Hàn Ngọc nhìn tấm thiệp cưới in đầy hoa văn tinh xảo trên đó, gương mặt nở một nụ cười hạnh phúc.
Có lẽ cô gái nào trong thời điểm này cũng sẽ rất vui khi được gả cho người mình yêu.
Điện thoại trên bàn trang điểm tự nhiên vang lên, là số lạ gọi đến.
Hàn Ngọc đặt tấm thiệp xuống rồi trả lời: “Alo ai vậy?”
“Tôi là Kiều Phương, tiểu thư của tập đoàn Kiều thị.
Cô có phải là nhị tiểu thư của Hàn gia không?”
Kiều Phương đặc biệt nhấn mạnh ba từ “nhị tiểu thư”.
Đây là một vết dao trong lòng của Hàn Ngọc, đương nhiên cô ta phải tận dụng nó thật tốt rồi.
Nghe đồn cô gái này vốn nóng tính, chắc chắn chiêu khích tướng sẽ thành công mỹ mãn.
Quả nhiên nghe được câu nói đó, sắc mặt Hàn Ngọc trầm xuống, tâm trạng đang vui vẻ bỗng chốc bay vèo đi mất.
Câu chào hỏi này hay đấy, cô ta sẽ nhớ mãi mãi!
“Cô có việc gì?"
“Chẳng qua là… kẻ thù của kẻ thù là bạn, đúng không?”
“Cô đang nhắc đến Dạ Vũ?”
Hàn Ngọc cũng không phải kẻ ngu, rõ ràng ai ai cũng biết cô ta cực kỳ bài xích đứa con hoang đó.
Đương nhiên, dù cho mọi người chỉ gọi bản thân là tiểu thư nhưng cô ta vẫn không hài lòng, nếu có chứng ngại vật là Dạ Vũ thì cô ta sẽ mãi bị mỉa mai là nhị tiểu thư.
“Nhanh nhạy đấy, đúng như lời đồn.”
Nghe được giọng cười của Hàn Ngọc ở đầu dây bên kia, sắc mặt của Kiều Phương lúc này phải nói là vô cùng tốt.
Cũng may là cô tiểu thư họ Hàn này không phải kẻ ngu, chứ nếu đứng chung chiến tuyến với một đồ ngốc thì mệt mỏi lắm!
“Gặp mặt đi.”
“Được thôi, hẹn cô một tiếng nữa tại câu lạc bộ đánh golf ở phía tây thành phố.”
Hàn Ngọc “ừ” một tiếng rồi cúp máy, cô ta nhìn dáng vẻ yêu kiều của mình trong gương thì vô cùng hài lòng.
Đúng là có thêm một chiến hữu thì phần trăm thành công sẽ tăng cao hơn một bậc.
Ngứa mắt lâu rồi, bây giờ có cơ hội loại trừ thì ai mà không vui cơ chứ?
Đúng một tiếng sau, hai người đã có mặt tại điểm hẹn.
Hàn Ngọc đi đến khu nghỉ ngơi, cô ta nhìn thấy Kiều Phương mang một cái kính râm to đùng đang nhàn nhã uống nước.
Đột nhiên trong lòng Hàn Ngọc cảm thấy cô gái này… có chút nguy hiểm.
“Đến rồi à?”
Kiều Phương bỏ kính râm xuống, gương mặt được trang điểm tinh xảo đó ngay lập tức đập vào mắt Hàn Ngọc.
Đẹp có, từng đường nét ổn, nhưng ánh mắt của cô ta hiện rõ sự cao ngạo cùng trào phúng.
“Trên mặt tôi có gì à?”
Hàn Ngọc hơi ngẩn người rồi lắc đầu, dù người đối diện có đẹp hay xấu thì cũng chẳng liên quan đến cô ta mà.
"Cô muốn hợp tác với tôi?"
"Ừ."
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như Sở gia và Kiều gia cũng có qua lại đôi chút mà nhỉ? Không phải nhiều chuyện, chỉ là tôi muốn mọi chuyện phải rõ ràng thì mới dám suy nghĩ đến việc hợp tác với cô."
Hàn Ngọc không phải kẻ ngu, nếu lỡ đây là một cái bẫy của Kiều Phương và Sở gia thì cô ta sẽ trở thành tội đồ của Hàn gia.
Tốt nhất chuyện nào rõ ràng chuyện nấy để cô ta còn biết mà tìm đường lui.
“Cô không nghe tin tức dạo này à?”
Hàn Ngọc nhún vai, gương mặt bày ra vẻ ngây thơ.
“Nghe phong phanh là hai bên cạch mặt nhau thì phải, tuy nhiên tai nghe không bằng mắt thấy mà.”
Kiều Phương thật muốn vỗ tay cho sự kỹ lưỡng này của Hàn Ngọc, nên khen hay là ghét sự khôn ngoan này của cô ta nhỉ?
“Nói chung là có chút hiềm khích, nhưng mà đây không phải là vấn đề cô nên quan tâm.
Điều cô cần chú ý chính là làm thế nào để loại bỏ chị gái thân yêu của cô đi.”
Chưa gì hết mà Kiều Phương năm lần bảy lượt dùng những từ ngữ mà Hàn Ngọc ghét nhất để chọc tức cô ta.
Biết làm sao bây giờ, chuyện này thú vị mà.
“Kiều tiểu thư còn không nghĩ ra cao kiến gì thì tôi làm sao có thể có được cơ chứ, đúng không? Nghe đồn rằng cô thích Sở Duật Phong nhưng không được đáp lại, tội nghiệp quá đi mất!”
“Cô…”
Hàn Ngọc cười khẽ rồi nâng ly nước của mình, gương mặt vẫn là sự ngây thơ hiền lành đó.
“Tôi đâu phải là người hầu của cô mà lại dùng giọng nói cay nghiệt như thế? Chúng ta hợp tác, là quan hệ bình đẳng, nhé?”
Kiều Phương cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, sau đó tao nhã lên tiếng: “Miệng lưỡi đanh đá nhưng lúc nào cũng ăn thiệt nhỉ?”
“Ăn thiệt? Ý cô là gì?”
“Tự tay tặng cuộc hôn nhân hào nhoáng cho chị gái mình, chắc cô đang tức giận lắm đúng không? Mà thôi kệ, dù sao thì nhà chồng tương lai của cô cũng suýt soát quyền lực như Sở gia mà.”
Hàn Ngọc cứng đờ cả người, sau đó cô ta chống cằm nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Ít nhất thì tôi cũng có tình yêu mà, còn cô thì… Chậc, âm mưu hại vợ để cướp chồng của người ta, đúng là giỏi đáo để.”
Nếu là lúc trước thì Hàn Ngọc sẽ không đôi co với Kiều Phương như vậy mà lập tức đồng ý, tuy nhiên khi có được hạnh phúc thì cô ta lại chẳng để tâm đến Dạ Vũ nhiều nữa.
Nói sao nhỉ, cuộc đời của hai người lúc này cũng chẳng còn liên quan nhiều.
Dạ Vũ có được hạnh phúc, cô ta cũng sắp giống như vậy rồi.
“Tôi nghĩ chắc là chúng ta không hợp tác được rồi, trong đôi mắt của cô tôi thấy được sự do dự.
Không muốn làm đại tiểu thư à?”
“Tùy ý cô vậy.”
Dứt lời, Hàn Ngọc liền mang túi xách rời đi.
Dù Võ Thành là một người đàn ông trăng hoa nhưng mấy tháng nay lại có thể bỏ được tính xấu đó mà toàn tâm toàn ý lo cho cô ta, điều đó khiến cho cô ta rất vui.
Bây giờ đại tiểu thư hay nhị tiểu thư cũng không còn quan trọng lắm, chi là một danh xưng mà thôi.
Kiều Phương vốn tưởng Hàn Ngọc là một người thông minh, không ngờ cô ta lại là một kẻ ngu si.
Chỉ vì hai từ “hạnh phúc” mà lại từ bỏ như thế, đúng là….