Tuyết chỉ mây tan, ngọn trăng, bóng đêm bao phủ trong ký túc xá quân đội Kim Nhật Luân.
Trong phòng, Garcia đấm Khương Kiến Minh trạng thái tinh thần sa sút đi ngủ, chính hắn ngồi ở trước bàn làm việc, trên móng tay ngưng tụ tinh cốt, đem cái lắc tay kia tinh tế mở ra kiểm tra một lần.
Từ chuỗi đến từng hạt, đến mặt dây chuyền đó. Cuối cùng đều được đặt trên bàn, cũng không có máy nghe, cũng không có bom...
Một tiếng vang nhỏ, Garcia dỡ viên ngọc quý của mặt dây chuyền xuống.
“......”
Hắn cầm dưới ánh đèn híp mắt nhìn một chút, quyết đoán cạy mở mép.
Vỏ ngoài hồng ngọc chỉ có một lớp mỏng, sau khi lột ra là một khối tinh thạch trong suốt không màu.
Đây là... Cái gì?
Đáy mắt Garcia toát ra một tia trống rỗng, lần thứ hai cảm nhận được cảm giác nghẹn khuất do thiếu thốn thông thường mang đến.
Mỏ chân tinh?
Một số giống nhau, nhưng không giống nhau.
Anh nhận không ra, lại không dám để đồ có hiềm nghi nguy hiểm mặc kệ trong phòng Khương Kiến Minh, đành phải cầm vật nhỏ kia đi vào phòng ngủ.
Đèn đầu giường trong phòng ngủ còn chưa tắt, Khương Kiến Minh đã lui vào trong chăn ngủ thiếp đi, sắc mặt anh vẫn tái nhợt như trước, giữa hai hàng lông mày có thể nhìn ra mệt mỏi nhàn nhạt.
Garcia đứng ở đầu giường vài giây, vẫn không thể hạ quyết tâm đánh thức người khác.
Hắn cúi đầu nhìn bảo thạch to bằng móng tay trong lòng bàn tay, lặng yên xoay người đi ra ngoài, tắt đèn thuận tiện mang theo cửa phòng ngủ.
Nhưng chỉ vài phút sau, một tiếng nổ giòn vang lên ngoài cửa!
Tiếng vang này trực tiếp đánh thức Khương Kiến Minh trên giường.
Cảnh tượng xông vào mắt khiến đồng tử anh co rụt lại, Khương Kiến Minh toàn thân cứng ngắc, lần đầu tiên nhìn thấy máu.
Ngay bên cạnh bàn làm việc kia, Garcia nửa quỳ trên sàn nhà thở dốc, toàn bộ sống lưng đều nặng nề, cố hết sức nhẫn nại cái gì đó.
Tay trái của hắn đè tay phải, mà trên cổ tay phải lại lộn xộn đâm ra vài thanh tinh cốt dài chừng một tấc... Chính là những tinh cốt này đâm xuyên qua tay trái của hắn, từng luồng máu tươi đang bốc lên, tích trên mặt đất rơi xuống một chuỗi.
Sắc mặt Khương Kiến Minh trong nháy mắt trắng bệch: "Điện hạ!! ”
"—— Đừng tới gần ta!"
Garcia khàn khàn quát khẽ một tiếng, giữa những sợi tóc bạch kim rải rác, một đôi mắt xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm Khương Kiến Minh.
Năm ngón tay phải của hắn buông ra, "bảo thạch" trong suốt vốn đang nắm chặt trong lòng bàn tay mất đi màu sắc trong suốt, hóa thành mảnh vụn dính máu rơi xuống sàn nhà.
"Mặt dây chuyền của chiếc lắc tay này..." Garcia cắn răng nói, "Bên trong ẩn chứa tinh thể cuồng bạo hóa, ta dùng tinh cốt dẫn ra. Ngươi đi tiêm thuốc an thần trước rồi mới trở về nói chuyện với ta. ”
Ánh mắt Khương Kiến Minh dừng lại trên những mảnh vụn nhỏ kia, nhất thời hô hấp rối loạn, vẻ mặt càng thêm khó coi. Lúc này anh về phòng mở một hộp thuốc an thần, nhưng không tự tiêm cho mình, trước tiên cầm kim tiêm và túi y tế đi ra.
Cho dù là nhân loại mới cũng có nguy cơ tinh loạn, tình huống tinh cốt không khống chế được như Garcia chính là một trong những điềm báo.
"Tiêm một mũi." Sắc mặt Khương Kiến Minh cực lạnh, không nói một lời đi tới, vươn tay nắm lấy cánh tay Garcia.
Garcia lại dùng tay trái vặn lấy cổ tay Khương Kiến Minh cầm kim tiêm, một bên giấu tay phải ra phía sau, một bên không kiên nhẫn nhanh chóng nói: "Ta không cần. Người nên tiêm là anh... Hiện tại tinh cốt còn không thu về được, cách ta xa một chút. ”
Trên tay trái hắn còn mang theo vết thương, máu ấm áp thấm ướt cơ bắp, làm khóe môi Khương Kiến Minh co rút mạnh mẽ, "Điện hạ! ”
Garcia: "Đừng ép tôi nói với anh, lần cuối cùng, tránh xa tôi..."
Chỉ luận lực lượng trên tay Khương Kiến Minh căn bản không bẻ được, hắn đau nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên trầm xuống mặt, đáy mắt đen sâu xẹt qua một tia lệ sắc rõ ràng ——
Ba!
Kình phong qua tai, Garcia đang nói chuyện bị một cỗ lực lực nói nghiêng về phía mặt, hai gò má truyền đến cảm giác đau đớn nóng bỏng, hắn hoàn toàn choáng ngợp.
Khương Kiến Minh mặt không chút thay đổi thu tay lại: "Điện hạ, ngài tự phụ quá mức. ”
“......?” Garcia kinh ngạc dùng khuỷu tay chống đất, mái tóc dài ào ào tản ra, kinh nộ trừng mắt nhìn tàn tinh nhân loại trước mặt.
Đã xảy ra chuyện gì, hắn vừa mới bị...
Tát một cái sao, hay là bị đánh một quyền?
Garcia còn chưa kịp phản ứng, da đầu đã đau lên, Khương Kiến Minh trực tiếp vươn tay trái nắm lấy mái tóc dài của anh, dùng sức kéo mái tóc xoăn mềm mại xoăn bồng bềnh kia.
“... Này! ”
Mà chờ hoàng tử hoàn hồn, hắn đã mờ mịt bị kéo ngã trên đầu gối Khương Kiến Minh. Nghiêng cổ lạnh, một mũi thuốc trấn định đã bị đẩy vào.
Khương Kiến Minh lãnh đạm nói: "Mạo phạm rồi. ”
Garcia không nói nên lời, anh giật mình nghĩ: Tại sao...
Từ khi đi ra khỏi căn cứ Hắc Cá mập, ba năm qua, Garcia tự nhận không phải chưa từng bị thương. Nhưng đó đều là tổn thương tinh cốt, hoặc là nội thương phổi.
Hắn đối với tinh cốt vận dụng có loại tư chất bẩm sinh, phối hợp với khứu giác chiến đấu như dã thú cùng bản năng công phòng tinh cốt cao cấp nhất, chưa từng có một loại sinh vật nào có thể trực tiếp công kích đến thân thể của hắn.
Càng không cần nói đến cận thân chế trụ hắn, chưa từng có.
Thế nhưng, vì... Tại sao...
Garcia thẹn quá hóa giận thầm nghĩ: Tại sao bây giờ anh ta lại bị con người tàn tật bắt dễ dàng như vậy?
Tiêm thuốc xong, Khương Kiến Minh mở túi y tế ra, vớt ngón tay bị thương của Garcia rửa sạch và chiếu xạ máy điều trị, cuối cùng băng bó lại.
"Anh..." Garcia phảng phất biến thành một con rối gối lên đầu gối Khương Kiến Minh, đờ đẫn nhìn anh, lẩm bẩm nói, "Sao anh dám đánh tôi? ”
- Hiện tại tinh cốt ổn định lại sao?
Khương Kiến Minh dường như chưa từng nghe thấy, nắm lấy tay phải Garcia nhìn tình huống, tay kia nhặt lên mảnh vụn nhỏ rải rác trên sàn nhà, thủ phạm đêm nay.
"Ngươi... Làm thế nào để dám. ”
Giọng Garcia phát run, hắn dùng ánh mắt nhìn người không thể lý giải nhìn chằm chằm Khương Kiến Minh, "Ngươi có biết hay không. Nếu như ta vừa mới không có khắc chế tinh cốt bản năng phòng ngự, cánh tay của ngươi hiện tại đã..."
Khương Kiến Minh căn bản không đáp lời hắn, mà là dùng lòng bàn tay vây cái mảnh vụn kia, thấp giọng nói: "Cái này, đây là một loại vũ khí tinh giới mới chế tạo từ chân tinh quáng. ”
"Nhưng nó cũng không phải vũ khí nhằm vào sinh vật dị tinh, thậm chí cũng hầu như không dùng để nhằm vào Vũ Đạo, bình thường dùng để sử dụng. Hành động ám sát của cuộc đấu tranh chính trị cấp cao, có thể nói, không phải là một cái gì đó có thể được đặt ra bên ngoài, vì vậy bạn chưa bao giờ nhìn thấy cũng bình thường. ”
- Khương Kiến Minh! Garcia không thể chịu đựng được nữa.
Khương Kiến Minh cũng lạnh giọng: "Gọi cái gì? Nếu có cánh Venus trên tay, tôi sẽ đánh anh bằng tay cầm. Bạn biết rõ rằng các đối tượng được tháo ra khỏi dây đeng tay có thể nguy hiểm... Nếu anh không biết, sao anh không gọi tôi? ”
Hắn nói tiếp, trắng trợn tát vào thắt lưng hoàng tử điện hạ: "Thiếu đánh. ”
Garcia: "Bạn! ”
Tàn nhân vạn ác, giảo hoạt, kiêu ngạo này!
Garcia oán hận quay mặt đi, chẳng lẽ mấy ngày nay quá độ sủng nịch hắn? Dám ỷ vào chính mình không dám động thủ với hắn...
Khương Kiến Minh đứng lên, trầm mặt nắm từng mảnh vụn đi sang một bên.
Garcia nhịn nén uất ức trong lòng giữ chặt hắn: "Đứng lại, nếu là vũ khí ám sát... Anh vẫn còn cầm chứ? ”
Khương Kiến Minh nói: "Nhờ phúc của ngài, hiện tại đã không còn lực sát thương. ”
Garcia ấn tay phải của mình trong im lặng trong vài giây, hoặc mở miệng hỏi: "Đây là gì?" ”
“...... Không có tên khoa học, nó là một vũ khí bị cấm. Khương Kiến Minh dừng lại một lát.
Mí mắt hắn rũ xuống, tựa hồ bị mắc kẹt trong suy nghĩ của mình, cho đến khi Garcia dùng ánh mắt thúc giục, mới tiếp tục nói: "Nhưng trong chợ đen, có người gọi nó là... Tử Tinh. ”
"Tử tinh bộ dạng rất giống với chân tinh quáng độ tinh khiết thấp, nhưng kỳ thật là đem nhiều khối chân tinh quáng độ tinh khiết cao trải qua tổng hợp cùng xử lý đặc thù, làm cho các hạt tinh thể bên trong của nó ở tần số quấy nhiễu đặc thù."
"Hiệu quả của nó là có thể làm cho người đeo bên người bị rối loạn tinh thể mà không biết. Tinh loạn cấp tính chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, chậm rãi ăn sâu vào tinh loạn mãn tính của sinh mệnh, đều có thể làm được. ”
"Đây cũng là nguyên nhân nó bị cấm, đế quốc đối với tất cả nguyên tố có thể dẫn phát tinh loạn đều nhìn rất nghiêm."
Khương Kiến bình tĩnh nhìn nó, thở dài một tiếng: "Cho nên nói, ngài cư nhiên dùng tinh cốt trực tiếp kích thích tinh thể hạt bên trong, quá hồ nháo..."
"Vạn nhất là tử tinh nguy hiểm hơn, hậu quả không chỉ đơn giản là cắt ngón tay. Cho dù không đến mức tinh loạn, một khi tinh cốt không khống chế được, ngài thật sự sẽ trọng thương. ”
“...... Vâng. Đây hẳn là cái loại tử tinh có thể dẫn đến tinh loạn cấp tính. ”
Khương Kiến Minh khẽ thở dài nhắm mắt, kiên quyết nói: "Không có khả năng là Tạ Ngân Tinh. Đây không phải là một cái gì đó mà một đứa trẻ có thể nhận được. ”
Ai đó muốn giết anh ta.
Dùng thủ đoạn cực kỳ ác độc âm hiểm như vậy.
"Tử tinh" bị kích phát sẽ luôn bay ra các hạt tinh ở tần số đặc thù, Tạ Ngân Tinh là nhân loại mới, đeo ngắn hạn không đến mức chết, nhưng...
Khương Kiến minh môi trắng bệch, quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc lựu tay bị mở ra trên bàn. Một cỗ lãnh ý cùng sợ sau đan xen, từ xương sống một đường vọt lên đỉnh đầu.
Garcia thay hắn cầm chiếc lắp tay này hồi lâu, nhưng không bị ảnh hưởng, ước chừng là bởi vì đẳng cấp tinh cốt của người này cường hãn đến mức không thể lý giải, tinh thể tràn ra ngoài không cách nào tạo thành thương tổn đối với hắn.
Thẳng đến khi người này cư nhiên dùng tinh cốt đem tất cả tinh hạt bên trong cùng nhau kích phát ra, lúc này mới bị chút thương tích nhỏ.
Mà thân là tàn nhân loại cũng đeo tương đối một đoạn thời gian, lại đồng dạng không bị ảnh hưởng, là bởi vì...
"—— Như vậy, ngươi vừa mới đeo thứ này, vì sao không có triệu chứng?"
Garcia bỗng dưng nắm chặt hai vai Khương Kiến Minh, không để ý tay trái của mình lại chảy máu dưới băng.
Ánh mắt hắn không biết mà khẩn trương, đồng thời trở nên sắc bén: "Lần trước ở giữa viễn tinh phục, ngươi đồng dạng không có tinh loạn, là bởi vì đã uống thuốc? Cơ thể đã được cải tạo? Ngươi..."
"Nhỏ giọt -"
Khương Kiến Minh đang xuất thần, đột nhiên vang lên tiếng máy cổ tay khiến ngón tay anh run lên, mấy mảnh hài cốt tử tinh rơi xuống sàn nhà.
Garcia quay đầu lại, xoay người vớt máy cổ tay cho hắn, cúi đầu nhìn thoáng qua, đọc ra tên gọi điện thoại hiển thị: "Audrey. ”
"Xin lỗi... Cảm ơn bạn. "Khương Kiến Minh mím môi đưa tay nhận lấy, lúc ấn nút bấm, anh ta nhìn bóng đêm rạng sáng ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.