Chuyến đi kết thúc, Sở Duật Phong ngay lập tức phải trở về công ty trong khi Dạ Vũ sẽ bắt đầu quá trình trị liệu.
Chế độ dinh dưỡng thì đã có Sở phu nhân đảm nhận, bây giờ cô chỉ cần mỗi ngày chăm chỉ tập thể dục cùng tham gia vật lý trị liệu thì có thể hồi phục trong khoảng hai tháng tới.
Vì bệnh của Dạ Vũ đã kéo dài hai năm, do đó bên bệnh viện đã cử chuyên gia giỏi nhất để hướng dẫn cũng như là theo dõi quá trình.
Khi nghe nói người đó là nữ thì Sở Duật Phong mới đồng ý, hơn nữa anh còn dặn dò đủ điều, đương nhiên vào những ngày nghỉ thì anh dành thời gian trong phòng luôn.
Đây là lần đầu tiên vị nữ chuyên gia đó thấy có một người chồng lo lắng cho vợ mình như thế thì trong lòng vô cùng cảm động.
Cô cũng từng trị liệu cho một vài gia đình hào môn nhưng hầu hết họ chỉ dành năm hoặc mười phút ở đó rồi rời đi vì nhàm chán, dù người vợ có cô đơn như thế nào đi chăng nữa nhưng lại không dám thể hiện.
“Anh còn chưa đi làm nữa à?”
“Anh muốn nhìn em thêm một chút nữa.” Ôi, không muốn đến công ty một chút nào!
Dạ Vũ trừng mắt với Sở Duật Phong, nhưng trong lòng cô lúc này lại vô cùng cảm động.
Ít nhất thì cô cũng rất may mắn khi có được một người chồng như thế này, chu đáo lại tận tình và biết yêu thương cô.
“Mau đi nhanh đi, anh cứ đứng ở đây mãi như thế thì em xấu hổ không tập được đâu.”
Sở Duật Phong hoàn toàn muốn dành thêm ít phút nữa với Dạ Vũ nhưng thời gian lại không cho phép, thế là anh hôn nhẹ lên môi cô rồi rời đi.
“Chiều anh sẽ về.”
“Tạm biệt.”
Vị nữ chuyên gia nhìn hai người ngọt ngào với nhau như thế thì cũng vui lây, dù gì thì cũng là vợ chồng son mà nên phải thông cảm cho họ thôi.
“Chồng cô đối xử với cô tốt thật đấy.”1
Dạ Vũ gật đầu, gương mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ cùng hạnh phúc đến tột cùng: “Đúng vậy, do đó tôi phải cố gắng tập luyện để không phụ lòng anh ấy.”
Có một người chấp nhận được đôi chân cô như thế, đồng thời còn không ngần ngại mà ở bên cạnh cổ vũ động viên, nếu cô không chăm chỉ thì sẽ làm cho Sở Duật Phong buồn mất.
Tuy nhiên, quá trình trị liệu lại khó hơn Dạ Vũ nghĩ rất nhiều, dù cô có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn chẳng thể động đậy được đôi chân dù chỉ một chút.
Cuộc phẫu thuật tuy thành công, nhưng cô không thể đi lại nên các cơ suy giảm nghiêm trọng.
“Có khi nào… tôi sẽ không thể đi lại được nữa không?”
Con người đôi lúc khá kỳ lạ, đôi khi càng quyết tâm nhiều thì càng dễ nản lòng khi gặp khó khăn.
Dù cô không phải là người hay nhục chí, nhưng không có nghĩa cô không lo lắng hoặc dễ suy sụp.
“Không đâu, nếu cô quyết tâm thì chỉ cần một hoặc hay tháng sau thì có thể sẽ đi lại bình thường.”
Đây không phải một lời an ủi mà là sự thật.
Cuộc phẫu thuật thành công chứng tỏ đôi chân của Dạ Vũ hoàn toàn có cơ hội để điều trị, hơn nữa chúng không phải hoàn toàn bị liệt mà chỉ tạm thời không di chuyển được thôi.
Dạ Vũ nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn nữ chuyên gia rồi lên tiếng: “Cảm ơn cô, thời gian tới làm phiền cô rồi.”
“Không sao, đây là nhiệm vụ của tôi mà.”
Đầu tiên là phải làm cho đôi chân của Dạ Vũ có cảm giác trước đã, điều này sẽ quyết định toàn bộ quá trình phía sau có thể thực hiện hay không.
Đương nhiên, dù đã trị liệu ba ngày rồi nhưng cô cũng không thể cảm nhận được gì cả.
“Không sao, cô không được nản lòng sớm.” Nữ chuyên gia sợ Dạ Vũ nhục chí nên lên tiếng khuyên bảo, dù quá trình trị liệu tốt như thế nào mà bệnh nhân không có quyết tâm thì cũng vô dụng.
Quan trọng là bản thân của Dạ Vũ phải tự mình vượt qua chính mình, nếu không cuộc phẫu thuật cũng trở thành công cốc.
“Không có, tôi chỉ đang nghĩ rằng sau này có thể đi lại được rồi, tôi nên tạo bất ngờ như thế nào cho mọi người.”
“Lúc đó để tôi cho cô lời khuyên nhé, mấy việc này tôi giỏi lắm.”
Trong phòng vang lên tiếng cười, có lẽ đều là con gái với nhau nên ai nấy cũng vô cùng thoải mái mà chia sẻ lòng mình.
Tạo bầu không khí vui vẻ cho bệnh nhân là một trong những điều quan trọng vì nó sẽ ảnh hưởng đến thời gian trị liệu.
Một tuần trôi qua, Dạ Vũ vẫn không có tiến triển gì.
Tuy nhiên cô vẫn không hề nản lòng, ngày ngày đều làm theo hướng dẫn của nữ chuyên gia.
“Tôi… hình như…"
Khi Dạ Vũ đang xoa bóp đôi chân mình, đột nhiên cô có nhận thấy rằng đôi chân mình có cảm giác.
Dù nó không nhiều nhưng ít nhất cũng giúp cô biết rằng ngày cô có thể đi lại đã không còn xa nữa.
Khi bàn tay của nữ chuyên gia chạm vào đầu gối, Dạ Vũ gật đầu lia lịa rồi nói với cô ấy: “Tôi cảm nhận được ngón tay của cô.”
Khi nữ chuyên gia ấn mạnh hơn thì cô vội vàng lên tiếng: “Tôi thấy hơi đau, còn lúc trước có bị dao rạch trúng tôi cũng không có cảm giác này.”
“Chúc mừng cô, chúng ta đã hoàn thành được bước thứ nhất.
Từ ngày mai thì bài tập thể dục sẽ không còn nhẹ nhàng nữa đâu, cô đừng có mà bỏ cuộc đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
Trong lòng Dạ Vũ lúc này đang vô cùng hạnh phúc, cuối cùng sau một tuần dài dằng dẳng chăm chỉ thì cô đã có tiến triển rồi!.