Trong thời gian nghỉ phép, K thực sự cảm thấy đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh lại xuất hiện màu hồng.
Có Dạ Vũ ở bên cạnh, bỗng nhiên những mịt mùng trước giờ mà anh trải qua dường như bị xua tan hết.
Đối với sự xuất hiện và giúp đỡ của K, Dạ Vũ vô cùng cảm kích.
Biết nói sao nhỉ, nếu không có anh thì có lẽ cô chẳng thể đứng dưới ánh mặt trời nhìn cảnh biển như thế này.
Nhưng mà… cô cảm thấy mối quan hệ này không được phép tiến xa hơn, hoặc là cả hai sẽ gặp chuyện.
Chớp mắt đã đến tháng mười hai, lại một năm nữa sắp qua đi.
Dạ Vũ vẫn chưa thể nhớ ra gì ngoài tên mình cả, dù biết bản thân ích kỷ nhưng K lại muốn nó sẽ mãi mãi kéo dài như thế.
“Ngày mai anh sẽ rời khỏi đây, em có muốn đi cùng anh không?”
Tuyết cuối năm luôn là lạnh nhất, nó ngấm sâu vào da thịt khiến cho con người ta rét run lên.
Hai người đứng trên mỏm đá, ánh mắt nhìn về đại dương rộng lớn trước mặt.
“Em… như thế sẽ phiền anh lắm.”
“Anh không biết khi nào mình sẽ quay trở lại đây.”
Ngày nào anh cũng phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, điều này đã trở thành một thói quen.
Nếu chỉ có một mình thì không sao, nhưng từ lúc cô gái này xuất hiện thì anh lại cảm thấy sống mới là điều quan trọng nhất.
Đặt cô trong tầm ngắm của mình mới khiến anh an tâm.
Anh không muốn nói gở, nhưng mà… lỡ đâu anh xảy ra chuyện thì có thể gặp được cô lần cuối.
Hãy để cho bản thân anh được ích kỷ một lần!
“Em không muốn trở thành gánh nặng của anh.”
“Sẽ không bao giờ, huống hồ anh còn phải giúp em tìm lại người nhà mà.”
Dạ Vũ suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu, K lập tức cười hì hì như một đứa trẻ vừa được cho kẹo vậy.
Anh khoác áo lên người Dạ Vũ rồi đưa cô vào trong.
…
Ngày hôm sau, hai người đi đến thành phố Châu Ly.
Anh đưa Dạ Vũ đến căn hộ của mình, sau đó dặn dò cô vài thứ rồi đi thẳng đến Mạc gia.
Châu Nhan nhìn thấy K thì lên tiếng hỏi thăm: “Cậu hết kỳ nghỉ phép rồi nhỉ? Sao, trông có vẻ như sáu tháng qua không tồi nhỉ? Có người yêu rồi đúng không?”
K cứng đờ cả người, sau đó ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Không hẳn là người yêu, chỉ là thuộc hạ thích cô ấy thôi.”
Châu Nhan nghe thấy thế thì cười phá lên, giọng nói đầy trêu chọc: “Chồng của tôi có lẽ sắp mất đi một thuộc hạ thân tín rồi.
Sau này đưa cô gái đó đến đây chơi đấy, tôi sẽ giúp cậu”
“Vâng ạ, cảm ơn thiếu phu nhân.”
“Hai người đang nói gì vậy?”
Mạc Vũ Trạch từ trên lầu bước xuống, ánh mắt ngờ vực nhìn hai người họ.
Mới sáng sớm mà nói chuyện gì vui thế?
“K nhà chúng ta có người mình thích rồi, em bảo là khi nào có dịp thì đưa cô gái đó đến đây chơi ý mà.”
“Ồ? Sáu tháng phép của cậu đổi lại được một cô bạn gái à? Đúng là thân tín của tôi, nhớ lời của thiếu phu nhân đấy.”
“Vâng ạ.”
“Vào thư phòng đi.”
Đợi sau khi hai người đó lên lầu, Châu Nhan mới bảo con trai lớn của mình làm chút gì đó cho hai người họ.
Dù chỉ là thuộc hạ của chồng mình nhưng K đã đi theo anh từ khi hai người còn bé tí, do đó cậu ta chẳng khác gì người trong nhà cả.
Có người yêu rồi cũng tốt, cậu ta sẽ biết quý trọng tính mạng mình hơn.
Thay vì suốt ngày đâm đầu vào chỗ chết thì bây giờ cậu ta sẽ có động lực để sống, để phấn đấu.
Thật tò mò cô gái nào có diễm phúc lại có thể lọt vào mắt xanh cậu ta như thế.
Trong thư phòng.
“Nhiệm vụ lần này phải hoàn thành bằng mọi giá.”
“Vâng ạ.”
“Còn nữa bên Đặng gia đang xảy ra mâu thuẫn với Khang gia, cậu thấy tình hình bên nào có lợi hơn thì cứ ra tay.”
“Vâng ạ.”
Mạc Vũ Trạch liên tiếp đưa ra nhiều nhiệm vụ bù cho sáu tháng vắng mặt của cậu ta.
Biết làm sao được, chỉ có cậu ta mới đủ năng lực hoàn thành chúng mà thôi.
Còn nữa…
“Cậu có người yêu rồi à?”
Đây là vấn đề mà anh tò mò nhất.
Không nghĩ khúc củi khô này cuối cùng cũng có ngày siêu lòng vì người khác, đúng là cuộc đời không ai lường trước được chữ ngờ.
“Thuộc hạ thích cô ấy.”
“Vậy là chưa phải người yêu nhỉ? Ngày mai đưa cô ấy đến đây đi rồi ngày mốt hẵng đi làm nhiệm vụ, cũng không gấp lắm đâu.”
K không biết nên từ chối hay đồng ý, cuối cùng anh vẫn lên tiếng nói là sợ cô ấy không chịu.
“Cô ấy mới đến đây, thuộc hạ lo rằng cô ấy chưa kịp thích ứng.”
“Ở Mạc gia sẽ an toàn hơn, đừng quên có rất nhiều kẻ thù đang nhắm đến cậu.
Nếu bọn chúng mà biết bên cạnh K có điểm yếu thì coi như mọi thứ hóa thành công cốc.
Tôi chỉ là đang nghĩ cho hạnh phúc tương lai của cậu.”
K đắn đo một hồi cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý.
Lời của boss nói rất đúng, tuy nhiên Dạ Vũ không muốn thì anh cũng chỉ đành bó tay mà thôi..