Cuộc trò chuyện kết thúc khi một y tá tiến vào nói với Will có một cuộc phẫu thuật cần đích thân anh thực hiện.
Will chỉ “ừm” một tiếng, sau đó chào tạm biệt Dạ Vũ rồi ra ngoài.
Từ lúc nằm viện, Dạ Vũ hoàn toàn nhận được một sự chăm sóc đặc biệt.
Gần như Sở Duật Phong mỗi ngày đều đến bệnh viện đầy đủ hai lần, trước đi đến Sở thị và sau khi từ công ty trở về, mỗi lần hai người gặp nhau thì trên bàn luôn luôn đầy thức ăn và trái cây.
“Ăn cháo đi, đích thân mẹ tôi nấu cho cô đấy.
Lát nữa bà xong việc sẽ đến đây.” Sở Duật Phong có lẽ cũng biết vết thương trên người Dạ Vũ, do đó anh tự mình múc từng muỗng cháo rồi đúc cho cô.
“Sao bác ấy biết tôi bị như vậy mà đến đây?”
Sở Duật Phong cứng đờ người lại, ánh mắt anh rõ ràng muốn né tránh câu hỏi của Dạ Vũ.
Anh đâu thể nói với cô là hôm qua mình đang gọi điện cho Will thì bị bà nghe thấy, đồng thời bản thân còn bị mắng hơn một tiếng đồng hồ.
“Mẹ tôi biết nhất cử nhất động của tôi đấy.”
Dạ Vũ trừng mắt với Sở Duật Phong, anh ta cho rằng cô ngốc đến mức tin vào mấy lời này à? “Bây giờ tôi biết nói sao với bác ấy đây, tất cả đều là lỗi của anh.”
“Rồi rồi lỗi tôi, cô ăn nhanh đi để có sức tâm sự với mẹ tôi.”
Vết đâm của Dạ Vũ khá gần dạ dày, do đó việc ăn uống của cô cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Dường như mỗi lần nuốt xuống, cơn đau lại nhói lên khiến cho sắc mặt cô trở nên tái nhợt đi hẳn.
“Này không sao chứ?” Đã năm ngày trôi qua nhưng tình trạng của Dạ Vũ vẫn không có tiến triển gì cả.
Vì cô từng có tiền sử đau dạ dày cộng thêm vết thương này, chỉ gần con dao lệch hai milimet nữa thôi là chắc chắn tính mạng cô sẽ gặp nguy.
.
Đam Mỹ H Văn
“Tôi… ổn.” Dạ Vũ không muốn để mọi người lo lắng, do đó cô cắn răng ăn sạch số cháo mà Sở Duật Phong mang đến.
“Cạch”, cánh cửa đột nhiên mở ra, Sở phu nhân mang rất nhiều túi xách đi vào.
Nhìn thấy bầu không khí lãng mạn của thằng oắt nhà mình và con dâu, Sở phu nhân cảm thấy hình như mình vào không đúng lúc rồi thì phải.
Có phải bà đang phá đám hai đứa nhỏ không?
Sở Duật Phong nhìn thấy mẹ mình, khóe miệng anh khẽ giật giật.
Rõ ràng mười lăm phút trước bà còn bảo mình đang ở nhà bạn mình, sao đột nhiên bây giờ lại đến đây nhanh thế? Hơn nữa, nhìn sơ qua mấy cái túi mà bà đang mang, có lẽ đã chuẩn bị kĩ càng lắm đây.
“Dạ Vũ, con ra nông nỗi này mà không nói với mẹ là sao? Nếu không phải thằng bé Will nói với mẹ thì hai đứa định giấu mẹ cả đời đúng không?”
Dạ Vũ hơi ngại ngùng, nhưng trong lòng cô lúc này đang rất tức giận với vị bác sĩ Will kia.
Sao anh ta lại dám tọc mạch chuyện này cơ chứ? “Con vẫn ổn ạ.”
“Con đừng có giấu mẹ, tình trạng sức khỏe của con như thế nào làm sao mẹ không biết được cơ chứ? Khi nãy mẹ đi ngang qua cửa hàng, thấy mấy cái áo giữ nhiệt nên mua cho con đây, còn nữa siêu thị hôm nay bán trái cây tươi lắm…”
Sở phu nhân lúc này chỉ hận không thể đem cả cửa hàng đến cho Dạ Vũ, con dâu bị như vậy bà xót xa lắm đấy chứ.
Thật không hiểu thằng con của bà chăm sóc Dạ Vũ như thế nào mà để con bé ra nông nỗi này, sau khi xuất viện bà sẽ hỏi con bé xem có muốn về sống cùng với bà không.
“Con cảm ơn mẹ ạ.” Dạ Vũ nhận lấy gần mười túi đồ từ Sở phu nhân, mỉm cười trả lời bà.
Trong đám cưới cô không thấy cha mẹ của Sở Duật Phong, do đó cô nghĩ họ cực kì chán ghét một cô con dâu khuyết tật như mình.
Có lẽ ngoại hình của anh giống với cha mình nhưng tính cách lại thiên về Sở phu nhân nhiều hơn, tốt bụng lại chu đáo.
Sở Duật Phong nhường không gian cho hai người, tự giác đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Will định đến kiểm tra cho Dạ Vũ, nhìn thấy bạn thân của mình ở ngoài này thì cười khẽ.
“Mẹ cậu đến ầ?”
“Ừ, đang nói chuyện với Dạ Vũ ở trong.”
“Đến mẹ cậu cũng yêu thích Dạ Vũ, vậy là cậu chẳng có cảm tình gì với cô ấy cả.”
“Tôi chỉ là đang thực hiện trách nhiệm của mình.”
Will nghe câu trả lời đó, chỉ đành bất lực thở dài.
Rõ ràng hai người này ít nhất đều thích đối phương, mà mỗi lần hỏi đều cùng một kiểu đáp án: trách nhiệm cần làm.
“Thích thì cứ nói thích đi, tôi cũng đâu có cười cậu.
Một cô gái tuyệt vời như Dạ Vũ mà không khiến cậu động tâm nữa thì tôi đề nghị cậu xem lại xu hướng giới tính của mình đi.”1.