại trong đó.

- Chạng vạng ngày hôm qua cháu nhận được thư của bá phụ, cho nên mang một trăm kỵ binh chạy về quân doanh Kinh Châu, không ngờ bị Tào quân mai phục.

Lưu Cảnh liền kể lại sự tình phát sinh tối hôm qua rõ ràng rành mạch cho Lưu Biểu, đến ngay cả việc Triệu Vân đúng lúc đuổi tới cứu mình và Lưu Hổ một mạng, cũng không hề giấu diếm. Toàn bộ đều nói cho Lưu Biểu, cuối cùng lấy việc thư giả mạo của Giả Hủ lừa Văn Sính, đưa cho Lưu Biểu.

- Giả Hủ mưu kế sâu xa, hoàn hoàn đan xen, mục đích là bao vây bọn cháu, lừa Văn Soái đến cứu viện, thậm chí không tiếc làm ra tin giả. Một khi Văn Soái xuất binh, nửa đường nhất định sẽ bị Tào quân phục kích. Kinh Châu may mắn, cháu đúng lúc xông ra khỏi trùng vây, chạy về đại doanh Kinh Châu mới tránh được mối nguy toàn quân Kinh Châu bị diệt.

Tài ăn nói của Lưu Cảnh vô cùng tốt, từng lời thích đáng, miêu tả thêm mạo hiểm lúc đó, khiến tất cả mọi người trong phòng đêug cảm nhận được trận chiến kinh tâm động phách tối hôm qua. Nếu không phải Triệu Vân đúng lúc cứu viện, Văn Sính sẽ bị trúng kế, do đó toàn quân bị diệt.

Lưu Biểu hít một hơi khí lạnh, một lúc lâu không nói một câu.

Suy nghĩ của Thái Mạo xoay chuyển cực nhanh, tìm được một lỗ hổng trong lời nói của Lưu Cảnh:

– Ta kỳ quái là, Tào quân làm sao sẽ biết Cảnh công tử ở Tân Dã, sao lại biết Cảnh công từ ra khỏi thành, loại phục kích này có phải có chút quá trùng hợp hay không.

- Quân Sư có điều không biết rồi, ta ở Điểu Tước cốc tham gia phục kích Tào quân, từng cùng Vu Cấm chiến một trận. Vu Cấm biết ta, cho nên Tào quân liền biết ta ở trong quân Lưu hoàng thúc.

- Về phần thiết lập mai phục, trên thực tế chỉ là kế của Giả Hủ, cho dù ta không ra khỏi thành, Tào quân cũng sẽ chế tạo cảnh tượng giả là ta bị bao vây. Cho nên Giả Hủ mới cho người ngụy trang là người truyền tin của Lưu Bị, chính là vì muốn Văn Soái trúng kế, chỉ là lúc ta vừa ra khỏi thành, cũng đã biến giả thành thật rồi.

Thái Mạo cười lạnh một tiéng:

- Việc này không khỏi hơi gượng ép đi!

- Sự thật như thế, hơn nữa Văn Soái cũng thiếu chút thì trúng kế. Nếu không phải ta đúng lúc chạy về, Văn Soái sẽ dẫn năm nghìn quân tiến đến cứu ta và Lưu Hổ rồi.

Thái Mạo còn muốn nhằm vào Văn Sính, Lưu Biểu lại khoát tay áo, bảo:

- Đức Khuê, việc này cũng đừng có cãi nữa!

Lưu Biểu hiểu rất rõ con người Văn Sính, là người quang minh chính trực, tuyệt đối sẽ không tính ra chuyện này lừa gạt mình, hơn nữa Lưu Cảnh là cháu mình, hắn cũng không sẽ lừa gạt mình.

Quan trọng hơn là, loại chuyện này không thể lừa gạt, sau thẩm tra đối chiếu thì sẽ biết chân tướng, cho nên việc Thái Mạo hoài nghi thật giả, chỉ có thể nói y hơi soi mói.

Lưu Biểu nhướn mày, lẩm bẩm:

– Ta kỳ quái là, Tào quân tại sao phải xuống tay với Cảnh nhi, bọn họ bao vây Tân Dã, quân Kinh Châu đi cứu viện, không giống với có thể vây thành đánh viện binh sao?

Khoái Việt bên cạnh cười nói:

- Chủ công, kỳ thật đây là mẩu chốt, Tào quân Sở dĩ không làm như vậy, vì bọn họ muốn tiêu diệt từng bộ phận, trước tiêu diệt quân Kinh Châu, sau đó quay đầu tấn công Tân Dã. Kỳ thật Tào quân cũng rất sợ hãi chúng ta cùng Lưu Bị nội ứng ngoại hợp, liên kết đối kháng bọn họ, bởi vì đây là biện pháp đánh bại duy nhất của Tào quân.

Lưu Biểu hơi nghe hiểu ý tứ của Khoái Việt:

- Ý của Dị Độ là, Tào quân lúc này đây không chỉ muốn tiêu diệt Lưu Bị, đồng thời còn muốn đối phó quân Kinh Châu?

- Đúng là như thế! Tào Tháo tuyệt sẽ không vì tiêu diệt Lưu Bị được mà dừng tay, sau khi tiêu diệt Lưu Bị, Tào quân tất nhiên kiếm chỉ Kinh Tương.

- Vớ vẩn!

Thái Mạo mới vừa rồi bị Lưu Biểu bác bỏ vẫn không nói gì, nhưng lúc này y không thể nhịn được nữa, nói:

- Lời của Di Độ không khỏi hơi quá rồi! Trận chiến này mục đích của Tào quân là tiêu diệt Lưu Bị, cũng không có thâm ý khác. Hiện tại thế cục rất rõ ràng, Viên Thiệu bệnh tình nguy kịch, Hà Bắc Sáp đại loạn, đúng là cơ hội Tào Tháo tiến công Hà Bắc, lúc này, Tào Tháo làm sao có thể đối phó Kinh Châu? Chỉ dựa vào hai vạn quân đội của Hạ Hầu Đôn lày có thể đánh hạ Kinh Tương sao? Dị Độ cũng quá coi thường quân Kinh Châu ta rồi.

- Ánh mắt quân sư quá nhỏ hẹp rồi!

Lưu Cảnh ở một bên giễu cợt nói.

Lưu Biểu mặt trầm xuống, không vui trách mắng:

- Cảnh nhi, Sao cháu lại nói vậy? Còn không mau xin lỗi!

Lưu Cảnh khẽ khom người ôm quyền, thưa:

- Tiểu tử nhất thời thất lễ, chứ không phải là cố ý. Xin lỗi thế thúc, mong Thái thế thúc đừng để ở trong lòng!

Thái Mạo lại cười lạnh một tiếng, bảo:

- Không sao, ta lại rất muốn nghe cao kiến của Cảnh công tử.

Trong lòng Thái Mạo vô cùng căm tức, y là quân sư Kinh Châu, gia chủ đệ nhất đại thế gia, bao nhiêu lâu này chưa từng có người nào dám nói ánh mắt y hẹp. Ngay cả Lưu Biểu cũng không dám nói như vậy, một nhóc con miệng còn hôi sữa chưa ráo máu đầu mà dám vô lễ với mình như thế.

Hơn nữa Lưu Cảnh xin lỗi là nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng thể hiện qua loa cho xong, khiến Thái Mạo càng thêm căm tức. Cố kìm nén cơn tức giận, y quay sang Lưu Biểu khom người nói:

- Chủ công, thánh nhân nói: Triều văn đạo, tịch tử túc hĩ ( Buổi sáng nghe được đạo, chiều tối chết cũng cam lòng). Nếu có thể được nghe cao kiến của Cảnh công tử, tiểu lễ tiết ấy có là gì, xin chủ công sự chấp thuận!

Lưu Biểu đương nhiên nghe ra cơn tức trong lời nói của Thái Mạo, trong lòng ông cũng có chút mất hứng. Cảnh nhi đã nói xin lỗi y rồi, y còn bám riết không buông tha, việc này cho thấy đường đường là gia chủ một thế gia, quân sư Kinh Châu, mà ngay cả chút rộng lượng ấy đều không có, lại đi so đo với một thiếu niên.

Nhưng Lưu Biểu lại không biết nếu là bình thường, trong lòng Thái Mạo cho dù mất hứng cũng sẽ không biểu lộ ra, vẫn rất chú ý hình tượng của mình. Nhưng hôm nay Thái Mạo đang ở thế hạ phong, mắt thấy kế hoạch diệt trừ Lưu Bị sắp tan biến, trong lòng của y vừa vội vừa giận, bực bội bất an, tự nhiên cũng đánh mất đi sự bình tĩnh và lý trí thường ngày.

Khoái Việt ở bên cạnh cười tùm tỉm nói:

- Cảnh công tử kiến thức cao minh, luôn khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa. Ta cũng muốn nghe một chút.

Lưu Biểu gật gật đầu, bảo:

- Cảnh nhi, nếu vài vị thế thúc đều muốn nghe lời cháu nói, vậy cháu nói một câu đi!

Lưu Cảnh lúc này mới không chút hoang mang nói:

- Lời nói của Thái thế thúc cũng không hoàn toàn là sai, Tào Tháo đúng là bị phương bắc kiểm chế, không rảnh chú ý. Nếu nói là y quy mô tiến công Kinh Tương, người sáng suốt đều sẽ không tin tưởng, nhưng nếu nhắc hành động này của Tào Tháo chỉ là vì tiêu diệt Lưu Bị, việc này cũng không tránh khỏi quá coi thường Tào Tháo rồi. Tào Tháo là người ra sao, vừa đắc thế, sao có thể không khinh người!

- Hay cho một câu "Vừa đắc thế, sao có thể không khinh người". Cảnh công từ nhìn rất thấu triệt!

Khoái Việt không keo kiệt chút nào mà khen ngợi.

Lưu Biểu cũng vuốt râu gật đầu, những lời này nói được quả thật có lý, Tào Tháo chính là người như vậy. Thái Mạo bên cạnh phẫn mộ nói:

- Vậy ngươi nói y khinh người như thế nào?

Đến Thái Mạo không thừa nhận cũng không được, Tào Tháo nếu đánh hạ Tân Dã, quả thật sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.

Lưu Cảnh cười cười, quay sang vừa gật đầu với Lý Khuê, vừa tiếp tục nói:

- Nếu Tào quân không muốn tiến công Kinh Tương, vậy thì tại sao trăm phương ngàn kế phải tiêu diệt Văn Soái quân Kinh Châu. Quân Kinh Châu đóng quân ở ngoài ba mươi dặm, nếu Tào quân chỉ muốn diệt trừ Lưu Bị, hoàn toàn có thể không cần để ý tới quân Kinh Châu, nhưng tại sao bọn họ phải làm như vậy?

- Chờ một chút!

Thái Mạo đã cắt đứt lời Lưu Cảnh, nói:

- Có lẽ là Hạ Hầu Đôn vô trí, không nghĩ sâu như vậy, nghĩ quân Kinh Châu là viện binh, cho nên phải trước tiêu diệt, hoàn toàn có khả năng.

Lưu Cảnh thản nhiên cười lạnh một tiếng, đáp:

- Thái quân sư còn không biết Giả Hủ đã ở bên trong Tào quân, đây chính là mưu lược của lão.

Tất cả mọi người trong phòng đã trầm mặc, Giả Hủ vốn là quân sư của Trương Tú, luôn luôn ở quận Nam Dương, tất cả mọi người và y đã từng զuen biết. Giả Hủ mưu lược cao, mọi người đương nhiên hiểu. Ngay cả Lưu Biểu cũng lâm vào trầm tư, ông cũng ý thức được, sự tình không phải đơn giản như vậy.

- Cảnh nhi, vậy cháu cho rằng, mục đích thực rcủa Tào Tháo là gì?

Thời khắc mấu chốt rốt cục đến rồi, Lưu Cảnh hít sâu một hơi, làm cho mình tinh táo lại, chậm rãi phân tích:

- Cháu cho rằng thực sự dụng ý của Tào Tháo là muốn khơi mào chiến hỏa Giang Đông và Kinh Châu. Chờ y tiêu diệt Viên Thiệu, khi đó Kinh Châu và Giang Đông đã lưỡng bại câu thương, Tào Tháo lại suất đại quân xuôi nam, một hành động thâu tóm Kinh Châu và Giang Đông.

Lưu Biểu hít một hơi khí lạnh, kết quả này rất ngoài dự đoán mọi người, ông vội vàng truy hỏi:

- Vậy có quan hệ gì với cuộc chiến Tân Dã?

- Đương nhiên là có quan hệ. Tiêu diệt Lưu Bị, đóng năm vạn quân ở Tân Dã, nhìn thèm thuồng Tương Phàn. Kinh Châu không thể không tụ tập trọng binh cho Tương Dương, tất nhiên sẽ ảnh hưởng việc đóng quân Giang Hạ, vậy chẳng phải là để tạo cho Giang Đông có cơ hội. Bá phụ cho rằng, Tôn Quyền sẽ bỏ qua cơ hội này sao?

Trọng phòng đã trầm mặc, an tĩnh đến vô cùng, người nào cũng đều bị chấn động sâu sắc rồi. Cho dù hơi không thể tưởng tượng, nhưng hết thảy lại hợp tình hợp lý.

Sau một lúc lâu, Lưu Biểu xúc động thở dài, nói: - Là ta thất sách rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.