Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em

Chương 38: 38: Phẫu Thuật




Cuối cùng cũng đã đến ba giờ chiều, tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Sở phu nhân ôm chầm lấy con trai mình, bà nức nở hỏi anh: “Con bé sẽ không sao đâu đúng không?”
“Đương nhiên là Dạ Vũ sẽ không có vấn đề gì rồi.” Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng anh lúc này lại vô cùng sợ hãi.

Cảm xúc liên tục đan xen, hàng loạt suy nghĩ không ngừng ập đến khiến cho Sở Duật Phong suýt nữa không trụ vững được.

Dạ Vũ hiền lành lại tốt bụng như thế, ông trời nhất định phải cho cuộc phẫu thuật này thành công đấy!
Lúc này Sở Duật Phong chính là chỗ dựa duy nhất của Sở phu nhân, bà nắm chặt lấy cánh tay con trai mình không buông, khóe mắt đôi lần còn đỏ hoe lên vì lo lắng.

Cầu trời khẩn phật cho Dạ Vũ tai qua nạn khỏi để con bé có thể tiếp tục làm con dâu của con, một người con gái tốt như thế con không muốn bỏ lỡ cho con trai mình đâu.

Will cũng không biết nói lời an ủi nào đến hai người, chỉ đành vô lực ngồi dựa vào ghế rồi chăm chăm nhìn về ánh đèn và dòng chữ “Operating” (đang phẫu thuật) đang sáng lên.

Anh không tiếp xúc nhiều với Dạ Vũ, nhưng vài lần đó cũng biết được cô gái này đơn thuần đến mức khiến cho người ta phải thốt lên rằng trên thế giới vẫn còn có người như thế sao? Chí ít thì việc một con hổ hung bạo như Sở Duật Phong lại bị thuần phục như thế cũng hiểu được phần nào tính cách của cô rồi.

Ở xa xa, Tiểu Linh cùng quản gia và vài người hầu khác cũng trông chờ vào cuộc phẫu thuật này.


Gương mặt mũm mĩm của cô bé hiện rõ sự lo lắng, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, nhưng vì ngại có phu nhân và thiếu gia nên cô bé chỉ có thể kiềm chế tiếng khóc của mình.

Trước khi thiếu gia thích thiếu phu nhân, cô bé là người thân thiết với người nhất, dường như mỗi lần nói chuyện thì thiếu phu nhân lại mỉm cười rồi mới bắt đầu câu chuyện.

Giọng nói của thiếu phu nhân vừa dịu dàng lại dễ nghe, đôi lúc vô cùng ngọt ngào khiến cho trái tim cô bé cũng tan chảy theo.

Cô bé thích thiếu phu nhân lắm, một người hầu như cô bé lần đầu tiên được người khác xem bản thân như em gái nhỏ của họ vậy.

Ông trời ơi, ông nhất định phải cho thiếu phu nhân phẫu thuật thành công đấy!
Không ai biết bên trong đang diễn ra chuyện gì, bầu không khí ở ngoài này trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Không ai nói với nhau câu nào, tất cả đều đang hướng mắt về căn phòng phẫu thuật đang sáng đèn kia thôi.

Trong lòng mọi người đều thầm thì cầu nguyện cho Dạ Vũ.

Sở phu nhân thở dài rồi quay qua nói với con trai mình: “Này, hay là khi Dạ Vũ xuất viện thì hai đứa dọn về Sở gia sống cùng mẹ và ba đi.

Ít nhất thì khi con đến Sở thị thì còn mẹ chăm sóc cho con bé.”
“Để con hỏi ý cô ấy đã.”
Sở phu nhân trừng mắt với anh, giọng nói hoàn toàn lộ vẻ không vui: “Mẹ có ăn thịt vợ mày đâu mà lo.”
Sở Duật Phong vẫn cương quyết lắc đầu, tốt nhất là để cho Dạ Vũ quyết định đi.

Chỉ việc anh mua biệt thự để ra ngoài sống là cũng đủ hiểu sự nhiệt tình đến đáng sợ của bà rồi.

Ngày đầu tiên đưa Dạ Vũ về Sở gia mà bà lại có thể khóa cửa nhốt anh bên trong, sau này anh lo mẹ mình có thể xây lại cả căn phòng ngủ của anh bằng thép luôn đấy.

“Không mẹ ạ, chúng ta cứ theo ý Dạ Vũ đi.”
Sở phu nhân xụ xuống, sau đó bà véo má Sở Duật Phong rồi nói: “Con trai mẹ nay lớn rồi, đến cả ý kiến của mẹ nó cũng dám phớt lờ.

Mẹ có bắt Dạ Vũ phải làm việc nhà hay tạo mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đâu mà con lại lo lắng như thế?”
“Không phải, mẹ hiểu nhầm ý con rồi.” Bên má trái bị đau khiến cho sắc mặt Sở Duật Phong cũng trầm xuống, bên ngoài nhiều người như thế này mà bà không thể giữ thể diện cho anh à?

Will cũng như toàn bộ người hầu ở đây đều thường xuyên chứng kiến cảnh này nên họ cũng không lấy làm lạ.

Hai mẹ con phu nhân là thế mà, suốt ngày nếu không gây gổ với nhau thì cũng chọc nhau mà thôi.

Dù vậy nhưng tình cảm của hai người vô cùng bền chặt, dù bận rộn như thế nào nhưng mỗi năm Sở Duật Phong sẽ dành ít nhất hai lần nghỉ phép và lễ Tết để đưa ba mẹ mình đi du lịch ở đâu đó.

Cuộc trò chuyện của Sở phu nhân và Sở Duật Phong cũng xóa tan được phần nào sự yên lặng cùng lo lắng ở đây.

Mọi người thả lỏng tâm trạng, ánh mắt đỡ hồi hộp hơn.

Thiếu phu nhân chắc chắn sẽ thành công mà thôi!
Sau hơn hai tiếng đồng hồ dài dằng dẳng, cuối cùng đèn của phòng phẫu thuật cũng tắt.

Sở Duật Phong vội chạy lại cánh cửa, Sở phu nhân cùng Will cũng rời khỏi ghế chờ mà tiến lại đứng cạnh anh.

Toàn bộ người hầu hướng ánh mắt về cánh cửa, rốt cuộc điều kì diệu mà họ mong ước từ nãy giờ có trở thành hiện thực không?
Một vị bác sĩ bước ra, Will là người đầu tiên lên tiếng: “Sean, cuộc phẫu thuật thành công chứ?”
Mọi người đều hít sâu một hơi chờ đợi câu trả lời của bác sĩ, Sở phu nhân cũng nắm chặt cánh tay con trai mình để lắng nghe đáp án.

Sean cười khẽ rồi nói với Will: “Phẫu thuật thành công.”
Nghe được câu trả lời, tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng mọi người cũng được buông bỏ.


Mừng quá!
Sở phu nhân rơi nước mắt, Sở Duật Phong vội lấy ra một cái khăn rồi đưa cho bà: “Dạ Vũ không sao thì mẹ phải vui chứ, sao lại rơi nước mắt như thế kia?”
“Mẹ… mẹ có khóc đâu thằng nhóc này, không thấy mẹ đang cười tươi à thằng nhóc này?”
Will vỗ vai Sở Duật Phong rồi nói nhỏ: “Chuẩn bị nhẫn đi đấy.”
Trong mọi người đang có mặt ở đây, có lẽ Sở Duật Phong là người hạnh phúc nhất.

Cô ấy không sao, cô ấy đã chiến thắng được vết bầm đó, vợ anh hoàn toàn khỏe mạnh!
“Vậy chúng tôi có thể thăm cô ấy không?”
“Thuốc mê còn chưa tan nên bệnh nhân chưa tỉnh dậy, để bọn tớ kiểm tra một lát rồi đưa đến phòng nghỉ, sau đó mọi người có thể vào trong thăm.”
Will thở phào rồi cảm ơn bạn mình.

“Lần này cậu lập công lớn rồi đấy, chồng của cô ấy suýt nữa thì ngất mất rồi.”
Sean cười ha hả bảo rằng mình có chút việc rồi vào trong trở lại, khi đi ngang qua Sở Duật Phong và Sở phu nhân, anh khẽ gật đầu chào hai người.

Thì ra đây là người của Sở gia quyền lực mà người ta thường hay đồn đại, đúng là không thể chỉ nghe lời nói mà phải nhìn tận mắt mới thấy được giá trị cũng như tính cách của họ.

Còn nghĩ là mấy người này sẽ lạnh lùng lắm, không ngờ lại chấp nhận và yêu thương một cô con dâu như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.