Bình Minh Màu Đỏ

Chương 26: 26: Căn Phòng Ấm Áp




Nhận được điện thoại của Phùng Nghi, Diệp Phi cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Quan hệ mẹ con của cô và Phùng Nghi tan vỡ như thế nào cô đã không còn nhớ rõ, có quá nhiều chuyện, chỉ nhớ rõ sau khi cô thi đại học xong, Phùng Nghi muốn cô đăng ký nguyện vọng vào trường đại học sư phạm của tỉnh, Diệp Phi không nghe, khăng khăng đăng ký vào trường Đại học Yến Kinh.

Ngày cô đi, không một ai đến tiễn cô, không có ai hỏi cô một câu nào, ở Yến Kinh ba năm, Phùng Nghi cũng không liên lạc với cô, chỉ có lúc đến tết mới gọi điện thoại cho cô, dường như cũng chỉ là để duy trì mối quan hệ này.
“Phi Phi, con có về ăn tết không?” Ở bên phía Phùng Nghi truyền đến một vài tiếng mạt chược, thật ra ở phương bắc rất ít khi chơi mạt chược vào dịp tết, Phùng Nghi học được từ khi nào cũng không biết, có lẽ là học theo họ hàng bên Phí Minh Huy.
Phí Minh Huy là ba dượng của cô.
Diệp Phi chắc chắn là không muốn trở về, nói ngay, “Không về, năm nay có chuyện.”
“Con thì có thể có chuyện gì? Con cũng biết bên phía chú Phí của con có nhiều phép tắc, không trở về thì thành ra cái gì? Năm nay này còn có tế tổ……” Phùng Nghi vừa chơi mạt chược, bên kia truyền đến vài câu tiếng Quảng Đông, Diệp Phi nghe không hiểu, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng cười khoa trương của Phùng Nghi, cũng nói bằng tiếng Quảng Đông, “Ôi trời, ăn lúc nào vậy?”
Diệp Phi nắm chặt điện thoại đứng bên cửa sổ, Lê Tiện Nam cố ý dời đi, đang gạt màn hình chiếu.
“À, Phi Phi, đến hai mươi chìn thì con trở về đi, cũng đã không về hai ba năm rồi, mấy ngày hôm trước chú Phí của con còn hỏi con đó, cùng lắm thì trở về ăn bữa cơm tất niên rồi lại đi,” Phùng Nghi cùng bên kia cười cười với người khác, giống như chỉ là nói qua loa vài câu với Diệp Phi, rồi lại nói với người cùng bàn bài, “Là con gái tôi, học Đại học Yến Kinh đó…… Làm sao có thể ở lại Yến Kinh, về đi theo làm ăn buôn bán với Minh Huy cũng là tốt……”
“Mẹ, con không nói là lúc con tốt nghiệp sẽ trở về.”
“Con bớt gây thêm chuyện đi, con ở lại chỗ đó làm cái gì? Làm cho người ta chê cười,” Phùng Nghi hạ thấp giọng gằn lại nói với cô một câu, tiện đà tận tình khuyên bảo, “Con cũng biết là mấy năm nay mẹ không dễ dàng gì, ở Phí gia bị người ta khinh thường, trở về ăn một bữa cơm đi, họ hàng bên nhà chú Phú của con cũng đã trở về rồi, chỉ có mẹ là người ngoài ở đó……”
Đối với Phùng Nghi, cảm xúc của Diệp Phi luôn mâu thuẫn.
Trước khi ba cô qua đời, rõ ràng là được coi như một gia đình hoàn hảo, nhưng sợi dây thừng có dày cũng có chỗ mỏng manh, vất vả lắm mới vượt qua được cửa ải khó khăn, thế mà ba cô lại qua đời vì ung thư.
Nợ nần, trả nợ, trả hết nợ rồi lại tiếp tục nợ.
Năm đó Phùng Nghi dẫn theo Diệp Phi mười lăm sáu tuổi bôn ba từ Xuân Tân đến Quảng Đông, làm thuê một thời gian sau đó tái hôn.

Vừa vặn Phí Minh Huy cũng mới ly hôn không lâu, Quảng Đông cũng không phải là thành phố lớn, Phí Minh Huy làm buôn bán gỗ, ở địa phương xem như không tồi, mà Phùng Nghi kỳ thật cũng xinh đẹp, kể cả là bà đang ở trong giai đoạn khó khăn nhất của gia đình, cũng không trở thành người phụ nữ này già nua và mập mạp.
Diệp Phi chưa bao giờ hiểu được những phép tắc phức tạp đó, ở trong mắt cô, Phí Minh Huy hoàn toàn không giống với ba cô, ba cô cũng là người làm buôn bán, nhưng là người có tính cách hài hước dí dỏm, mặc dù là lúc đó điều kiện kinh tế trong nhà không tốt cũng sẽ không bạc đãi cô.

Phí Minh Huy không giống vậy, lần đầu tiên cô gặp ông ta, đã cảm thấy ông ta giống những người nhà giàu mới nổi khôn khéo, có cái bụng bia, luôn dùng tiếng Quảng Đông đối đãi thô lỗ với cấp dưới của ông ta —— sau đó mới biết được, là lời mắng chửi tục tĩu.
Diệp Phi không thích.
“Mẹ, có phải đã sắp đến ngày giỗ của ba con rồi không?” Diệp Phi trầm mặc một lúc rồi nói, “Nếu không thì con vẫn nên về Xuân Tân, quét dọn mộ cho ba.”
“Trở về ăn cơm tất niên rồi lại đi.” Phùng Nghi kiên trì nói, sợ cô gạt đi, lại đánh một câu bìa cảm tình, “Mẹ cũng rất lâu không gặp con rồi.”
Diệp Phi cúp điện thoại một lúc lâu vẫn chưa ổn định lại được, cô cầm điện thoại, suy tư.
Bởi vì không thích Phí Minh Huy, cho nên bây giờ ngay cả Phùng Nghi cô cũng không thích, hoặc là bởi vì Phùng Nghi muôn nhẹ nhàng bâng quơ, nhắc tới chứng bệnh tự kỷ của Diệp Đồng, trách móc bà ấy, rõ ràng là trước kia, Phùng Nghi là một người mẹ rất tốt.
Diệp Phi ngồi trên ghế bập bênh trong phòng khách, cách đó không xa là mùi thơm thoang thoảng của hoa hướng dương, quay đầu lại nhìn, Lê Tiện Nam đang ngồi bắt chéo chân, trong tay cầm hai cái đĩa CD, hình như là đang xem bìa.
Đột nhiên Diệp Phi cảm thấy Tây Hiao giống như một căn nhà kính độc lập, vì nó ngăn cách cô với tất cả sự thở ơ của thế giới này.
Trong sự hiểu biết của cô, cái từ “nhà” này, bắt đầu từ năm cô bao nhiêu tuổi, đã không có khái niệm về nhà nữa rồi? Cũng không thể nhớ rõ, có thể là nhỏ hơn lúc mười lăm tuổi.
Lê Tiện Nam thấy cô cúp điện thoại một lúc rất lâu rồi cũng không đi tới, liền đi về phía cô, ghế bập bênh rất thoải mái.

Diệp Phi nhìn anh đi tới, theo bản năng đứng lên, kết quả anh không đi, trực tiếp ngồi xuống ghế bập bênh, đưa tay ra kéo, để Diệp Phi ngồi ở trên đùi anh.
Diệp Phi lựa chọn từ ngữ, hình như ngày hôm qua mới nói cùng nhau ăn tết với anh, Diệp Phi nhìn anh, có chút áy náy.
“Nghĩ cái gì đó, vẻ mặt buồn bã vậy.” Lê Tiện Nam xoay mặt cô lại, hai ngón tay đặt lên khóe miệng kéo thành một đường cong.
Diệp Phi cười không nổi, chậm rãi nói, “Chắc là em phải về nhà ăn bữa cơm tất niên, nhưng em sẽ mua vé về trước, ăn xong sẽ trở về ngay.”
“Đây là muốn để anh phòng không gối chiếc?” Lê Tiện Nam duỗi tay búng lên cái mũi cô, ngữ điệu có chút lơ đãng.
“Đâu có nghiêm trọng như vậy……”
“Đã hai mươi tuổi, còn có thể mua được vé sao.”
“Chắc là có thể đi.”
“Đến Xuân Tân?” Lê Tiện Nam tặc lưỡi, nói, “Nếu không để anh giúp em một chút?”

“Không phải về Xuân Tân, là đi Quảng Đông,” Diệp Phi nói, “Sau khi ba em qua đời, mẹ em tái hôn, ở Quảng Đông.”
Lê Tiện Nam nghe xong, vuốt ve bàn tay của cô một chút, nghe thấy thành phố kia, chỉ từng nghe qua người ta nói phong tục trọng nam khinh nữ ở nơi đó hơi nghiêm trọng, trong giới của bọn họ từng có người nói chuyện phiếm, phóng đại một cách phô trương, trong nhà có năm sáu cô gái, phía dưới hiển nhiên sẽ có một người em trai.
“Đi máy bay cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.” Lê Tiện Nam nói xong, như là nói đùa, “Không có việc gì thì nhớ đến anh.”
“Biết rồi.” Diệp Phi ngồi ở trên đùi anh, dựa vào trong lòng anh, bởi vì cuộc điện thoại này của Phùng Nghi, không hiểu sau lại khiến cô mệt mỏi.
Lê Tiện Nam chơi đùa với bàn tay của cô nói, “Thấy em mệt như vậy, ngày mai anh đưa em đến một nơi tốt.”

Năm mới đang đến gần, các công ty đều rất bận, Triệu tây Mi v Hàn Dịch cãi nhau hai lần, tóm lại chính là bảo Hàn Dịch đi mời khách ăn cơm, bị từ chối một cách dứt khoát, Diệp Phi nghĩ lại cũng đúng vậy, dường như Hàn Dịch quả thật cũng không phải là một người giỏi nói chuyện với người khác.
Vì thế trong khoảng thời gian đó Diệp Phi cũng rất nhàn rỗi.
Nơi Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi đi chính là một sơn trang nghỉ dưỡng, ai làm không biết, chỉ biết là do đám người bọn họ khai phá, Lê Tiện Nam ít nhiều gì cũng có đầu tư một chút vào đây.
Vị trí hơi lệch, đường đi cũng là tuyến đường cao cấp, cho nên vô cùng sạch sẽ.
Diệp Phi ngồi ở ghế phụ, quay đầu hỏi anh, “Anh đầu tư vào đây, sẽ không mất tiền sao?”
Lê Tiện Nam lái xe nhìn thoáng qua, một con đường quốc lộ, uốn lượn quanh co trên núi, anh trả lời một câu, “Cũng không phải đầu tư, là quan hệ có qua có lại.”
Diệp Phi “Ồ” một tiếng, ngày đó trời là âm u, sương mù mờ mịt, dường như cảm xúc của Lê Tiện Nam cũng giống vậy, rút ra khỏi những sự dịu dàng khi đang ở bên cạnh cô, bản thân Lê Tiện Nam là lạnh lẽo.
Sự phát triển của ngày hôm nay cũng có chút không vui, nhưng lại không phải là vì Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam đến đưa cô đi tắm suối nước nóng, đặt một phòng suite, khách sạn này làm theo phong cách Bắc Âu, cửa sổ sát đất rộng rãi, đại sảnh được thiết kế tối giản, khắp nơi đều là đồ trang trí màu trắng và sáng màu ở khắp mọi nơi.
Chỉ là phong cách như vậy hơi khác biệt với mùa đông khô cằn ở Yên Kinh, cây cối ngoài cửa sổ đều là cành cây khô, làm nổi bật sự cô tịch ở nơi này.
Lúc quản lý khách sạn đến nói chuyện với Lê Tiện Nam, Diệp Phi ngồi trên sô pha, nhân viên phục vụ rót trà nóng và bưng đồ ăn vặt cho cô, Diệp Phi chờ Lê Tiện Nam, từ xa nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang đậu ở bên ngoài.
Diệp Phi nhận ra được chiếc xe kia, là Triệu Tây Chính.

Quả nhiên, người bước xuống là Triệu Tây Chính và mấy người đàn ông trẻ tuổi, mấy người đó đang người nói cái gì đó, liếc mắt một cái nhìn thấy Lê Tiện Nam ở trong đại sảnh, còn nhìn thấy Diệp Phi ngồi ở một bên.
Thái độ mấy lần trước Lê Tự Nam, cách đối xử của Triệu Tây Chính với Diệp Phi cũng giống như bị ấn nút chuyển đổi gì đó, miệng lưỡi linh hoạt gọi cô là “Phỉ Phỉ”.
Triệu Tây Chính ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Diệp Phi, cánh tay đặt ở chỗ tựa lưng thượng, miệng lưỡi trơn tru khen cô, “Phỉ Phỉ, lâu ngày không gặp như vậy lại xinh đẹp hơn rồi?”
Tính toán cẩn thận, kỳ thật cũng chỉ có vài ngày mà thôi.
Diệp Phi cũng cười chào hỏi với anh ta.
“Ngày đó chuyện này ngươi nhưng đừng quá để ý, người nọ miệng tiện, Phỉ Phỉ, bụng của tể tướng có thể chứa được cả con thuyền (*).”
(*) Bụng của tể tướng có thể chứa được cả con thuyền nguyên gốc là “宰相肚里能撑船”: ý nói là 1 người có học thì bụng dạ không được hẹp hòi, không được chấp nhặt những chuyện vặt vãnh.
Diệp Phi cũng chỉ coi như là một lời khách sáo, nói đã không nhớ được nữa, đó là ngày nào vậy?
Triệu Tây Chính chỉ ngồi chỗ đó nhìn cô rồi bật cười, ngược lại là anh ta không ngờ cô sẽ trả lời như vậy.
Cũng trong khe hở này, Lê Tiện Nam đi tới.
Triệu Tây Chính quay đầu nhìn Lê Tiện Nam nói, “Anh Nam, hôm nay sao lại tới chỗ này, nếu không cùng nhau ăn cơm đi?”
Lê Tiện Nam ngồi xuống bên cạnh Diệp Phi, bưng ly trà lên uống một ngụm, là cái ly cô đã dùng, trong đĩa nhỏ đặt mấy miếng bánh ngọt, Diệp Phi chỉ ăn được một hai miếng.
Anh nhìn về phía Diệp Phi, là đang hỏi ý kiến của Diệp Phi.
Nhưng Diệp Phi không cảm thấy rằng mình có tư cách để đưa ra đáp án, không thể nói rõ là vì sao, có lẽ là vì cô hỏi câu đó sao lại đầu tư vào đây.

Lê Tiện Nam nói lúc đầu tư là vì tình cảm cá nhân, biểu cảm mặt không chút thay đổi, hình như đó mới là anh, lạnh lùng không có tình cảm gì.
Từ đầu đến cuối Diệp Phi đều không hiểu gì về anh, mà anh cũng vậy.
Người trong giới này, đều giống như một cộng đồng lợi ích, cũng đều là bạn bè với nhau có mười mấy năm.
Vì thế, Diệp Phi cũng chỉ cười gật đầu nói không sao, cùng nhau ăn đi.
Đám người bọn họ ăn cơm không ngon lắm, Triệu Tây Chính nói chuyện nhàm chán, mấy người khác đánh bài trên bàn trong phòng, Lê Tiện Nam gọi đồ ăn theo khẩu vị của cô, để Diệp Phi ngồi trước.
“Không có việc gì, em chơi của em đi, đợi lát nữa sẽ đi tắm suối nước nóng.” Diệp Phi gật đầu, vẻ mặt hiểu chuyện.
Lê Tiện Nam nhìn chằm chằm cô nhìn vài giây, giống như là muốn nhìn ra nguyên nhân gì đó, kết quả Diệp Phi trưng ra vẻ mặt vô tội, di chuyển một cái ghế đến ngồi bên cạnh anh.
Còn không phải là bữa ăn gì, Lê Tiện Nam gọi cho món tráng miệng cho cô, dương chi cam lộ (*) bảy tám loại món tráng miệng, được bỏ vào trong mỗi chén nhỏ, bày trên khay gỗ.

(*) Dương chi cam lộ là một món tráng miệng xuất phát từ Hongkong với nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài và bột mì).

(tastykitchen.vn)
Lúc Lê Tiện Nam đánh bài không quá chú tâm, lười nhác ngồi trên ghế, áo sơ mi mở ra một cúc áo, bộ dạng đối cái gì cũng đều hờ hững không quá để bụng.
Triệu Tây Chính liên tục nói chuyện chơi đùa với ba người khác, nói mình muốn đầu tư một studio trò chơi, bởi vì anh ta vô cùng thích một chiến đội.
Đề tài này không phù hợp với Lê Tiện Nam.
Diệp Phi ngồi ở bên cạnh dùng cái muỗng múc dương chi cam lộ ăn, Lê Tiện Nam nhìn thoáng qua bên cạnh.
Hành lý của Diệp Phi thật ra phần lớn đều ở ngõ Hòe Tam, quần áo đều do Lê Tiện Nam gọi người đưa đến, thương hiệu anh thường mặc đều đưa mẫu mới đến Tây Giao vào mỗi quý, bảo Kha Kỳ nói một câu lại đưa đến thêm một vài bộ đồ dành cho phụ nữ, vì thế phía thương hiệu bảo nhân viên đưa tất cả các phong cách tới một lần.
Diệp Phi chọn một vài bộ đồ đơn giản để mặc.
Hôm nay cũng vậy, áo len mỏng màu trắng, cổ chữ V nông, để lộ xương quai xanh xinh đẹp và cái cổ thon dài, áo len có hơi ôm eo, bên hông áo lại là một đường xẻ chữ V ngược, phối với một cái quần jean, lúc ăn hơi nghiêng người về phía trước, eo lập tức bị lộ ra một chút.
Lê Tiện Nam đưa tay qua, dường như là kéo vạt áo xuống giúp cô.
Diệp Phi đưa cái thìa sang, “Anh nếm thử không?”
Lê Tiện Nam không quá thích ăn ngọt, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng.
Anh cảm thấy đồ ngọt đều là một thứ gì đó để dỗ dành các cô bé.
Nước đá sữa tan chảy, ị ngọt thanh của nước dừa, và xoài ngọt ngào, anh bẩm sinh là người nhạy cảm với cái lạnh.
Cái thìa của Diệp Phi lại đảo đảo ở trong chén.
Lê Tiện Nam cười hỏi cô, “Tìm cái gì vậy?”
Anh vừa nói, vừa liếc mắt nhìn bàn bài, ném một lá bài ra.
“Cho anh miếng xoài cuối cùng.” Diệp Phi thành thật trả lời.
Lê Tiện Nam nghe vậy bật cười, vẫy tay bảo bồi bàn đứng ở phía sau bưng cho cô một đĩa xoài khác, Diệp Phi còn chưa kịp từ chối, chuông điện thoại của Lê Tiện Nam đã vang lên.
Sau khi Lê Tiện Nam nhận cuộc điện thoại này, nụ cười trên mặt cũng nhạt hơn một chút, biến thành cười lành châm chọc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.