Hai tuần nữa, cuộc phẫu thuật sẽ diễn ra, do đó toàn bộ Sở gia đều tập trung đến bệnh viện nơi thiếu phu nhân đang ở.
Tiểu Linh được lệnh đi đến hỗ trợ Sở phu nhân trong việc chăm sóc Dạ Vũ, vệ sĩ cũng được điều động canh gác xung quanh.
Bây giờ nói Dạ Vũ trở thành “bảo vật” của Sở gia cũng không sai, vốn dĩ với sự bảo vệ này thì còn nghiêm trang hơn cả khi những minh tinh nổi tiếng xuất hiện nữa.
Dạ Vũ nằm trong phòng, cô thấy bóng dáng cao lớn của vài vệ sĩ đứng ở ngoài thì thở dài.
“Mẹ, con không sao mà, hơn nữa con cũng đâu gây thù chuốc oán với ai đâu mà chúng ta lại bố trí nhiều vệ sĩ như thế?”
Sở phu nhân lườm Dạ Vũ, giọng bà lộ rõ vẻ không vui: “Con là thiếu phu nhân của Sở gia, huống hồ cuộc phẫu thuật này liên quan đến cả bản thân con và chúng ta sau này.
Con không thù oán với người khác không có nghĩa một trăm phần trăm người yêu quý con.”
Có một chuyện mà Sở phu nhân không kể lại với cô.
Hai ngày trước không hiểu vì sao Hàn Ngọc biết được chuyện Dạ Vũ chuẩn bị phẫu thuật nên đến đây, cô ta mang theo một giỏ hoa cùng cháo đến nói là thăm chị mình.
Tuy nhiên, cô ta không nghĩ rằng Sở Duật Phong sẽ cử người canh gác ở bệnh viện, Sở phu nhân giả vờ bảo mình sẽ mang đến cho Dạ Vũ rồi bảo Will xem thử xem trong đây có gì không.
Kết quả, trong cháo có chứa chất cấm, nếu như Dạ Vũ ăn phải nó thì kết quả không cần nói cũng biết.
Bà biết mối quan hệ giữa Dạ Vũ và Hàn gia hoàn toàn xấu, làm gì có chuyện bên đó tốt bụng đến đây thăm con bé chứ? Cũng may là lúc đó bà đang ở đây, chứ không mấy đứa vệ sĩ kia lại tin lời rồi mang cháo vào phòng mất.
Lâu lâu, Sở phu nhân lại véo má Dạ Vũ để kiểm tra, có vẻ như bà chăm quá tốt nên con bé tròn ra rồi thì phải.
Buổi tối đầu tiên bà gặp Dạ Vũ, ấn tượng đầu tiên của bà về cô là cô quá gầy.
“Ngày mai là phẫu thuật rồi, con có lo lắng không?”
Dạ Vũ lắc đầu, ánh mắt cô vẫn rạng rỡ như những ngày gặp đầu tiên.
“Không ạ, con đợi ngày này hai năm rồi.”
“Mẹ đợi con tặng cho mẹ một đứa cháu đấy.”
Dạ Vũ nghe như vậy, gương mặt không kiềm được mà đỏ lên.
Sở Duật Phong vừa vào trong phòng cũng nghe thấy câu này, anh vội trừng mắt với mẹ mình.
Mẹ đang nói linh tinh gì thế?
“Em đừng nghe mẹ nói bậy…” Lời còn chưa dứt, Sở phu nhân đã lập tức lôi con trai mình ra ngoài, chỉ hận không thể cầm thêm cây chổi trên tay để đánh nó.
Rốt cuộc thằng oắt này có phải là con trai của bà không vậy, mỗi lần bà mà nói gì thì nó luôn là người đầu tiên phản bác.
Nhất định phải đi xét nghiệm ADN!
“Hôm nay con tan làm sớm thế, mọi việc ở công ty vẫn ổn đúng không?”
Sở Duật Phong nghe mẹ mình hỏi về tình hình Sở thị thì có chút ngạc nhiên.
Ngày thường dù anh có kể bà cũng không thèm nghe, sao hôm nay lại đột ngột hỏi thế? “Vâng, mọi thứ vẫn ổn ạ.”
Sở phu nhân cười hì hì, sau đó bà xoa đầu con trai mình rồi nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Tốt tốt tốt, vậy còn không mau về nhà nấu cháo mang lên đây cho Dạ Vũ? Mày không thấy con bé đói sắp khóc đến nơi rồi à?”
Sở Duật Phong nhíu mày nhìn mẹ mình, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng lúc này chẳng khác gì tổ quạ.
Nhưng Sở phu nhân vẫn liên tục xoa đầu anh, cố gắng làm sao cho nó rối nhất có thể.
Con trai ơi là con trai, mẹ thì ra sức giúp mày chinh phục trái tim vợ mà mày lại phá hỏng tất cả rồi....