Sáng hôm sau, tinh thần của Sở Duật Phong phải nói là vô cùng tốt.
Nhìn cô gái nhu thuận nằm trong lòng mình, sắc mặt đầy sự thỏa mãn.
Đúng là vợ anh, càng nhìn lại càng thấy đáng yêu chết đi mất!
Nhân lúc Dạ Vũ còn ngủ say, anh đưa tay véo đôi má phúng phính của cô gái.
“Xinh đẹp như thế này thử hỏi làm sao anh lại không siêu lòng được chứ? Biết trước tương lai sẽ bị vả mặt như thế thì anh nên cho em một hôn lễ hoành tráng và rầm rộ hơn.”
Di động trên bàn sáng lên, anh nhìn thấy tin tức trên các mặt báo thì thở dài.
Mạc Vũ Trạch ra tay nặng thật đấy, cũng may là cùng chiến tuyến chứ nếu không anh toang chắc.
Sở Duật Phong ngồi dậy chuẩn bị sửa soạn đến công ty.
Anh liếc nhìn vệt đỏ chói mắt trên tấm nệm trắng, cười khẽ rồi rời đi.
Cùng lúc này tại Kiều gia, tiếng hét chói tai của Kiều Phương vang lên.
Cánh cửa phòng đã được khóa lại, cô ta không ngừng ném đồ đạc rơi tứ tung trên sàn.
Rõ ràng hôm qua cô ta đang theo sau Sở Duật Phong, không biết tên nào từ phía sau đã đánh ngất cô ta.
Đến khi tỉnh lại thì cả người đã trần như nhộng, quần áo vương vãi trên sàn, nhưng điều đáng tức giận hơn là bên cạnh lại là một người đàn ông xa lạ!
Còn chưa kịp chỉnh đốn lại trang phục thì đột nhiên bên ngoài biết bao nhiêu người ùa vào.
Cô ta đã từng nghiên cứu y học, biết rằng bản thân chưa bị động chạm nhưng giải thích thì ai sẽ tin đây? Thế là tin tức cô ta ăn nằm với tên ất ơ nào đó lại trở thành tin nóng, dù có cố gắng cũng không thể hạ nhiệt được.
Chết tiệt, rõ ràng là kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, làm sao lại gặp trục trặc như thế?
“Mở cửa đi.”
Giọng nói của Kiều Dương từ bên ngoài vọng vào khiến cho cả người Kiều Phương run rẩy.
Cô ta cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó tiến lại mở cửa.
“Anh… tìm em có việc gì không?”
“Rầm”, tiếng đóng cửa vang lên làm cho sống lưng Kiều Phương trở nên lạnh toát.
Cảm nhận được ánh mắt của anh hai mình, cô ta vội thu dọn lại đống hỗn loạn trên sàn.
“Thế nào? Đúng là gậy ông đập lưng ông, có chút chuyện cũng làm không xong.”
“Em… em hoàn toàn không biết tại sao Sở Duật Phong lại biết được mà đề phòng.”
“Là người của Mạc gia đã giúp đỡ hắn ta.”
Kiều Dương ngồi xuống ghế rồi ngả lưng về sau, ánh mắt lộ vẻ độc ác.
Đáng lẽ khi nhìn thấy người phục vụ đó thì anh phải nghĩ ngay đến một trong những thân tín của Mạc Vũ Trạch, K.
Không ngờ Mạc gia từ tận Châu Ly lại đồng ý giúp đỡ anh ta.
“Bây giờ chúng ta có cách nào không? Em hoàn toàn chẳng làm gì cả.”
“Em nghĩ chúng ta có thể làm gì bây giờ? Toàn bộ mặt mũi của Kiều gia đều bị em phá hủy rồi.
Dù không có gì xảy ra nhưng ai sẽ tin lời em?"
Kiều Phương nghe anh hai mình liên tục nói nặng nói nhẹ thì cũng không giữ được vẻ bình tĩnh nữa mà điên cuồng quát lên:
"Anh thì có khác gì em? Ngoài mặt thì lúc nào cũng tỏ vẻ tự tin cho rằng mình giỏi nhất nhưng ai ai cũng biết anh còn chẳng bằng một ngón tay của Sở Duật Phong.
Lúc nào cũng nói em vô dụng, vậy anh thử kể em nghe xem anh thành công lần nào chưa? Kiều Dương, anh là anh hai của em chứ không phải ông chủ mà suốt ngày quát tháo.
Em không nói gì vì em nể anh là anh của em chứ anh cũng có tài cán gì?"
Sau khi trút hết sự bực bội trong lòng, Kiều Phương lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Như thế là đủ lắm rồi!
Khi nghe tiếng đóng cửa vang lên, cả người Kiều Dương đều trầm hẳn xuống.
Đúng là gan của em gái anh ta lớn lắm, còn dám lớn tiếng trả treo.
Mạc gia ở Châu Ly, cộng với thế lực đằng sau nên anh ta khó mà đụng đến.
Còn Sở Duật Phong, nhất định một ngày nào đó anh ta sẽ trả món nợ này!.