Cùng thời khắc khi thương thuyền Đào thị bị bắt, trên bờ bắc Hán Thủy, Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào mặt nước đen kịt, tâm sự nặng nề. Sáng mai hắn đã phải đi tìm Hoàng Trung học võ rồi, không biết điều này đối với hắn là chuyện tốt hay là phiền não nữa?
Đương nhiên nên là chuyện tốt, hắn có thể học được thêm võ công tinh thâm, thậm chí có thể học được tài bắn cung danh chân thiên hạ của lão.
Trong lòng Lưu Cảnh vừa chờ mong, vừa mâu thuẫn, không biết mình nên giải thích với Triệu Vân về chuyện này thê nào đây.
Hắn chậm rãi đứng lên, đem đao ngậm ở miệng, bỏ quần áo, cởi trần nửa người trên, chỉ mặc một quần lót rất ngắn.. Hoạt động gân cốt một chút, hắn tung người kích động lao vào trong sông, nước sông lạnh như băng nhanh chóng ụp qua đình đầu, hắn ra sức bơi tới đáy sông tối đen.
Trời còn chưa hoàn toàn sáng. Lưu Cảnh liền rời Phàn Thành, đi tới quân doanh phía nam Tương Dương. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn học võ từ Hoàng Trung.
Tối hôm qua hắn ngồi ở bên sông Hán Thủy trầm tư gần một canh giờ, rốt cục ném đi phiền não trong lòng, đại trượng phu ở trong lòng không thẹn với lương tâm là được, làm gì câu nệ đạo lí đối nhân xử thế.
Lúc này trong lòng của hắn càng thêm tràn đầy chờ mong, Triệu Vân dạy cho hắn thương pháp tinh diệu tuyệt luân và Lạc Phượng công pháp, hắn có thể học được gì từ chỗ Hoàng Trung đây? Đò qua bờ bắc, Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, thúc ngựa chạy về hướng thành nam Tương Dương...
Trong đại trướng, Hoàng Trung chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lão cũng có chút phiền não. Lưu Biểu giao cho lão một nhiệm vụ, bảo lão bớt thời giờ chỉ điểm võ nghệ cho cháu trai Lưu Cảnh, ngụ ý chính là để lão dạy Lưu Cảnh học Võ.
Nhưng đến bây giờ lão cũng chưa nghĩ kỹ sẽ truyền thụ gì cho Lưu Cảnh.
Lúc này, một gã thuộc cấp thật cẩn thận đề nghị:
- Lão tướng quân không ngại trước tiên thử võ nghệ hắn, xem hắn có tiếp thu được hay không? Sau đó truyền thụ hắn một phần, như vậy cũng có thể ăn nói với Châu Mục.
Đề nghị của thuộc cấp khá có lý, mình trước tiên phải xem căn cơ của Lưu Cảnh, sau đó lại suy xét dạy hắn như thế nào. Hơn nữa trong lòng Hoàng Trung còn khá tò mò, Lưu Cảnh học nghệ nơi Triệu Vân, đến tột cùng học thành gì rồi?
Lúc này ngoài trướng vải có binh lính bẩm báo:
- Lưu quân hầu tới rồi!
- Hắn tới rồi sao?"
Hoàng Trung nhìn nhìn đồng hồ cát, rất đúng giờ, một khắc không kém. Cười cười, lão bước nhanh đi ra lêu lớn.
Ngoài lều lớn, Lưu Cảnh dưới sự hướng dẫn của một tên binh lính, đang bước nhanh về bên này. Lưu Cảnh lần trước từng luận võ với Thái Tiến thì có gặp qua Hoàng Trung, với uy danh của Hoàng Trung, hắn sớm tôn sùng đã lâu, lúc này thấy Hoàng Trung từ lều lớn xa xa đi ra, bước chân Lưu Cảnh nhanh hơn, tiến lên quì một gối, cao cao ôm quyền hành lễ:
Quân Kinh Châu từ trên xuống dưới tôn ti vô cùng nghiêm khắc, mặc dù Lưu Cảnh là cháu Lưu Biểu, nhưng hắn là Khúc bộ quân, còn lâu mới có thể sánh với Trung Lang Tướng,. Việc này giống đời sau Tiểu đoàn trưởng gặp sư trưởng, phải kém nhiều cấp bậc.
Tuy nhiên còn phụ thuộc vào Lưu Cảnh là bộ hạ của Vương Uy, không phải cấp dưới Hoàng Trung. Cho nên trong giọng nói Hoàng Trung ít nhiều vẫn còn tương đối khách khí, lão vội vàng nâng Lưu Cảnh dậy cười nói:
- Cảnh công tử không cần đa lễ! Hiện tại chúng ta không cần quan trọng tôn ti trong quân.
Hoàng Trung sở dĩ không xưng hô Lưu Cảnh là quân hầu, phương diện này có chút nguyên do. Nếu là lấy công sự và công sự, lão không thể tự tiện giữ Lưu Cảnh tại trong quân doanh của mình, mà nhất định phải được Vương Uy đồng ý. Còn Vương Uy luôn luôn công tư rõ ràng, cho dù Châu Mục hỏi y, chưa chắc y sẽ đồng ý.
Cho nên Hoàng Trung chỉ cổ thể lấy danh nghĩa riêng cùng Lưu Cảnh kết giao. Đạo lý này Lưu Cảnh cũng hiểu, cho nên hắn không thấy lạ, đứng dậy cười nói:
- Từng nghe uy danh Hoàng lão tướng quân, vãn bối vẫn muốn đến bái kiến, thật sự là bị việc vặt bám trụ. Hôm nay mới được gặp lão tướng quân, trong lòng vừa hổ thẹn, lại vừa vui mừng!
Hoàng Trung vuốt râu cười tùm tim nói:
- Rất nhiều người đều nói kính đại danh ta đã lâu, đến viếng thăm, kết quả cúi đầu tìm hiểu, liền biến thành đọ sức võ nghệ. Lão phu chỉ có thể liều mình tương bồi, Cảnh công tử cũng là thế này phải không?
- Không phải! Võ nghệ của vãn bối so với tiền bối giống như đom đóm gặp trăng sáng, sao dám có loại ý nghĩ không an phận này, thật sự là tôn kính tiền bối!
Dừng một chút, Lưu Cảnh cũng nhịn không được bật cười:
- Đương nhiên, nếu tiền bôi nguyện ý chỉ điêm vãn bôi một chút võ nghệ, vãn bôi vô cùng cảm kích.
Hoàng Trung vuốt râu cười ha ha, mọi người cũng cười theo, Hoàng Trung Sang Sảng bảo:
- Nếu Cảnh công tử muốn ta chỉ điểm võ nghệ, lão phu chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Dẫn ngựa lấy đao đến!
Bọn thủ hạ cuống quít dắt chiến mã Hoàng Trung tới, lại có hai tên lính khiêng Xích Long đao trước. Trọng lượng đao của Hoàng Trung nặng tám mươi cân, lưỡi dao đỏ thẫm, vô cùng sắc bén, lại có tên là Xích Long đao, được Hoàng Trung đoạt được ở Nam quận.
Hoàng Trung cầm đao trong tay, cười tùm tim hỏi: - Cảnh công tử dùng binh khí gì?
Lưu Cảnh không nghĩ tới bái sư học nghệ dạo đầu lại là một cuộc tỷ thí, mọi chuyện hình như đều là như vậy, sư phụ thu đồ đệ phải thử tư chất của đồ đệ một chút, đánh vài đao hoặc là nâng vài tạ đá.
Khi Ngọc Chân nhân dạy mình, chắng phải cũng muốn mình chạy một vòng sao?
Chỉ có điều, Hoàng Trung dường như hơi không giống bình thường là tự mình ra trận; tuy nhiên trong lòng Lưu Cảnh cũng dâng lên một cảm giác nóng bỏng, một ý nghĩ muốn chứng minh thể lực mãnh liệt của mình. Hắn khổ luyện ba tháng, lại chinh phạt trên chiến trường Tân Dã, đối chiến với Vu Cấm, mình có năng lực giao chiến mấy hiệp với Hoàng Trung đây?
Đây cũng là một con nghé mới sinh không sợ cọp dữ tợn, hắn ôm quyền nói:
- Nguyện thỉnh giáo lão tướng quân, chỉ có điều Lưu Cảnh chưa mang binh khí!
Tuy rằng Lưu Cảnh cũng có một cây thương thép nặng bốn mươi cân, nhưng đã đánh mất ở trong cuộc chiến Tân Dã, thương thép mới còn chưa tạo xong.
Hoàng Trung cảm nhận được dũng khí của Lưu Cảnh, lão không khỏi nghĩ tới thời thiêu niên của mình, chắng phải cũng dũng khí vạn trượng như vậy sao?
Trên người Lưu Cảnh, Hoàng Trung dường như thấy được chính mình ba mươi mấy năm trước, trong lòng dâng lên một tia thương tiếc với thiếu niên dũng sĩ này.
Lão khẽ gật đầu cười nói:
- Nghe nói công tử chỉ dùng thương, ta chỗ này lại cất chứa hơn mười cây thiết thương rất tốt. Công tử nếu không ngại có thể chọn một cái.
Lão khoát tay ra hiệu, hơn mười thân binh từ sau trướng lấy hơn mười thiết thương tốt nhất, dài ngắn không đồng nhất, nặng nhẹ cũng bất đồng, mỗi thanh mỗi vẻ, nhưng đều được chế tọa hoàn mỹ giống nhau, nhìn ra được đều là thợ thủ công nổi tiếng tạo thành.
- Xin công tử tùy ý chọn một cái!
Ham mê lớn nhất của Hoàng Trung chính là cất chứa binh khí, kỳ thật không chỉ có là lão, võ tướng bình thường có điêu kiện đều có ham muốn này, tựa như người đọc sách thích cất chứa những bộ sách.
Chỉ có điều Hoàng Trung thu thập nhiều binh khí, ở Kinh Châu đều có tiếng. Sau mấy thập niên cất chứa, lão đã cầm giữ mấy trăm binh khí các loại, vợ con lão chết sớm, bản thân cô độc, liền đem tất cả tỉnh lực đặt ở trong ham mê lớn nhất này, những binh khí này giống như con cái của lão.
Cổ nhân có lấy vợ qua mai mối, hạc vì con mà nói. Đến nơi này của Hoàng Trung, cũng là cung làm vợ, kiếm là con.
Lưu Cảnh thấy không ngờ Hoàng Trung lại lấy ra ra bảo bối lão cất giữ, cũng là cảm thấy hứng thú, vui vẻ tiến lên chọn lựa.
Kỳ thật trải qua một trận chiến Tân Dã, hắn cũng phát hiện mình cũng không thích hợp dùng thương, ở thời điểm đâm địch, hắn cũng thích chém đập, dùng thương thì không thể làm được. Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn cũng đang suy nghĩ đổi một binh khí thích hợp hơn với mình, vừa có thể đâm giết giống thương, vừa có thể chém đập giống đao.
Chỉ có điều Hoàng Trung đã lấy thương ra rồi, hắn cũng không tiện cự tuyệt.
Lưu Cảnh liếc mắt một cái liền nhìn trúng một chi thiết thương dài chừng một trượng sáu thước. Thân thương dài nhỏ, tạo hình phong cách cổ xưa lưu loát, đầu thương mơ hồ hiện ra màu xanh, mũi thương hết sức sắc bén, vừa thấy liền biết là danh gia tạo ra.
Lưu Cảnh cầm thương trong tay, sức nặng mà hắn tưởng tượng không sai biệt lắm, trên dưới bốn mươi cân, xúc cảm cực kỳ thoải mái, trong lòng của hắn rất là thích:
- Liền chọn nó!
Mũi thương Lưu Cảnh run lên, một thương đâm ra, phun ra một đạo linh hoạt, thanh mang sắc bén. Hoàng Trung âm thầm gật đầu, một phát này lực đạo rất đủ, có vài phần khí thế, nhìn ra được thiếu niên này chịu khổ luyện.
Lão đi lên trước cười nói:
– Ta nghĩ công tử nhất định sẽ lấy cán trường thương này. Thương này tên là Thanh Anh, là hai mươi năm trước ta ở Ba Thục đoạt được từ một tên sơn tặc, xếp hạng thứ hai ở trong số trường thương mà ta cất chứa.
Hoàng Trung từ trong tay Lưu Cảnh tiếp nhận trường thương, khẽ quát một tiếng đâm ra, nhưng lại giũ ra bảy đầu thương, khiến Lưu Cảnh rất kinh ngạc. Mười ba phương thức ở trong Bách Điểu Triều Phượng thương, một chiêu cuối cùng "Bách Điểu triều Phượng" bắn một phát đâm ra bảy đầu thương, nhưng đó là sau khi lĩnh ngộ hai mươi sáu loại chiêu thức mới có thể làm được, vô cùng phức tạp.
Triệu Vân có thể một thương đâm ra chín đầu thương, đem một chiêu này phát huy đến mức tận cùng. Lưu Cảnh lại thật không ngờ, Hoàng Trung tùy tùy tiện tiện một thương, cũng có thể đâm ra bảy đầu thương, mà bản thân lão lại là sử dụng đao.
Hắn không khỏi nhớ tới Ngọc Chân tử từng nói với hắn, binh khí thiên hạ đông xuất một mạch, mười tám món binh khí, chỉ xem sự yêu thích của mỗi người thôi.
Kỳ thật những lời này hắn cũng có lý giải khắc sâu, tựa như Ngọc Chận nhân truyền thụ cho hắn Phong lôi biên, rõ ràng là đao pháp, nhưng hắn dùng thiết côn cũng có thể sử xuất một chiêu này, đánh bại Trương Bình.
Ba tháng này, hắn dùng trường thương cũng ngộ ra chiêu thức Phong lôi biến, uy lực của nó không thua gì trường đao, thậm chí tốc độ nhanh hơn.
Đúng là loại lĩnh ngộ này, Hoàng Trung có thể một thương đâm ra bảy hoa, cũng chắng có gì lạ rồi.
Lưu Cảnh khắc khổ luyện võ ba tháng, võ nghệ tăng nhiều, hắn đối với chính mình cũng tràn đây tin tưởng là có thể cùng Hoàng Trung chiên một trận, cũng là một vinh hạnh của người luyện võ.
Lưu Cảnh xách đao lên ngựa, trường thương vung lên, hét lớn một tiếng:
- Xin Hoàng Tướng quân chỉ giáo!
Ngoài trăm bước, Hoàng Trung xách đao bật người, khẽ vuốt chòm râu, hơi hơi mỉm cười, theo Lưu Cảnh đâm ra trường thương phun ra đạo thứ nhất thanh mang, đến khi Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, hoành thương mà đứng....
Đủ loại chi tiết, lão liền hiểu về lai lịch của Lưu Cảnh, bất kể theo thể lực hay là khí thế, đều chỉ có thể nói đang ở bước mới khởi đầu luyện võ, còn kém mình khá xa.
Tuy nhiên suy nghĩ một chút, so sánh với lần so kiếm trước, đã từ một gã kiếm thủ chuyển biến làm chiến tướng, lão biết rõ trong chuyện này cần bỏ ra nhiều bước.
Ở mấy tháng ngắn ngùn mà có được tiến bộ lớn như thế, khiến Hoàng Trung nhìn Lưu Cảnh với cặp mắt khác xưa. Lão bỗng nhiên ý thức được ý nghĩ của chính mình sai lầm rồi, cũng không nhất định phải có Trúc Cơ từ nhỏ, Lưu Cảnh này chính là chứng minh tốt nhất.
- Cảnh công tử, cứ việc làm hết sức!
Hoàng Trung hét lớn một tiếng, lão đứng sừng sững bất động, chờ đợi Lưu Cảnh dẫn đầu xuất kích.
Trước lều lớn đã tụ tập hai mươi mấy tướng lĩnh, bọn họ xì xào bàn tán, không biết Lưu Cảnh có ngăn trở được một đao của lão tướng quân hay không? Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm chiến mã Lưu Cảnh, đây là một chiến mã hùng tuẩn phi thường, chính là Lư mã bảo bối trong truyền thuyết. Chiến mã hùng tuẩn cảm nhận được tinh thần vô cùng phấn chấn của Lưu Cảnh đem lại, nó cũng hưng phấn hí dài, khí thế kinh người, mọi người không thể không thầm khen một tiếng:
- Hay cho một thiếu niên võ dũng!
- Bắt đầu rồi!
Có người thấp giọng hô một tiếng, tỉnh thần mọi người rung lên, cùng nhau nhìn chăm chú.
Mặc dù ở bị tổn thương nặng ở trong tay Vu Cấm, khiến Lưu Cảnh hiểu đạo lý lấy tĩnh chế động, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, Lưu Cảnh dẫn đầu phát động, bảo mã Lư mở bốn vó ra mạnh mẽ, hăng hái lao nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ngắn ngùn hơn mười bước về sau liền dần dần hình thành một đạo gió táp màu trắng, tiếng vó ngựa tấn công mãnh liệt như sấm đánh. Loại khí thế này dường như có thể đụng nát tảng đá lớn khiến mọi người ngừng hô hấp lại, uy của một con ngựa nhưng lại mãnh liệt như vậy.
Khí thế Lưu Cảnh lúc này càng thêm võ dũng mãnh liệt, hắn một tay chấp Thanh Anh thương, một tay nắm chặt dây cương, ánh mắt như sắc bén, nhìn chằm chằm Hoàng Trung, hoàn toàn chính là một chiến sĩ dũng mãnh. Sát khí vừa mới ngưng tụ tại một trận chiến ở Tân Dã lúc này, lại hoàn toàn bạo phát ra trên người hắn.
Hoàng Trung cũng bỗng nhiên ý thức được mình vừa rồi có chút coi thường đối phương, chiến mã rất mạnh mẽ chạy chồm khiến cho sát khí của hắn càng thêm lạnh thấu xương, hoàn toàn che giấu một mặt ngây ngô của hắn.
Ý khinh thị vừa rồi của Hoàng Trung lúc này hoàn toàn biến mất, lão cũng bắt đầu hưng phấn, không có nửa điểm khinh thị, tinh thần lão chấn động, vung đao hét lớn một tiếng:
- Đến thật tốt!
Chỉ trong nháy mắt, chiến mã Lưu Cảnh đã xông đến trước mắt Hoàng Trung, hắn hét lớn một tiếng, một thương đâm về cổ họng Hoàng Trung, mũi thương mạnh mẽ, tỉnh chuẩn, cái này chính là Phong Lôi biến mà Ngọc Chân nhân dạy cho hắn. Hắn đã có thể ngộ một chiêu này tới rồi cực hạn, lực lượng tinh vi trong Lạc Phượng công pháp cũng được hắn thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Một phát này tốc độ cũng không mau, thậm chí có cảm giác dây dưa đình trệ, nhưng trong chớp mắt, mũi thương đã tới trước cổ họng của Hoàng Trung rồi, cách xa nhau chỉ có hai thước.