Kiều Dương đứng ngay lan can tàu châm một điếu thuốc, gương mặt nở một nụ cười thỏa mãn.
Đúng rồi, chính là cảm giác này, sự thành công mà anh ta mơ ước bấy lâu nay cũng đã trở thành sự thật.
Sở Duật Phong, tao không kéo mày chết chung được thì tao sẽ khiến người vợ thân thương của mày đi cùng.
Mọi chuyện lần này là do chính tay anh ta làm ra, do đó có thể Kiều gia sẽ không gặp vấn đề gì lớn.
Về phần cô em gái ngu ngốc kia, có lẽ… mấy chuyện này chẳng phù hợp với sự lương thiện của em ấy.
Dù bình thường lúc nào cũng nói là muốn hại người này người kia nhưng chưa bao giờ ra tay cả, chỉ dám thực hiện khi có sự hướng dẫn của anh trai.
Khói thuốc lan tỏa trong không khí, mùi vị của nó lúc này chính là liều thuốc cứu rỗi Kiều Dương.
Bây giờ thì mọi thứ xong rồi nhỉ, đúng như mong đợi.
Khi nhìn thấy từ đằng xa có rất nhiều chiếc ca nô đang tiến lại, Kiều Dương chỉ thở dài rồi dập tắt điếu thuốc còn dang dở.
Nhanh thật đấy, Sở Duật Phong này luôn luôn mang lại sự bất ngờ cho người khác mà.
Kiều Dương quan sát cảnh vật trước mắt mình một lần cuối cùng, sau đó nhảy xuống biển.
Tất cả… kết thúc rồi!
Ở trên ca nô, Sở Duật Phong chỉ hận bản thân không thể bay đến cái thuyền kia ngay lập tức.
Không ngờ tên Kiều Dương này lại dám bắt cóc Dạ Vũ lại còn đánh lạc hướng cả anh, lần này bắt được anh nhất định không để hắn thoát thân đâu.
Will đứng bên cạnh cũng nơm nớp lo lắng trước cơn thịnh nộ của bạn thân mình.
Ông trời ơi nhất định đừng để cho Dạ Vũ xảy ra chuyện gì, nếu không… con không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Tuy nhiên khi mọi người tiếp cận được cái thuyền thì ngoài vài miếng keo dán, hoàn toàn không có sự xuất hiện của ai cả.
“Lục soát kỹ cho tôi, mọi ngóc ngách đều không được bỏ qua.”
Dù bọn họ có tìm kiếm như thế nào thì đây vẫn chỉ là một cái thuyền trống không.
Sở Duật Phong lập tức ném cái áo vest của mình xuống sàn rồi định nhảy xuống dưới.
Khả năng rất cao… hai người đó đều ở dưới này.
“Cậu điên rồi à? Việc này hãy để thợ lặn làm, cậu mà nhảy xuống trực tiếp như thế thì khác gì tìm chết?”
“Bỏ tôi ra, nếu không tôi đánh cậu đấy.”
Will vẫn cương quyết túm chặt lấy bạn thân mình, Sở Duật Phong chỉ xin lỗi một câu rồi lập tức đánh thẳng vào mặt cậu rồi lập tức nhảy xuống dưới.
Anh rất tự tin khả năng của minh, tuy nhiên không có công cụ hỗ trợ thì đối với biển sâu, con người chẳng khác gì tép riu cả.
“Cậu tưởng mình là người cá à mà đòi lặn không?”
“Bỏ ra…”
Lời còn chưa dứt thì Sở Duật Phong đã ho sặc sụa, sắc mặt cũng vì thế mà đỏ lên.
“Ngoan ngoãn nằm yên đi, đừng tìm thêm việc cho chúng tôi nữa.”
“Dạ Vũ, tìm được Dạ Vũ chưa?”
Will hơi khựng lại rồi lắc đầu, anh nhìn thấy vẻ mặt của bạn mình vội ngồi dậy.
“Các người đúng là vô dụng mà, tránh ra để tôi tìm.”
“Cậu muốn lát nữa tìm được Dạ Vũ thì cô ấy trở thành góa phụ à? Nằm im cho tôi, chừng nào tôi còn chưa tính sổ với cậu về vết bầm này thì cậu đừng có mơ mà đi đâu cả.
“Cậu…”
Không để Sở Duật Phong nói xong thì một viên cảnh sát đã đánh ngất anh từ phía sau.
Will thấy tình hình đã được giải quyết bèn thở phào rồi cảm ơn cậu ta.
Mệt chết rồi, khi không lại ăn trọn cú đấm như thế…
“Tìm ra chưa?”
“Chưa.
có lẽ… sóng đã di chuyển hai người họ đi rồi.
Hoặc cũng có thể…”
Viên cảnh sát không muốn nói ra trường hợp sau, nơi đây đầy rẫy những đá ngầm cùng sinh vật biển nên khó tránh khỏi khả năng xác họ đã bị rỉa.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Vâng.”
...!
Từ ngày hôm đó, một bầu không khí trầm mặc bao trùm cả Sở gia.
Sở phu nhân vốn rất vui vẻ lại hay chọc cười mọi người bây giờ chỉ ngồi thẫn thờ ở phòng khách.
“Con lại đi đâu vậy?”
“Con có hẹn với đối tác, tối con sẽ về.”
“Ừ.”
Không chỉ Sở gia, Sở thị cũng trở nên âm trầm hơn bao giờ hết.
Mọi người cố gắng giấu đi sự hiện diện của mình, đặc biệt là những vị trưởng phòng mỗi ngày đều bị gọi đi họp từ sáng sớm.
Sở Duật Phong cố gắng khiến cho bản thân mình luôn trong trạng thái bận rộn, cuộc sống của anh như lấy một ngày để lặp lại vậy.
Sáng họp, trưa ở phòng làm việc riêng, chiều và tối sẽ gặp đối tác, cuối cùng… là nhốt mình trong hộp đêm đến tận nửa đêm.
“Cậu muốn chết à?”
Will giật lấy chai rượu mà Sở Duật Phong đang uống rồi ném thẳng xuống sàn nhà.
Cậu ta bị điên rồi, loại rượu có nồng độ cao như thế mà lại uống tận mười mấy chai, không sợ bao tử trở thành rổ à?
Anh nhìn từng mảnh vỡ nằm tứ tung trên sàn, sau đó nhíu mày rồi tiếp tục lấy chai khác một hơi uống sạch.
“Tránh ra.”
“Con mẹ nó, cậu mà cứ như thế thì tôi biết ăn nói như thế nào khi Dạ Vũ quay trở lại đây?”
Nghe đến tên của vợ mình, Sở Duật Phong cứng đờ cả người.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, anh mà còn uống rượu suốt như thế thì em bỏ nhà ra đi đấy.”
“Chỉ một ly nữa thôi.”
Cô gái bĩu môi rồi giật lấy ly rượu còn đang rót dang dở, giọng nói đầy cảnh cáo: “Nếu anh còn không cai tật xấu này thì em cho anh ra sofa ngủ đấy.”
Will nhìn thấy ánh mắt mơ màng của bạn mình thì linh cảm không lành ập đến, quả nhiên…
“Cậu… nói đúng rồi, tôi… không muốn ra sofa ngủ đâu ha ha.”
Từ Sở Duật Phong, đột nhiên Will nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình mấy năm trước, khi mà người con gái tên Viên Như ấy biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này.
Lúc nào cũng tỏ vẻ bản thân không sao cả, nhưng bên trong… cả ruột gan như cồn cào khi nghe đến tên cô ấy.
“Để tôi đỡ cậu về.”
Chỉ một mình anh là quá đủ rồi, anh không muốn người bạn thân của mình phải trải qua sự kinh khủng đó.
Dạ Vũ, nếu cô còn sống… làm ơn hãy trở về đi, một giây thôi cũng được nữa.
Cứ để như thế này, cậu ấy sẽ không trụ nổi mất....