Kiều gia trở về, đồng thời công ty mẹ cũng được di dời đến thành phố Thanh Giang.
Dù chỉ trong một thời gian ngắn nhưng Kiều thị lại phát triển rất mạnh trong nước, có thể nói người nửa lạng, kẻ tám cân với Sở thị.
Nếu mọi thứ vẫn diễn ra bình thường theo quỹ đạo thì không có gì đáng nói, tuy nhiên dạo gần đây Kiều gia lại giở trò sau lưng Sở Duật Phong, không chỉ khiến cho công ty anh gặp vấn đề mà còn giành giật hết đối tác làm ăn.
“Không ngờ mấy người đó làm như thế!”
Sở phu nhân cùng chồng mình ngồi ở phòng khách không ngừng trách móc, vì bà có việc bận nên không thể đến thăm họ được mà mấy người đó lại làm những chuyện bỉ ổi đó.
Đúng là bà nhìn nhầm người rồi mà…
“Phong, con có cách nào giải quyết không?”
“Cứ để bọn họ làm gì thì làm, dù sao thì Sở thị chỉ có lời chứ không có lỗ.”
Sở Duật Phong nâng ly trà trả lời, giọng nói của anh không hề có sự lo lắng nào.
Anh đâu có ngu đến mức nhảy vào cái hố đen mà mấy người đó đào sẵn?
“Lợi nhuận 6:4, địa điểm lại là những nơi bỏ hoang, Kiều gia sẵn sàng đưa ra một cái giá ở mức an toàn để gài bẫy chúng ta.
Ba cũng biết đấy, nếu chúng ta muốn ký kết hợp đồng thì chỉ có thể chấp nhận mà hạ giá xuống, đương nhiên điều đó cũng có nghĩa là Sở thị chấp nhận lỗ vốn.
Cái bẫy này phải nói chỉ là một trò con nít mà thôi.”
Anh không chỉ phân tích cho mọi người nghe mà còn châm chọc.
Lâu năm không sống ở Thanh Giang nhưng mà Kiều gia lại quá gấp gáp để khẳng định địa vị của mình.
A dua theo làm gì cho mệt?
“Anh giỏi thật đấy.”
“Điều cơ bản thôi.
Thay vì nhảy vào hố đen thì anh đã sang thành phố Châu Ly hợp tác với Mạc thị, không những an toàn mà lợi nhuận cũng cao hơn gấp năm lần số vốn bỏ ra.”
Tiếp xúc nhiều với Sở Duật Phong, dần dần cô cũng hiểu rõ kinh doanh rối rắm như thế nào.
Chồng cô đúng thật là một con cáo già mà, không ngờ lại giăng sẵn bẫy để họ tự dính phải.
…
Tại nhà chính của Kiều gia.
Kiều gia chủ nhìn thấy tin tức Sở thị hợp tác với Mạc thị, sắc mặt lộ rõ vẻ tức giận nhìn con trai mình.
Tưởng là nó tài giỏi thế nào, ai ngờ lại để cho thằng nhãi đó nhảy sang tận Châu Ly.
“Con có điều gì muốn nói không?”
“Không có, là lỗi của con.”.
ngôn tình hài
Kiều Dương cúi mặt xuống tránh đi sự phẫn nộ từ ba mình.
Lần này là anh ta quá hấp tấp và chủ quan rồi nên mới để cho Sở Duật Phong ra tay độc ác như thế.
“Con sẽ rút kinh nghiệm.”
“Công ty rơi vào tổn thất là do con, con giăng bẫy cho nó ai ngờ chính con lại biến mình trở thành con mồi.
Kiều Dương, con có đủ năng lực để đảm nhận vị trí này không?”
“Con có thể.”
Đây là một câu khẳng định cũng như lời mà anh ta có thể nói bây giờ.
Việc đầu tiên là xoa dịu ba mình trước đã, sau đó là tìm cách khắc phục lại hậu quả mới được.
Tên khốn đó, nhất định phải cho hắn nếm mùi thất bại mới được!
“Con không lo ổn định tình hình của công ty mà lại đi đấu với thằng nhãi đó, đúng là điên rồi.
Nó sống ở Thanh Giang từ nhỏ đến giờ, còn chúng ta rời khỏi đây gần mười năm rồi, làm sao có thể nắm vững bằng nó? Ba biết con có năng lực, nhưng con cần phải bỏ đi cái tính hấp tấp đó thì mới thành công được.”
Sở Duật Phong không phải là một bù nhìn, chỉ việc nó phát triển Sở thị trở thành một công ty đa quốc gia với số cổ phiếu và GDP khổng lồ như thế cũng biết nó tài giỏi như thế nào.
Nhớ lại đợt khủng hoảng tám năm trước, không ai biết nó làm cách nào mà có thể giúp cho Sở thị thoát khỏi giông bão, từ đó nhận được sự tín nhiệm của toàn bộ thành viên Hội Đồng Quản Trị.
Nếu nó không có năng lực thì dù có là con ông cháu cha cũng chẳng ai tán thành một người trẻ như thế lên chức Tổng giám đốc cả.
“Con đã rõ, mong là ba có thể chỉ dạy thêm cho con.”
“Nghiên cứu thị trường là điều tiên quyết, con không nắm rõ Thanh Giang mà muốn đấu với thằng nhãi đó thì khác gì châu chấu đá xe.
Chúng ta sẽ ở đây trong một thời gian dài, do đó con cứ từ từ mà làm.
Nhớ, không được hấp tấp và chủ quan.”
“Vâng ạ.”
Đợi cha mình lên phòng, Kiều Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên khí thế của ông hoàn toàn có thể đè bẹp anh.
“Phương, giúp anh một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Anh nghe nói là Dạ Vũ là đứa con hoang của Hàn gia đúng chứ?”
Đột nhiên nhắc đến Hàn gia, gương mặt Kiều Phương có chút không hiểu.
“Hình như là vậy, có chuyện gì không?”
“Anh nghe nói là bên đó cũng đang muốn loại trừ cô ta đúng chứ?”
“Anh hai, đừng nói là… anh muốn ra tay với người thân của Sở Duật Phong đấy.”
Nhìn thấy nụ cười gian xảo trên gương mặt Kiều Dương, Kiều Phương biết rằng mình đã đoán trúng rồi.
“Như vậy quá ác độc.”
“Không phải từ nhỏ đến giờ em muốn trở thành vợ của cậu ta ư, bây giờ là cơ hội của em đấy.
Nếu như Dạ Vũ không còn thì tinh thần của cậu ta sẽ suy sụp, đến lúc đó em chỉ cần dành thời gian an ủi là được.”
Kiều Phương suy nghĩ một lát, sau đó miễn cưỡng gật đầu.
Lời nói của anh hai quả thật giống như một liều thuốc cứu rỗi sự tự tin bao năm nay của cô ta vậy, khi mà Dạ Vũ biến mất…
“Được, em sẽ liên lạc với người bên đó.”.