Cái giá phải trả cho hai ngày lười biếng là đầu tắt mặt tối với công việc.
Vừa đưa Dạ Vũ trở về biệt thự, Sở Duật Phong lập tức lái xe đến công ty để tiếp tục những tập văn kiện còn đang chờ mình.
Tiểu Linh ở bên trong đợi thiếu gia rời đi, sau đó cô bé lập tức chạy đến ôm chầm lấy Dạ Vũ rồi mếu máo.
“Hu hu ba ngày này thiếu phu nhân đi đâu vậy?”
Dạ Vũ thấy ánh mắt cô bé rơm rớm nước mắt, cô đành xoa đầu cô bé dỗ dành: “Chị có chút việc, Tiểu Linh có nhớ chị không?”
“Có ạ…”
Dạ Vũ vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng đột nhiên cô nhớ đến chị chủ của cửa tiệm hoa Golley bèn nói với Tiểu Linh: “Em đưa chị đến chỗ làm được không?”
“Được ạ, người đợi em vào trong lấy thêm áo khoác cho người.” Vừa dứt lời, Tiểu Linh vội chạy ùa vào biệt thự mang ra một cái áo len dày màu trắng rồi khoác lên người Dạ Vũ.
Xong xuôi, cô bé đưa thiếu phu nhân của mình đi đến tiệm hoa Golley.
Giờ này tiệm hoa không đông lắm, có vẻ như chị chủ khá bất ngờ khi nhìn thấy Dạ Vũ xuất hiện ở đây.
“Em đến rồi à, mau vào trong thôi.
Để chị rót cho em một cốc nước nóng để làm ấm người.”
Dạ Vũ gật đầu, trong thời gian đợi chị ấy cô nhìn thành phố Thanh Giang trong cơn mưa tuyết.
Chỉ ba ngày không ở đây thôi mà tuyết đã rơi nhiều như thế rồi, có lẽ năm nay thời tiết sẽ khắc nghiệt hơn mọi năm.
“Chị còn nghĩ em sẽ không đến nữa cơ, cũng may là em đã đến.”
“Em có việc đột xuất, nhưng em không có điện thoại nên không thể liên lạc với chị được.
Em xin lỗi.”
Chị chủ gõ nhẹ vào đầu Dạ Vũ, giọng nói lộ rõ vẻ không vui: “Em biết không, đột nhiên hôm trước có người gọi cho chị bảo rằng em sẽ không đến đây nữa.
Lúc đó chị còn nghĩ người này đang chọc phá, nhưng ba ngày không thấy em đến đây nên chị dần dần tin vào.
Nhưng khi nãy anh ta gọi lại cho chị, bảo rằng nếu em có đến đây thì nói lại với em rằng em cứ quyết định những gì em muốn.
Anh ta còn bảo…”
Trong lòng Dạ Vũ đột nhiên dâng lên một linh cảm xấu, quả nhiên câu nói phía sau của chị chủ làm cho cô cứng đờ cả người: “...!bản thân là chồng phải tôn trọng mọi quyết định của vợ mình.”
“...” Khóe miệng Dạ Vũ giật giật, Sở Duật Phong làm sao lại có thể nói những lời như thế chứ?
Dạ Vũ thở dài, sau đó đành kể lại mọi chuyện cho chị chủ nghe.
Thà không biết thì thôi, nhưng anh ta đã tiết lộ như vậy rồi thì cô cũng đâu thể che giấu nữa.
“Chị không biết phải nói lời nào cho hợp lý nữa.”
Dạ Vũ cũng chỉ biết cười trừ, thật sự mọi thứ đã trôi qua chẳng khác nào một giấc mơ cả.
“Dạ Vũ, em thấy anh ta như thế nào?”
Dạ Vũ suy nghĩ một lát, lúc này đột nhiên những kỉ niệm hai người ở Anh Quốc tràn về trong tâm trí cô.
“Anh ta hả… cực kì cục súc và khó chịu, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng với kiêu ngạo lắm, toàn hỏi ý kiến em xong rồi tự mình quyết định mà thôi.
Nhưng mà… anh ta đối xử với em tốt lắm, ít nhất thì chưa bao giờ làm em khó xử hoặc tủi thân cả.
Có thể nói anh ta là người chu đáo, tận tình nhất mà em từng được gặp.”
Khi nói câu cuối, gương mặt Dạ Vũ lộ rõ vẻ vui vẻ hiếm thấy, đúng hơn là chị chủ chưa từng thấy cô có biểu hiện này.
Được Dạ Vũ nhận định như thế này, chắc chắn anh ta cũng là một người vô cùng tử tế.
“Em thích anh ta rồi đúng không? Dù sao thì lâu ngày sinh tình, huống hồ thông qua lời nói của em cũng thấy chồng em rất tốt đấy chứ?”
Dạ Vũ hơi cứng đờ người, sau đó cô lắc đầu: “Em chỉ là hơi xúc động, chứ em… không thể thích ai cả.”
…
Tại Sở thị, nơi Sở Duật Phong đang đắm mình vào thế giới đầy giấy tờ và tài liệu sau hai ngày vui chơi.
Anh nhìn hai chồng văn kiện trên bàn, thở dài đầy mệt mỏi.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, anh không ngẩng đầu nhìn mà trực tiếp bảo họ đi vào.
Một người đàn ông nhuộm tóc đỏ đi vào, trang phục hoàn toàn lộ ra dáng vẻ của một người ăn chơi.
“Chậc, đi chơi với vợ vui quá nhỉ?”
Sở Duật Phong liếc nhìn anh ta, sau đó tiếp tục công việc của mình.
“Với dáng vẻ này thì chắc chắn không ai tin đây là bác sĩ Will lừng lẫy danh tiếng đâu.”
Will vô cùng tự nhiên ngồi xuống sofa và rót một ly trà cho bản thân, sau đó anh lấy điện thoại nhìn bộ dạng mình lúc này rồi hỏi Sở Duật Phong: “Trông tôi đẹp hơn đúng không?”
“Không.”
“Cậu lúc nào cũng dối lòng cả, này hai ngày ở London của cặp vợ chồng son như thế nào?”
“Bình thường.”
Will làm sao không hiểu tính cách bạn thân của mình, luôn luôn là khẩu xà tâm phật.
Nếu không phải cậu ta có ấn tượng tốt với cô nàng Dạ Vũ kia thì chắc chắn làm gì có chuyện hai người đi gần nhau.
“Yêu vợ mình rồi à? Tôi thấy cô gái đó tốt tính đấy chứ, ít nhất cũng không giống như cô nàng nhị tiểu thư Hàn Ngọc kia.”
“Sao đột nhiên lại đến đây?”
“Chán quá mà, hôm nay tôi được nghỉ phép nên định tìm cậu tán gẫu một chút.” Đột nhiên Will nhìn thấy khung ảnh trên bàn làm việc của Sở Duật Phong, cậu ta cười phá lên rồi tiếp tục chọc bạn thân mình: “Này Phong, cậu thật sự thích vợ mình rồi đúng không? Đến bàn làm việc cũng xuất hiện ảnh của cô ấy nữa.”
“Nếu cậu đến đây chỉ để tò mò chuyện của tôi thì nhanh chóng dẹp cái suy nghĩ đó đi.”
Will cười thầm, anh bắt chéo chân rồi lấy điện thoại ra lướt xem tin tức trên mấy tờ báo lá cải.
Đột nhiên Sở Duật Phong lên tiếng: “Will, cậu biết gì về cơ chân bị teo không?”
“Sơ sơ, có chuyện gì sao?”
“Tôi…” Lời của Sở Duật Phong còn chưa dứt thì lúc này điện thoại của Will vang lên.
“Alo có chuyện gì vậy?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt Will trầm lại, anh trả lời “ừ tôi đến liền” rồi vội mặc áo khoác lên.
“Phong, đến bệnh viện với tôi.”
Sở Duật Phong cảm thấy trong lòng dâng lên một linh cảm xấu, quả nhiên câu sau của Will làm anh chết sững: “Dạ Vũ gặp tai nạn.”.