Trong hai ngày ở Anh Quốc, Sở Duật Phong đưa Dạ Vũ khám phá gần như mọi địa điểm nổi tiếng ở London: đồng hồ Big Ben, bảo tàng Quốc gia London, cung điện Buckingham,...!Thậm chí, anh còn cho người thuê một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp hình riêng cho hai người.
Bỏ mặc công việc ở Sở thị, Sở Duật Phong trở thành một người hướng dẫn giới thiệu cho Dạ Vũ toàn bộ những gì đẹp nhất, thú vị nhất ở London.
Dù cho đa số anh đến đây chỉ vì công tác, nhưng mỗi dịp Tết hoặc khi mẹ anh rảnh, bà lại kéo cả gia đình đi du lịch cùng nhau, có thể nói lúc này anh chỉ đang nhớ lại lời của mẹ mình rồi tường thuật lại cho Dạ Vũ.
Lúc này hai người đang ở trên phố Oxford, mặc kệ trên tay đang mang khá nhiều túi xách, Sở Duật Phong vẫn điềm nhiên đẩy Dạ Vũ đi tham quan khu đô thị sầm uất này.
Nhiều lần cô bảo anh đưa mình một ít, nhưng Sở Duật Phong vẫn khăng khăng mang bên người.
Trong này chỉ toàn quần áo và đồ trang điểm, thuyết phục lâu lắm Dạ Vũ mới đồng ý mua.
Anh còn nhớ rõ ràng từng chữ mà cô nói ra lúc đó: "Tiền không dễ kiếm đâu, anh đừng phung phí quá."
Lúc đó Sở Duật Phong rất muốn nói là mình có thẻ đen, với lại toàn bộ ở đây đều dành cho cô cả, nhưng nghĩ đến việc bản thân sẽ bị càm ràm nên anh đành nuốt lại lời nói của mình.
Dạ Vũ thấy Sở Duật Phong cứ đẩy mình mãi như thế, lo rằng anh sẽ mỏi chân nên cô bèn lên tiếng: "Hay chúng ta ghé ở đâu đó ăn đi, đi mãi như thế phiền anh lắm."
Sở Duật Phong gật đầu, kì thực anh cảm thấy bản thân cũng hơi mệt một chút.
Thế là, anh đưa Dạ Vũ đến một nhà hàng sáu sao trong khi cô lại muốn thưởng thức những món ăn ở những cửa tiệm ven đường.
"Không sạch sẽ đâu, ở đây vẫn hơn." Vừa nói, anh vừa gắp một miếng thịt cừu nướng bỏ vào dĩa của Dạ Vũ.
Dạ Vũ chỉ đành dở khóc dở cười, trong hai ngày này quả thật cô cũng hiểu đại khí tính cách của người đàn ông này.
Ngoài mặt thì đôi lúc khá cục súc, khó chịu nhưng tính cách lại vô cùng tốt bụng, chu đáo hệt như Sở phu nhân vậy.
Cô cảm nhận được mối quan hệ của hai người cũng được cải thiện đôi chút, ít nhất anh ta không còn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét như ngày hôn lễ.
Đột nhiên cô nghĩ rằng… ít nhất cuộc đời mình cũng thật may mắn khi gặp một người đàn ông như vậy.
Nhớ lại từ ngày hôm đó dường như mỗi ngày cô đều sống trong nước mắt, thậm chí cô còn từng nghĩ đến việc tự tử.
Tuy nhiên, nếu cô chết rồi, phần mộ mẹ cô ai sẽ thay nước cúng kiến vào ngày giỗ hằng năm? Đó như một động lực để cô tiếp tục sống, để ít nhất trên đời này còn một người nhớ đến cái tên Ngữ Linh kia.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Sở Duật Phong thấy Dạ Vũ cứ thơ thẩn mãi bèn lên tiếng hỏi.
Nhà hàng này không hợp khẩu vị với cô ta à?
Dạ Vũ lắc đầu, tiếp tục bữa ăn của mình.
Sở Duật Phong nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng anh cũng không hỏi nữa.
Sau khi bữa ăn kết thúc, anh hỏi Dạ Vũ: "Ngày mai về nước, cô muốn đi đâu nữa không hay là về khách sạn?"
"Tôi… tôi muốn đi đến Mắt London."
Khi nói câu này, giọng của cô rất nhỏ, gương mặt cũng đỏ ửng lên vì ngại ngùng.
Cô không thường nói lời năn nỉ vì sợ người ta sẽ bảo mình vô dụng, nhưng cô thật sự rất muốn được trải nghiệm điều mà mình mơ ước.
"Vậy đi thôi." Dứt lời, anh liền đẩy Dạ Vũ rời khỏi nhà hàng đi đến nơi Mắt London lẫy lừng danh tiếng kia.
Lúc đầu anh cho rằng cô sợ độ cao nên không đưa cô đến đó, nếu cô đã thích thì anh cũng đâu có lý do gì mà chối từ.
Dọc theo đường đi, từng ngọn đèn bắt đầu được bật lên để du khách biết được lúc này đã là thời điểm chuyển giao giữa ngày và đêm.
Hai người mất khoảng nửa tiếng mới đến đó, cũng may hôm nay không trùng vào ngày lễ hay ngày nghỉ gì cả nên du khách đến đây không quá đông.
Sở Duật Phong nhận lấy vé từ thuộc hạ, sau đó anh cùng Dạ Vũ xếp hàng chờ đến lượt mình.
Những người xung quanh nhìn thấy chàng trai đang đứng bên cạnh một cô gái ngồi xe lăn, tất cả đều tự động nhường vị trí của mình cho hai người.
Dạ Vũ vô cùng ngạc nhiên với hành động của mọi người, cô còn chưa kịp nói gì thì Sở Duật Phong đã cảm ơn họ rồi đưa cô tiến về phía trước.
Đột nhiên một người đàn ông đứng chắn trước mặt hai người, anh ta dùng những từ ngữ khó nghe nhất nói Dạ Vũ chỉ đang diễn kịch làm một người khuyết tật để mọi người thương hại.
Sở Duật Phong định kêu thuộc hạ tiến đến xử lý gã nhưng Dạ Vũ kịp thời ngăn cản anh lại.
Dưới ánh mắt của mọi người cô vén chiếc váy lên để lộ đôi chân bị teo nhỏ cùng chằng chịt vết khâu.
Cô không muốn làm lớn chuyện, lại càng không muốn để người khác nhìn thấy nỗi đau của mình, nhưng như vậy còn hơn là để Sở Duật Phong làm gì đến ông ta.
Người đàn ông xấu hổ vội vàng xin lỗi Dạ Vũ, còn những người xung quanh bắt đầu mắng nhiếc anh ta.
Người đàn ông cũng không đứng ở đó nữa liền chạy đi chỗ khác, Dạ Vũ vô tình được sự thương cảm của mọi người mà thuận lợi vào trong khoang.
Do Sở Duật Phong đã bao cả khoang nên trong đây chỉ có hai người.
Bánh xe di chuyển rất chậm, do đó Dạ Vũ có thể quan toàn cảnh London lúc về đêm.
Từng ánh đèn, từng ngọn tháp, tất cả đều được thu vào tầm mắt của cô.
"Chân cô… sao lại như thế?"
Không gian đang yên lặng bỗng nhiên bị phá bỏ bởi câu nói của Sở Duật Phong.
Vài phút trôi qua, anh vẫn không tin được đôi chân của một người lại thành ra như thế, huống hồ đây còn là một cô gái.
"Tai nạn giao thông, vốn cũng không nghiêm trọng lắm nhưng tôi không có tiền chữa trị."
Giọng nói của Dạ Vũ vô cùng bình thản, dường như cô đang kể một câu chuyện của người khác chứ không phải mình.
Nhưng Sở Duật Phong biết nỗi đau mà cô phải chịu đâu đơn giản như lời nói đó, ít nhất cũng phải hơn mười lần.
"Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, tôi không muốn bầu không khí này bị phá đâu.
Anh xem, có phải như thế này thú vị hơn không?"
Anh đành thở dài, sau đó đi đến bên cạnh Dạ Vũ rồi cùng cô ngắm cảnh.
Đúng là quan sát vạn vật từ trên cao bao giờ cũng là tuyệt vời nhất, thế giới bên dưới dường như trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Hai người cứ đứng cạnh nhau mà nhìn ngắm toàn cảnh thành phố London lúc trời tối.
Do thời tiết ở nơi này vào buổi khá lạnh, hơn nữa sức khỏe của Dạ Vũ vốn không tốt nên cô liên tục hắt xì.
Đột nhiên Sở Duật Phong xoa đầu Dạ Vũ, giọng nói trầm khàn vang lên: “Thích không?”
“Ừm, đây là lần đầu tiên tôi được đi đến London đấy.
Hầu như những bộ phim mà tôi phiên dịch đều lấy bối cảnh ở Anh, do đó khó tránh khỏi yêu thích nơi này nhiều hơn một chút.”
“Sau này tôi sẽ đưa cô đến nhiều nơi hơn nữa, còn rất nhiều thắng cảnh và di tích trên thế giới.”
Dạ Vũ cười khẽ, có lẽ Sở Duật Phong nói lời này để an ủi cô, chứ với đôi chân này làm sao cô có thể đi nhiều như thế? “Cảm ơn anh.”.